Đến Từ Uyển Nhan cũng không biết cô đã ghi âm, sao Lục Xuyên Mạn lại biết?
Cô ý thức được điều gì đó, lật tìm khắp nơi, không ngờ lại tìm thấy camera lỗ kim dưới đáy bàn!
Đường Hoa Nguyệt đạp vỡ món đồ rơi trên đất, rồi lại tỉ mỉ lật tìm, đợi sau khi xác nhận thật sự không có; sắc mặt cô khó coi đến mức đã không thể dùng từ “trắng bệch” để hình dung nữa.
Thân hình thon gầy của người phụ nữ trở nên mềm nhũn, cô trực tiếp ngã quy trên giường bệnh.
Tim đập hỗn loạn, Đường Hoa Nguyệt sợ đến mức toàn thân đều đã nổi da gà.
Lục Xuyên Mạn quá đáng sợ, không ngờ lại đặt camera trong phòng cô một cách thần không biết quỷ không hay!
Chẳng trách anh ta cái gì cũng biết, thủ đoạn thật sự bẩn thỉu, không có giới hạn!
Cũng không biết tình hình của anh trai thế nào rồi, ở trong bàn tay tên biến thái như vậy có sống tốt hay không.
Còn tình hình của bố mẹ nữa…
Toàn thân Đường Hoa Nguyệt đau đớn vô cùng, trong đôi mắt phân rõ trắng đen gần như mất hồn, hồn bay phách lạc không biết làm sao.
Làm sao đây, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi cục diện hiện tại?
Ba ngày liên tiếp.
Hoắc Anh Tuấn đều không đến gặp Đường Hoa Nguyệt.
Phòng bệnh của Đường Hoa Nguyệt vào ngày hôm sau đã có người đến thay thế: “Xem chừng, theo dõi cô ấy Vẫn là nhân viên chăm sóc lần trước, dường như không có thái độ đối với Đường Hoa Nguyệt, nhưng Đường Hoa Nguyệt muốn cô ấy làm gì, cô ấy cũng đều đồng ý.
Mỗi lần Tân Kỳ Tân kê thuốc cho cô hoặc làm kiểm tra những thứ khác đều phải tốn công sức bảo cô ấy rời khỏi.
Để tránh bị nhân viên chăm sóc phát hiện, cô đang tiến hành trị liệu.
Tuy thái độ của nhân viên chăm sóc lạnh lùng, nhưng về phương diện chăm sóc phụ nữ có thai như Đường Hoa Nguyệt, họ vẫn rất có tầm.
Mấy ngày nay cô ấy đều nói với Đường Hoa Nguyệt: “Phản ứng nôn nghén bây giờ của cô Đường vần chưa rõ ràng, đợi qua vài ngày nữa, con lớn hơn một chút, có thể sẽ vất vả hơn một chút.”
“Cô Đường, phụ nữ có thai uống thuốc không tốt cho thai nhỉ, cô hãy khỏe lại nhanh nhất có thể, giảm dùng thuốc đi, tránh làm tổn hại đến đứa con”
“Cô Đường, phụ nữ có thai…”
Đường Hoa Nguyệt hoàn toàn phớt lờ cô ấy.
Hoắc Anh Tuấn cũng giống như Lục Xuyên Mạn, đều là người cô ấy muốn tránh né.
Nhân viên chăm sóc cũng mặc kệ, chăm sóc Đường Hoa Nguyệt là chức trách của cô ấy, nhưng Đường Hoa Nguyệt nghe cô ấy hay không, đó còn tùy vào Đường Hoa Nguyệt.
Đến tối, cô ấy sẽ báo cáo tình hình của Đường Hoa Nguyệt với Hoắc Anh Tuấn.
Đường Hoa Nguyệt vốn dĩ cũng ngoan, trừ bác sĩ y tá thì không có ai đến thăm cô, sức khỏe cô vẫn ổn.
Hoắc Anh Tuấn phần lớn đều im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng ho hai tiếng, đợi nghe xong thì cúp máy.
Lần này, lại nghe anh hỏi một câu: “Bác sĩ đó, một ngày đến mấy lần?”
Nhân viên chăm sóc nghĩ ngợi: “Có thể là một ngày đến hai ba lần, không thường đến. Bởi vì bác sĩ đó rất bận, hình như phải thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật”
Hoắc Anh Tuấn không nói gì, không nhịn được mà ho hai tiếng, anh bèn nghe nhân viên chăm sóc nói tiếp: ‘Nhưng bác sĩ mà anh nhắc đến, tôi luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Mỗi lần anh ấy đến, dường như cô Đường đều bảo tôi ra ngoài mua đồ, căn bản sẽ không để tôi ở lại trong phòng bệnh”
Đôi mắt đen kịt của người đàn ông động đậy, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng phút chốc trở nên lạnh lùng thêm mấy phần.
“Hơ” Cánh môi mỏng của anh bật ra một tiếng cười lạnh, giọng nói mang theo giọng khàn lúc bị bệnh: “Ngày mai làm thủ tục xuất viện cho Trước đây người phụ nữ mà anh nhìn trúng đều có bản Tĩnh, ở bệnh viện mang thai nà vẫn có người nhớ đến.
Nhân viên chăm sóc đồng ý, Hoắc Anh Tuấn lập tức cúp điện thoại.
Nhân viên chăm sóc quay đầu nhìn sắc mặt đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, Đường Hoa Nguyệt đang cúi đầu không biết nghiên cứu gì đó, cô lầm bầm hai câu: “Thế giới của người có tiền thật phức tạp…”
Vừa sáng sớm nhân viên chăm sóc đã muốn làm thủ tục xuất viện cho Đường Hoa Nguyệt, lại bị Khương Mạc Tà bác bỏ, nói muốn đợi bác sĩ điều trị, cũng chính là Tân Kỳ Tân ký tên, đồng ý mới có thể xuất viện.
Nhưng Tần Kỳ Tân rất muộn mới tan làm, có thể sẽ không đến sớm.
Nhân viên chăm sóc vừa muốn gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn nói rõ tình hình, điện thoại của Đường Hoa Nguyệt chợt vang lên.
Cô ấy nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt, người đang truyền nước biển nghe máy: ‘Uyển Dư?”
“Chị, chị đang ở đâu?” Đường Uyển Dư xách va li, cô ấy vừa lên một chiếc taxi, cười hi hi hỏi Đường Hoa Nguyệt.
Ánh mắt Đường Hoa Nguyệt hơi sáng lên: “Chị đang ở nhà, em sao rồi, có phải hết tiền rồi không?”
“Không phải, em tò mò hỏi thôi, chị và anh rể ở cùng nhau đúng không. Chị bận không? Mẹ ở bệnh viện nào vậy, em-muốn đi gặp mẹ.”
“Em về rồi sao?” Đường Hoa Nguyệt ngồi dậy trong nháy mắt, thần sắc hoảng hốt: “Uyển Dư, em đang ở đâu?”
Đường Uyển Dư đeo tai nghe, giọng nói ngọt ngào: “Em đã trở về rồi, vừa xuống máy bay.
Trước đây mẹ nói chị ở bệnh viện tỉnh đúng không, chị ở phòng bệnh nào, em qua đó trực tiếp tìm!
“Em không được đi” Âm lượng của Đường Hoa Nguyệt đột nhiên tăng cao, đến nhân viên chăm sóc cũng bị dọa một phen, chỉ nghe Đường Hoa Nguyệt nôn nóng nói: “Đường Uyển Dư, bây giờ em lập tức về sân bay cho chị, chị mua vé trở vê cho em”
Nhà họ Đường đã như vậy rồi, bây giờ người trông coi bọn họ không chỉ có Hoắc Anh Tuấn.
Còn có Lục Xuyên Mạn đã tỉnh lại.
Đến cả anh trai cũng ở trong tay anh ta, Đường Uyển Dư trở về đúng là dê vào miệng cọp!
“Tại sao?” Đường Uyển Dư cảm thấy không đúng, cô ấy chau mày lại: “Chị, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Em… Bây giờ em đã ở trên đường về nhà chúng ta rồi, chị… A!”
Sau một tiếng thét chói tai vội vã, điện thoại đã bị cúp.