Phía bên ngoài, bọn người Lâm Giang chứng kiến toàn bộ vụ việc.
"Các ngươi không ra tay cứu cô gái kia à? Tội nghiệp thế cơ mà!", Lâm Giang mở đầu lên tiếng khi thấy bọn người của đội kia vừa xung đột nội bộ.
"Tội nghiệp nếu thật sự là con người", Hạo Hiên mặt có một tia hơi ảm đạm nói ra.
Cả bọn cũng không có bất cứ dị động nào mà im lặng quan sát.
Hắc vụ xuất hiện bao phủ dần dần những ngôi nhà, những xác chết cũng dần biến mất đi.
Thanh niên chống lại nội bộ lúc nãy hiện tại đã nằm im dưới đất, còn có một chút hơi thở thoi thóp nhưng tứ chi gần như bị cắt đứt, máu đang không ngừng chảy ra, rất nhiều vết thương trên cơ thể.
"Cho ngươi chết, đồng cảm với những tên tiện dân thì ngươi cũng không khác gì bọn chúng", tên tráng hán đưa đao cao lên trời trong ánh mắt tuyệt vọng nhưng bất lực của tên nằm thoi thóp.
Chợt,
Đao không hạ xuống cơ thể của tên nằm thoi thóp kia, hắn chợt nhận ra dị thường mà bỏ đao xuống ngước nhìn xung quanh, cũng khiến bọn người còn lại giật mình để ý xung quanh mình.
Lập tức, khuôn mặt của tất cả tái nhợt, tay chân run rẩy.
Bọn họ phát hiện, những xác chết lúc nãy bọn họ giết hiện giờ đã biến mất, những người khóc lóc đau thương thì khu vực đó hoàn toàn chìm vào hắc vụ, đặc biệt, nơi thiếu nữ kia bị xâm phạm lúc nãy hiện giờ chỉ còn một vũng nước mắt và xác chết của đồng bạn lúc nãy của bọn hắn, thiếu nữ cũng biến mất nhưng để lại một vũng nước mắt.
Thứ mà làm bọn hắn sợ hãi là những giọt nước mắt kia giờ đang từ từ hóa hồng, cho đến khi nó không khác gì là những giọt máu đọng lại trên mặt đất. Từ trong hắc vụ cũng vang lên lần lượt những âm thanh đối thoại vang dội xung quanh cánh rừng. Đó là toàn bộ âm thanh của đối thoại của bọn hắn và những người dân trong này từ khi bước vào đến giờ.
Tiếng khóc vang vọng toàn bộ hắc vụ, tiếng khóc của bà lão mất cháu trai, tiếng khóc của vô số người khác, tiếng khóc đau đớn, tiếng khóc sợ hãi, tiếng khóc tuổi nhục của thiếu nữ, toàn bộ nó hòa trộn lẫn nhau vang vọng toàn bộ khu vực hắc vụ.
"Không, chạy mau!" tên tráng hán bắt đầu hoảng loạn chạy loạn ra phía bên ngoài. Ngay khi đó cả đội cũng như tỉnh ác mộng, tất cả hoảng loạn, xô đẩy dẫm đạp nhau mà chạy.
Nhưng điều gì đến rồi sẽ đến.
Hắc vụ bắt đầu bao phủ toàn bộ khu vực, bao trùm tất cả những người đang hoảng loạn chạy ra.
Sau đó từng tiếng thê lương hét lên, âm thanh xé rách cơ thể, âm thanh cắn nuốt, tiếng nhai, tiếng gãy xương vang lên âm thầm trong hắc vụ.
"Không! Tha ta, tha cho ta, ai đó cứu ta!", âm thanh tên tráng hán vang vọng toàn bộ hắc vụ, một cánh tay đưa ra khỏi hắc vụ.
Cánh tay toàn bộ là máu, xương trắng nhô ra khắp nơi, thịt giống như sinh sinh bị kéo xuống.
Cánh tay cứng đờ đưa ra nơi đó, không lâu sau, tiếng thê lương kết thúc, cánh tay cũng rơi xuống đất, từ phần vai trở lên đã không còn gì, chỉ còn lại duy nhất cánh tay máu me nằm ở nơi đó.
"Ta tự hỏi, tại sao chúng ta không chạy trốn?" Lâm Giang giọng có chút mỉm cười tự giễu.
"Chạy không được", băng lãnh Vô Danh lên tiếng.
Không biết từ lúc nào, hắc vụ cũng đã bao vây bọn người Lâm Giang, hoàn toàn vô thanh vô tức, ngay cả Lâm Giang cũng không có chút phát giác trước khi hắc vụ xuất hiện.
Bọn người Lâm Giang bị bao vây xung quanh.
Phía trước cánh cổng gỗ cũng biến mất, những căn nhà cũng biến mất, nơi đó hiện tại hoàn toàn là một rừng cây không khác gì những nơi khác. Còn nơi Lâm Giang và bọn người Vô Danh xuất hiện hiện tại chính là trung tâm của những căn nhà tranh cũ nát, được bao bọc bởi một hàng rào gỗ.
Hắc vụ bao bọc xung quanh hoàn toàn không có lối thoát, nhưng khác với bọn người ở đội trước, hắc vụ hoàn toàn không phát ra âm thanh gì, chỉ lặng lẽ dần dần bao trùm tất cả.
"Nếu như ngươi đã chặn hết tất cả đường lui của bọn ta rồi thì cũng nên xuất hiện", Lâm Giang thở dài lên tiếng, giống như đang nói với hắc vụ, chứ không phải ai khác.
Xung quanh vẫn cực kì yên tĩnh, chỉ có âm thanh của hắn là có một chút vọng qua lại giữa hắc vụ.
"Cho ngươi thấy thì đã sao cơ chứ?", chợt một giọng nói vang vọng lại từ hắc vụ.
Lâm Giang thong dong quay người, mặt có chút nghi hoặc. Từ phía sau lưng hắn, một bóng mờ dần dần xuất hiện và đi lại trước mặt hắn, hình dáng thật sự là quen thuộc đối với bọn hắn.
Là hình dáng và khuôn mặt của thiếu nữ lúc nãy dần dần bước ra từ trong hắc vụ cho tới khi để bọn hắn thấy rõ.
Vẫn là bộ dáng ấy, mềm yếu thướt tha, bờ môi có chút tái nhợt, khuôn mặt lại đỏ hồng, làn da tuyết trắng, giống như bước ra từ trong bức tranh tuyệt đẹp.
"Thế sao ngươi không dùng hình dáng của ngươi?" Lâm Giang lại mỉm cười đặt câu hỏi.
Ánh mắt của nàng chợt có chút chuyển động nhưng ngay sau đó lại bình thường mềm yếu.
"Đây chính là ta, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Hân", Tiểu Hân mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng.
"Vậy à!", Lâm Giang có chút bật cười cũng không hỏi lại.
Bọn người Vô Danh cũng đưa mắt nhìn về phía Tiểu Hân, ánh mắt tò mò, đặc biệt tò mò là Từ Vĩnh Nghi, không biết hắn nghĩ thế nào, ở tình huống này rồi nhưng hắn vẫn tỏ ra rất thích thú xen lẫn tò mò nhìn Tiểu Hân.
Riêng Hạo Hiên thì ánh mắt có chút ảm đạm, mang nét buồn như nhìn thấy hình ảnh gì từ Tiểu Hân.
"Đến lượt ta hỏi, các ngươi đã xem hết việc lúc nãy đi, không nói tới việc tại sao các ngươi ánh mắt bình tĩnh khi nhìn ta, nhưng các ngươi tại sao có can đảm nhìn lấy ta?", Tiểu Hân hơi mỉm cười ý vị thâm trầm nói với bọn người Lâm Giang.
"Cái đẹp là để thưởng thức nha! Nhưng thật sự thì tay chân run rẩy cả rồi" Lâm Giang cười nói.
Khí tức Tiểu Hân toát ra cũng đủ gây áp lực tới toàn bộ bọn hắn, hoàn toàn đồng cấp độ với Huyết Nguyệt Lang và Bạch Giáp Cự Viên. Khác chỉ có một điều, bọn kia là dã thú tiến hóa theo con đường hung thú, còn trước mặt Tiểu Hân đang hình dạng con người, có thể nói chuyện và giao tiếp.
"Vậy ta vào ý chính luôn vậy, ngôi làng này thực sự đã từng tồn tại và đây là thần thông của ngươi?" Bên cạnh đang tò mò đánh giá Từ Vĩnh Nghi chợt lên tiếng.
Âm thanh giống như động lại, vang dội lại khắp nơi trong hắc vụ.
Cơ thể của Tiểu Hân chợt run rẩy, miệng lại hơi lẩm bẩm gì đó, ánh mắt sắc bén, đầu hơi cuối xuống.
"Đúng...", một âm thanh như muỗi kêu vang vào tai của bọn người Lâm Giang.
Ngay sau đó, thân thể của Tiểu Hân bắt đầu dị dạng, nàng ngước mặt lên con ngươi xoay dọc, 5 đoàn hắc quang tiến thẳng tới vị trí của bọn người. Nhưng giống như đã chuẩn bị sẵn, tất cả đều kịp thời né tránh, nhảy lùi ra phía sau.
Ở đâu đó một bóng đen, di chuyển với tốc độ kinh khủng đến mức ngay cả Tiểu Hân cũng không kịp phản ứng, va mạnh vào nàng, hất văng nàng vào sâu trong hắc vụ.
Cái càng làm bóng đen kia nổi bật, xung quanh hoàn toàn không có hắc vụ lượn lờ, giống như một ngọn đèn trong đêm đông đen như mực.
"Làm tốt lắm Tiểu Hắc", Lâm Giang thu hồi tươi cười, mọi người cũng cảnh giác nhìn vào nơi Tiểu Hân bị hất văng.
Nơi đó, một bóng dáng bình tĩnh di chuyển tới, hai chân đã biến mất, thay vào đó là một cái đuôi dài với lân giáp trên đó. Con ngươi màu vàng, ánh mắt dữ tợn, cơ thể nóng bỏng, nhiều chỗ được bọc bởi lân giáp nhưng rõ ràng là phần trên đã có đặc tính của nhân loại.
"Bán Yêu!" Vĩnh Nghi lên tiếng, âm thanh cũng không có nhiều bất ngờ.
"Chết! Tất cả!" "Tiểu Hân" hét lớn, hắc vụ dị động.
6 luồng hắc quang bắn thẳng về phía mọi người, hắc vụ tiếp tục bao phủ.
Ngay lập tức tất cả né đi, nhưng chợt trong Hắc Vụ nhiều đầu Hắc Xà nhào cắn về phía mọi người từ sau lưng, tốc độ cực kì nhanh.
"Không kịp!" Lâm Giang nhíu mày nói.
Xoạc....
Một tiếng xé rách vang lên, máu tung tóe.
5 người một chó bị hất văng ra ngoài đằng xa, cơ thể đập mạnh xuống mặt đất khiến nó hơi lõm xuống.
Nhưng lần cơ thể họ cũng không có thương thế, chỉ có nhiều một vết máu bắn ra khắp cơ thể. Đằng xa trong hắc vụ, 6 đầu Hắc Xà bị cắt vào đầu đang chảy rất nhiều máu nhưng sức sống vẫn còn rất ương ngạnh.
"Mọi người không sao chứ?" Hạo Hiên lên tiếng, khác biệt là trên tay hắn đang nắm một cây thương dài, mũi thương còn đang nhỏ máu.
"Tạm ổn" Minh Viễn đứng lên.
Chưa kịp thăm hỏi ăn tiệc mừng thì Hắc Xà lại xuất hiện sau lưng bọn hắn từ trong hắc vụ. Một bóng đen vọt qua làm lệch hướng toàn bộ hướng cắn của Hắc Xà, tạo cơ hội kịp thời né tránh cho mọi người.
"Như Hạo Hiên, các ngươi bớt giấu đi!", Lâm Giang la lớn, cơ thể xuất hiện nhiều tia tử sắc lôi điện, hắn phóng thẳng về phía "Tiểu Hân" mà không phải những con Hắc Xà.
Vừa nhìn thấy "Tiểu Hân" đang đứng đó dữ tợn nhìn hắn tiến tới, xung quanh nàng bao quanh bởi nhiều đầu Cự Xà khổng lồ.
"Giết!"
Lệnh vừa ra, toàn bộ Cự Xà lao thẳng về phía Lâm Giang.
Cự Kiếm xuất hiện, trên thân kiếm xuất hiện nhiều tử sắc lôi điện, nhiều đến mức thanh kiếm phát sáng tử sắc.
Một kiếm hạ xuống, một dòng máu đỏ thẫm bắn đầy ra ngoài, một trong những đầu Cự Xà bị Lâm Giang chém lìa đầu khỏi cổ, nhưng giống như không sợ chết xà, bọn chúng vẫn lao lên mở miệng máu hướng về phía Lâm Giang.
"Lâm Giang ngươi đã nói thì phải giúp vậy", âm thanh vang lên bên cạnh.
Minh Viễn lao lên một đấm thẳng vào đầu Cự Xà, cực kì kinh khủng xảy ra, Cự Xà như chạm vào thiết tường, đầu của nó hoàn toàn thành mảnh vụn bắn ra khắp nơi.
Minh Viễn một thân một mình chặn đứng hoàn toàn bọn Cự Xà mà cuộc chiến còn thiên về đồ sát một bên..
Lâm Giang tiếp tục di chuyển về phía "Tiểu Hân", xung quanh hắc vụ bao quanh hắn, hàng chục con Hắc Xà đột nhiên lao ra từ hắc vụ. Cự Kiếm xuất hiện vô số lôi điện uống quanh, giơ cao lên bầu trời đêm, xong lập tức cắm xuống mặt đất.
Một sóng lôi điện bao quanh cự kiếm lập tức bắn ra tứ phía, càn quét tất cả Hắc Xà, toàn bộ nổ thành mảnh vụn hoặc cháy đen, rơi xuống mặt đất.
Lập tức sắc mặt Lâm Giang có chút tái nhợt, hơi khụy xuống mặt đất.
Bỗng,
Một bóng dáng xuất hiện ngay bên cạnh, một vuốt thẳng xuống cơ thể Lâm Giang.
Ầm
Một vuốt hết sức của "Tiểu Hân" ngay xuống Lâm Giang lập tức xuyên thẳng nhiều lớp đất gây ra tiếng động lớn, mặt đất thậm chí là nứt toát ra, chấn động dữ dội.
Nhưng phía chỗ đất lõm xuống kia lại không có hình bóng Lâm Giang.
Bên cạnh không xa, Vô Danh đang băng lãnh nhìn lấy "Tiểu Hân", cơ thể như ẩn như hiện được bao bọc trong bóng đêm, bên cạnh Lâm Giang thở dốc.
"Hắc Ám thiên phú khá tuyệt đấy!"
Cũng không trả lời Lâm Giang, Vô Danh lập tức tiến tới ra tay đánh lên cầm chân "Tiểu Hân".
Bên cạnh Lâm Giang hiện tại là máu me khắp người Minh Viễn, phần lớn là máu của Cự Xà nhưng cũng có một phần là máu của hắn, đang nằm thở dốc trên mặt đất.
"Cho xin vài phút nghỉ ngơi!", Minh Viễn mệt nhọc lên tiếng.
Lâm Giang thì đứng vững lại lao về phía "Tiểu Hân"
Đang đánh với Vô Danh "Tiểu Hân", chợt cảm nhận được gì đó.
Một lớp hắc vụ bao phủ toàn bộ cơ thể nàng đẩy lùi Vô Danh, phía sau Cự Kiếm của Lâm Giang không thể chém đứt được hắc vụ.
Chợt từ trong hắc vụ, một bàn tay nhô ra, một vuốt đâm thẳng vào ngực hắn.
Keng.......
Một vuốt đâm thất bại, nó đâm trúng một thanh thương dài, nó hoàn toàn chặn đứng móng vuốt.
Chợt tất cả như cảm nhận được gì, Hắc Vụ không biết vì lí do gì mỏng manh đi.
Không cần tìm hiểu lí do, ngay lúc thân ảnh của "Tiểu Hân" vừa lộ diện, một bóng người lao thẳng vào nàng.
Một đấm trúng bụng của "Tiểu Hân" bù lại vai của Minh Viễn lại bị xuyên thấu bởi móng vuốt của nàng.
Vù..
Bị đấm văng ra xa, móng vuốt cũng rút ra khỏi người Minh Viễn.
Vừa định ngồi dậy giận dữ la hét, từ đằng xa, một vệt tử lôi đang bắn thẳng về phía nàng.
"Lôi Áp", Lâm Giang hét lên, từ lúc đầu đến giờ hắn gần như đều đang áp súc lôi điện, hắn cũng áp súc được 2 lần, nhưng cũng chính là toàn bộ số linh khí còn lại của hắn.
Uy lực kinh khủng Lôi Áp, nó xuyên thẳng qua hắc vụ đang lượn lờ, đánh thẳng về phía "Tiểu Hân".
Trong phút chốc, nàng chỉ kịp bao phủ bản thân bởi hắc vụ.
Đùng........
Một tiếng vang tạc rừng rậm, một vụ nổ thổi bay hắc vụ xung quanh, cây cối, tạo thành một hố nhỏ.
Ở trung tâm, "Tiểu Hân" đang đứng ở nơi đó, miệng chảy ra rất nhiều máu, cơ thể bị cháy đen, còn ẩn ẩn có lôi điện xung quanh.
Đôi mắt căm thù hướng toàn bộ bọn người Lâm Giang.
Chợt, từ phía sau nàng, một vệt hắc quang kiếm khí xuyên thẳng cổ họng nàng. Không biết từ khi nào, Vô Danh đã xuất hiện từ phía sau nàng, trên thanh kiếm hắc quang đang dần dần bao phủ cơ thể "Tiểu Hân".
Vừa quay lại, phía sau Vô Danh cũng chợt xuất hiện vô số Hắc Xà tấn công thẳng vào hắn, nhưng Hắc Xà còn chưa chạm vào thân thể Vô Danh thì đột ngột dừng lại và tan biến.
Từ Vĩnh Nghi xuất hiện, một tay áp vào đầu "Tiểu Hân", miệng lẫm bẫm.
"Chết!"
Lời nói vừa ra, sinh cơ trong cơ thể nàng trôi qua càng nhanh, ánh mắt lại có chút không can tâm, tới đến chết nàng cũng không hề biết nàng chết như thế nào và chết do ai.