Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 257

Nghe thấy tiếng bước chân vào cửa của mẹ và chú Tân, Lục Bạch Ngôn sớm đã chạy ra đón em gái Thi Tịnh của cậu bé, bé hai lập tức chui vào trong chăn, dán miếng dán hạ sốt lên trán, sau đó ôm lấy bụng mà lớn tiếng rên rỉ.

Bé lớn đứng bên cạnh giường cậu bình tĩnh nhìn mãi, còn cảm thấy nên thêm chút mồ hôi lên trán em trai, liền dùng bình phun nhỏ xịt lên hai bên mép tóc của bé hai.

Cửa phòng mau chóng được mở ra, vừa lúc bé hai giấu miếng dán giữ nhiệt vào trong chăn, bên má nhỏ ửng đỏ cũng đúng lúc lộ ra ngoài Cơ thể hai cậu bé từ nhỏ đã rất khỏe, dường như chưa từng bị bệnh, mà lần này con trai lớn nói qua điện thoại nói rằng nguy hiểm như vậy, đương nhiên là Đường Hoa Nguyệt rất hoang mang lo sợ, cơ bản không hề nghỉ ngờ chút nào.

Cô trực tiếp nhào tới bên giường bé hai, nhìn thấy hai gò má đỏ bừng và mái tóc ướt nhẹp mồ hôi, mũi Đường Hoa Nguyệt cũng chua xót theo, hai tay cô nâng mặt bé hai lên, cảm nhận được nhiệt độ trên mặt nóng hơn bình thường, càng lo lắng hơn, vội vàng hỏi “Bé yêu ơi, con làm sao thế? Sao lại để mình thành thế này, hử?

Trước khi mẹ đi không phải là vẫn khỏe sao? Ăn phải cái gì không sạch rồi hay là làm sao thế Đường Hoa Nguyệt áp mặt của mình vào mặt của con trai: “Đừng sợ, không sao cả, chú Tân cũng tới rồi, để chú ấy kiểm tra cho con một lát, sau đó mẹ sẽ đưa con đi bệnh viện, được không nào?

Tân Kỳ Tân vội đẩy cửa vào theo sau, anh ta đương nhiên cũng rất lo lắng cho cơ thể của đứa nhỏ, nhưng vẫn lí trí hơn người làm mẹ như Đường Hoa Nguyệt mấy phần.

Anh ta dùng mu bàn tay đặt lên trán bé hai, sau đó liền nhíu mày.

Nhiệt độ này… một người trưởng thành nếu sốt thành như vậy, tình thần sẽ không tỉnh táo, huống chỉ đứa nhỏ mới mấy tuổi?

Tân Kỳ Tân ánh mắt bé hai vẫn sáng long lanh như cũ, nhíu mày, ngay sau đó anh ta xốc một góc chăn ra, lại ấn nhẹ lên phần bụng và dạ dày của cậu bé.

Bé hai bị dọa sợ rồi, chú Tân vén chăn cũng nhanh quá đi, suýt nữa thì lộ miếng dán giữ nhiệt rồi!

Cậu bé cũng không biết mình nên nói chỗ nào đau mới đúng, dứt khoát liền mặc kệ đối phương ấn chỗ nào cậu bé đều kêu đau loạn cả lên.

Tiếp theo, phỏng đoán trong lòng Tân Kỳ Tân coi như được xác thực triệt để rồi, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhạt nói: “Không chữa được, chịu thôi”

Cái gì? Trong nháy mắt bé hai liền trừng lớn hai mắt.

Đường Hoa Nguyệt cũng kinh ngạc mà quay đầu nhìn Tân Kỳ Tân, không biết vì sao anh ta lại đột nhiên nói ra lời kiểu này.

Nhưng nhìn biểu hiện của anh ta, Đường Hoa Nguyệt ngay lập tức phản ứng lại.

Cô nhíu mày, ánh mắt trở lên sắc bén nhìn về phía con trai đang giả bệnh.

Bé hai ngay lập tức theo phản xạ có điều kiện mà chột dạ dời tầm mắt nhìn chỗ khác.

Đường Hoa Nguyệt thấy vậy, biểu hiện cũng lạnh đi mấy phần, cô nhấc chăn ra, lục miếng dán giữ nhiệt bị bé hai đè dưới người ra.

Cô có hơi tức giận, nhưng nhiều hơn nữa là không hiểu.

*… Đường Cận Khánh, học được cách nói ¡ phải không?”

Bé hai có hơi sợ sệt nhìn Đường Hoa Nguyệt, cậu bé sợ nhất là vẻ mặt không thay đổi này của mẹ đó! Cậu bé không ngờ bản thân nhanh như vậy liền bị vạch trần á! Hơn nữa sau khi bị vạch trần nên làm thế nào, cậu bé cũng chưa nghĩ tới!

Vừa rồi để bé lớn gọi điện thoại cho mẹ thực ra là nhất thời xúc động…lúc đó bọn họ chỉ nghĩ không thể để mẹ và em gái ở cạnh Hoắc Anh Tuấn, muốn mau chóng gọi họ về mà thôi.

Đường Hoa Nguyệt thấy vậy, cảm thấy hơi đau đầu mà thở dài một tiếng, cơ bản nghĩ không thông, các con trai luôn hiểu chuyện từ trước tới giờ sao đột nhiên lại làm ra loại trò bịp nhỏ này.

Phải biết là, sự phơi bày của một Thi Tịnh đã đủ để làm cô thấp tha thấp thỏm cả ngày rồi, cứ như vậy Hoắc Anh Tuấn đã làm cô mệt mỏi đối phó rồi.

Hai đứa nhỏ này rõ ràng biết cô đưa theo em gái ra ngoài với Hoắc Anh Tuấn, vậy mà lại đúng lúc này gây chuyện, bọn chúng không sợ sự tồn tại của mình sẽ bị lộ trước mắt Hoắc Minh Tuấn sao?

Bởi vì không muốn ngăn cản sự mong mỏi của con gái đối với bố, hôm nay Đường.

Hoa Nguyệt đã rơi vào thế bị động, nếu bị anh ta phát hiện mình còn có hai đứa con trai…Đường Hoa Nguyệt chỉ nghĩ thôi cũng thấy đủ rồi.

Trong lòng Đường Hoa Nguyệt luôn sợ một chuyện, chính là có một ngày Hoắc Anh Tuấn sẽ trở mặt, có thể sẽ tìm luật sư tới tranh quyền nuôi dưỡng với cô.

Cho dù cô có giỏi hơn nữa, cũng không xóa bỏ được sự gắn kết của các con với Hoäắc Anh Tuấn.

Đường Hoa Nguyệt nhìn con trai lặng lẽ không lên tiếng, sắc mặt đã tối lại: “Nói, vì sao lại làm vậy?”

Bé hai ấm ức ngồi dậy, còn bụm cái bụng nhỏ đã tròn vo của mình, cậu bé vốn không nghĩ thực sự có thể lừa mẹ…bỏ đi, đành ăn ngay nói thật vậy, đàn ông lớn dám làm dám chịu mà!

“Bởi vì con không muốn mẹ với em gái ở cùng Hoäc Anh Tuấn…con không thích chú ấy, càng không muốn người bố này là chú ấy”

Cậu bé vừa nói vừa cẩn thận tỉ mỉ nhìn Tân Kỳ Tân ở bên cạnh: “Con thích chú Tân, muốn chú Tân làm bố con.”

Bình Luận (0)
Comment