Khi từng chữ kia phát ra, Lục Xuyên Mạn chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Trong đầu anh ta chợt xoẹt qua một ý nghĩ, Hoắc Anh Tuấn muốn giết mình!
Khi xe của Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng.
lao tới, thân xe của Lục Xuyên Mạn cũng nhanh chóng tránh đi.
Nhưng đuôi xe không né kịp liền bị lõm một lỗ lớn Cả xe cũng vì thế lao về trước hơn chục mét, Lục Xuyên Mạn hít một hơi, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía sau.
Xe của Hoắc Anh Tuấn cũng bị chết máy do cú va chạm vừa rồi, với có vẻ dư chấn của hai phát vừa rồi cũng khiến anh bị thương không nhẹ Lục Xuyên Mạn chính vào lúc này tận dụng cơ hội rời đi.
Anh kịch liệt đánh vào tay lái, trên mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh.
Chết tiệt! Một người phụ nữ độc ác như Đường Hoa Nguyệt, anh bị điên mới đi thích người như vậy!
Lục Xuyên Mạn chỉ nhắc đến cô thôi, nhưng đã có thể khiến anh mất kiểm soát đến thết Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy tay phải của mình vô cùng đau nhức.
Anh dựa lưng vào thành ghế xe.
Sau đấy đặt tay trái của mình lên trán, từ từ nhầm mắt lại, che đi ánh nhìn mờ mịt và đau đớn phía sau đôi mắt.
Lục Xuyên Mạn sau khi thoát khỏi Hoäc Anh Tuấn thì lập tức về nhà.
Đến nơi cũng không thay quần áo mà đi tới tủ rượu lấy một chai whisky, rót ra ly rồi mang đến sô pha, rồi nghiêng người dựa xuống.
Ánh đèn bên ngoài theo chiếc cửa sổ lớn được đặt cạnh bên mà chiếu vào trong ngôi nhà.
Khi sắc trời dần chuyển tối, khóe môi Lục Xuyên Mạn từ từ cong lên một nụ cười.
Hoắc Anh Tuấn thực sự cho rằng có thể giết được mình sao..
Một người có cuộc sống bất hạnh, không có nhược điểm, ai cũng dám lợi dụng, không kiêng ky gì như anh ta, Hoc Anh Tuấn có thể dùng cách gì để giết được đây.Ngược lại thì Hoắc Anh Tuấn và toàn bộ người nhà họ Hoäc! Anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai!
Lục Xuyên Mạn đột nhiên lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Từ Uyển Nhan.
Rất nhanh liền nhận được trả lười —— “Tôi sẽ lo phía Hoắc Anh Tuấn, anh thừa dịp mang Đường Hoa Nguyệt đi đi, càng sớm càng tốt”
Lướt qua những chữ trong điện thoại, anh †a uống cạn ly rượu whisky trong tay, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu *Thật là càng ngày càng mong đợi..”
Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bầu trời đêm thành phố lúc này dày đặc sương mù, Lục Xuyên Mạn đang mong chờ một ngày trong tương lai, ngày mà Hoắc Anh Tuấn nhận ra Từ Uyển Nhan mà anh luôn một mực tin tưởng thật ra phản bội anh từ lâu, còn trở thành đồng minh với kẻ thù của mình, là người ngấm ngầm chọc phá, làm tổn thương Đường Hoa Nguyệt mà anh yêu thương bấy lâu nay, thậm chí còn mượn tay anh làm tổn thương Đường Hoa Nguyệt Đến lúc đó, vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn hẳn là vô cùng đặc sắc!
Trên tấm của kính trong suốt của ngôi nhà chợt ánh lên bóng dáng trông có vẻ chật vật nhưng lại vô cùng tuấn mỹ của Lục Xuyên Mạn.
‘Vết thương trên trán vẫn chưa được sơ.
cứu, máu cũng đã đông lại, trên mặt còn một vài vết máy khô không biết dính lên từ lúc nào.
Khí chất tao nhã lịch sự, nhưng ánh mắt lại không hề che giấu lạnh lùng, khát máu cùng thù hận pha lẫn vào nhau, tựa như một ác quỷ, Bầu trời giờ đây đã hoàn toàn bị màn đêm che phủ.
Hoäc Anh Tuấn bị gãy xương nên phải đến bệnh viện để băng bó.
Anh lập tức gọi cho thư ký Dư để mang xe đi xử lý Khi thư ký Dư đến hiện trường kiểm tra xe thì thấy thám trạng không thể tồi tệ hơn, con ngươi trừng như sắp rớt xuống.
Ở bên Hoắc Anh Tuấn nhiều năm như vậy, ngoại trừ tai nạn khó giải thích bốn năm trước, anh ta chưa từng thấy Hoäc Anh Tuấn lái xe tàn bạo như vậy.
Độ mòn phần đầu xe và thân xe này nhìn không giống một vụ va chạm ô tô thông thường mà giống như… tông nhau Nhưng giám đốc Hoắc không đã không còn là con người như trước kia, sẽ cũng ai đó.
tông xe như vậy chứThư ký Dư cũng không dám hỏi thêm, vội vàng xử lý mọi chuyện.
Hoäc Anh Tuấn lái xe của thư ký Dư trở về Đệ Phong Lan.
Vừa mới đi vào trong phòng khách đã thấy Từ Uyển Nhan đi tới trước mặt, vui mừng cười với anh: “Hoắc Anh Tuấn…”
Mới phát ra được vài câu thì giọng nói đột nhiên ngừng lại, tầm mắt của cô ta nhanh chóng rơi vào lớp băng vải được quấn trên tay của Hoäc Anh Tuấn.
Trong nháy mắt khuôn mặt cô ta lập tức trở nên khó coi, sau đó cầm lấy tay anh đi về phía sofa.
“Anh bị thương sao? Có đau lắm không!
Mau ngồi xuống”
Hoäc Anh Tuấn vô thức tránh khỏi tay cô †a, mặc dù trên khuôn mặt tuấn tú không có.
biểu hiện gì, nhưng giọng điệu trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
“Anh không sao.”
“Thế này mà còn nói không sao?” Trước đó Lục Xuyên Mạn đã gửi tin nhắn cho cô ta, nên việc Hoäc Anh Tuấn bị thương cũng không có gì làm cho cô ta bất ngờ nhưng điều cô ta không ngờ là anh lại bị thương nặng như vậy. Từ Uyến Nhan nhìn chăm chăm vào băng trên tay anh rồi đột nhiên nói: “Hoäc Anh Tuấn, anh nhất định cứ phải để em lo lắng như vậy mới được sao?”
Âm thanh cô ta trở nên nghẹn ngào nức nở không thôi Hoắc Anh Tuấn nhìn xuống, có chút giật mình.
Từ Uyển Nhan đang ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp long lanh kia lúc này lại ngậm đầy nước mắt, khổ sở lại mang chút ủy.
khuất, khiến người ta thấy được sự lo lắng trong đó.
Cô ta đột nhiên ôm lấy eo anh, mặt áp chặt trong lồng ngực của anh.
*Hoäc Anh Tuấn, em không muốn anh xảy ra chuyện gì đâu, em sợ…”
Trong chớp mắt, Hoäc Anh Tuấn dường.
như nhớ lại khoảng thời gian khi ở cùng Đường Hoa Nguyệt.
Hôm đó mưa vô cùng lớn, Đường Hoa Nguyệt không biết vì sao mà đổ bệnh.
Lúc đấy cô còn đang ở trường, sốt đến gần 39,6 độ, ban đầu cô định đến bệnh viện, nhưng vì trời mưa to nên cô không thể bắt taxi hay gọi xe tới được. Hơn nữa cô cũng không muốn để bố mẹ lo lắng nên chỉ chạy đi mua thuốc hạ sốt uống rồi mặc kệ.
Lần đó, anh bất chấp trời mưa như thác đổ, đoạn đường bình thường đi mất hơn nửa tiếng, mà vì anh tăng tốc giảm xuống còn hai mươi phút để đến trường của cô, sau đó đã đưa cô đến bệnh viện.
Khi ấy, Đường Hoa Nguyệt nhìn anh nước mắt lưng tròng như vậy, vừa vội vừa lo.
Thời điểm nhào vào ngực anh đã khóc vô cùng dữ dội, sau khi nín còn giáo huấn anh một trận “Bệnh của em không phải là nặng, khụ khụ… Nhưng mà anh. Sau này không cho phép anh tiếp tục làm ra mấy hành động nguy hiểm như này nữa, Hoäc Anh Tuấn, em sợ”
Một câu “em sợ” này của cô làm trái tim anh mềm nhũn chỉ nóng lòng muốn trao cả thế giới cho cô.
Bây giờ thì cảnh còn nhưng người đã đổi thay.
Cô gái sỉ tình ngày đó không chỉ phản bội anh, mà còn muốn anh chết.
Có lẽ ngay cả tình yêu lúc ấy cũng chỉ toàn giả dối.
ổ họng của Hoäc Anh Tuấn như có một chiếc gai ghim sâu bên trong, đôi mắt đen mờ mịt không một chút hơi ấm.
“Anh không sao” Anh đẩy Từ Uyển Nhan đang khóc trong vòng tay mình ra, như chết lặng mà nói: “Uyển Nhan, cảm ơn em, sau.
nhiều năm như vậy nhưng không từ bỏ hay rời xa anh”
Đôi mắt đẫm nước của Từ Uyển Nhan ngẩng lên nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn.
“Anh nói chuyện này làm gì, tất cả đều là em tự nguyện”
Hoäc Anh Tuấn vỗ vỗ vai cô ta, không nói gì thêm, chỉ để lại một câu “nghỉ ngơi cho tốt”, sau đó lên lầu trở về phòng.
Từ Uyển Nhan đứng yên tại chỗ thật lâu không nhúc nhích, đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt thanh tú dần trở lên vặn vẹo kịch liệt, cô ta lúc này hẳn là đang vô cùng tức giận.
Vừa khóc vừa nói rằng cô ta rất lo lắng cho anh, vậy mà anh chỉ võ vai vài cái rồi kêu cô đi nghỉ, có còn là đàn ông không vậy? Không phải là nên rung động, sau đó là ôm cô vào lòng rồi làm mấy chuyện khác saovvv Từ Uyển Nhan càng nghĩ càng tức giận, nhưng rồi lại nghĩ đến tin tốt mà bệnh viện đã đưa cho cô ta hôm nay Việc Đường Hoa Nguyệt bị ung thư đã được giấu kín. Hoắc Anh Tuấn còn không biết được răng Đường Hoa Nguyệt yêu dấu của anh đang hấp hối những tháng ngày cuối cùng mà chỉ nghĩ rằng cô bị bệnh về mũi.
Nghĩ đến điều này, cô ta lập tức cảm thấy thoải mái trở lại.
Chỉ cần Hoắc Anh Tuấn không mềm lòng với Đường Hoa Nguyệt thì sớm muộn gì anh cũng sẽ thuộc về cô ta.