Ác Mộng Chi Lăng

Chương 42

Lâm Giang vừa dứt lời, cả đám người tiến vào con hẻm nhanh chóng tiến tới chỗ bọn hắn và bao quanh.

Tên đứng đầu bước tới, rút kiếm ra, nhanh chóng cả bọn đùng đùng sát khí rút vũ khí của mình ra bao vây bọn người Lâm Giang.

"Các vị huynh đài, các ngươi lầm người rồi, kẻ các ngươi đang đuổi theo vừa chạy vào trong, bọn ta chỉ tình cờ ở đây thôi!" Lâm Giang gấp rút lên tiếng, kéo hắc bào ra để lộ khuôn mặt của mình.

Vừa nghe Lâm Giang nói, tên cầm đầu hơi dừng lại liếc nhìn Lâm Giang và bọn người Vô Danh.

"Kéo mũ của các ngươi xuống" tên cầm đầu dữ tợn quát lớn.

Gặp bọn người Vô Danh có hỏi chần chờ, hắn liền vung kiếm định đâm tới.

"Được rồi được rồi, đại nhân, bọn hắn kéo xuống ngay!" Lâm Giang chặn đứng đòn đâm của tên cầm đầu, ra hiệu cho bọn người Vô Danh nhanh chóng cởi hắc bào để lộ khuôn mặt.

Thấy hắc bào được kéo xuống lộ ra khuôn mặt của bọn hắn, tên cầm đầu liếc nhìn bọn hắn.

"Cút đi!" Tên cầm đầu vung kiếm định đánh vào Lâm Giang.

"Vâng vâng" Lâm Giang cười cười dẫn bọn người Vô Danh vào sâu trong hẻm nhỏ.

Thấy bọn người Lâm Giang đi, tên cầm đầu nói nhỏ với tên bên cạnh.

"Thủ tiêu bọn hắn, không nên để ai biết"

Tên bên cạnh nghe lệnh dẫn theo một số người tiến sâu vào trong hẻm. Còn tên cầm đầu thì dẫn bọn còn lại tiếp tục tìm kiếm hai người áo đen kia theo hướng dẫn của Lâm Giang.

Vừa bước vào hẻm tối, đồng loạt cổ của bọn hắn đều bị tách rời với thân thể bọn hắn, hoàn toàn không có tiếng động hoặc la hét thảm thiết.

"Theo cách ta nhanh hơn" từ trong hẻm tối vọng ra âm thanh lạnh nhạt.

Tiếp theo đó là 5 người 1 cẩu mặt hắc bào đi ra từ bên trong dẫn đầu là Vô Danh, trên tay còn đang động tác cất kiếm vào vỏ.

"Kiếm Ý thì ngon sao, nhưng mà cũng công nhận là nhanh thật, nhưng ta muốn điệu thấp một chút hiểu không?" Lâm Giang càu nhàu bước tiếp theo sau Vô Danh ra ngoài. Vô Danh cũng không thèm nhìn hắn mà tiếp tục đi thẳng.

"Giết bọn hắn không sợ bị phát hiện sao?" Bên cạnh Minh Viễn lên tiếng hỏi.

"Có, sẽ bị phát hiện. Nhưng do 2 tên mặc hắc bào kia giết mà, liên quan gì tới chúng ta!" Lâm Giang nhẹ nhàng, giọng điệu vô tội trả lời.

Sau đó cả 5 người 1 cẩu dần dần biến mất khỏi con hẻm nhỏ, sau đó thì tìm một con hẻm khác nghỉ ngơi qua đêm sáng mai bọn hắn lại lên đường.

Sáng ngày hôm sau, cả bọn khoác lên mình bạch sắc áo bào chuẩn bị rời khỏi Anh Hoa thành.

Vừa bước ra khỏi cổng thành, thì Lâm Giang và mọi người lại thấy được một chút kì lạ mà hôm qua không hề có. Bên ngoài thành, nhiều người tập hợp lại thành từng nhóm khác nhau, toàn bộ đều là võ giả, đang tích cực thảo luận, gọi người, bàn tán và di chuyển.

Thấy lạ, Lâm Giang cũng cố tình đứng gần một đội hình đang bàn tán khá lớn tiếng, cũng như là đang gọi người.

"Vạn Hoa Bí Cảnh mở, tuyển Luyện Thể tầng 7 võ giả trở lên tham gia tổ đội tìm kiếm cơ duyên, đội đã có 4 người"

Ngoài ra còn có một số khí tức mạnh mẽ hơn xa so với Luyện Thể kỳ vĩ giả.

"Linh Hải kỳ tầng 1 võ giả trở lên có thể tham gia với chúng ta!"

...

Sau một chút thời gian nghe ngóng và tập hợp tin tức cuối cùng Lâm Giang cho ra kết luận là hôm nay Anh Hoa thành mở cửa một bí cảnh gọi là Vạn Hoa Bí Cảnh, cho phép võ giả dưới Huyền Vũ kỳ vào bên trong khám phá. Càng đến gần Huyền Vũ kỳ lực lượng sẽ càng bị áp chế phía bên trong bí cảnh.

Vạn Hoa Bí Cảnh chính là bí cảnh duy nhất của Anh Hoa thành, 6 tháng mở một lần trong vòng nữa ngày. Bên trong là lãnh thổ thế lực có tên là Vạn Hoa Cốc nhưng vì lí do gì đó đã bị diệt vong, Vạn Hoa Cốc là môn phái tồn tại khá là lâu trước đây được đồn đãi là có Uẩn Thần kỳ võ giả tọa trấn. Năm ngoái được mọi người phát hiện thì toàn bộ người đã biến mất chỉ còn lại di tích mà đồ vật vẫn nguyên vẹn.

Được mọi người phát hiện và khai phá được 3 lần nhưng vẫn còn nhiều chỗ bọn họ chưa tới, nghe đồn bên trong còn có truyền thừa của Vạn Hoa Cốc, nếu lấy được truyền thừa cũng chính là một bước lên mây.

"Lịch trình hơi đổi một chút, chúng ta đi khám phá bí cảnh đi" Lâm Giang cũng nhanh chóng quyết định là đi thăm dò bí cảnh, từ trước tới giờ Lâm Giang chỉ biết bí cảnh chứ chưa từng nhìn thấy, hơn nữa cơ hội tìm kiếm tài nguyên trước mặt không lẽ bọn hắn lại bỏ qua.

Cả đội đều tích cực đồng ý nhanh chóng và lên đường tới Vạn Hoa Bí Cảnh theo chân của một số tổ đội.

Không quá lâu bọn hắn tiến tới Vạn Hoa Bí Cảnh, nói đó là một vách đá nhỏ, trước vách đá thì xuất hiện một vòng xoáy ánh sáng to lớn lơ lửng giữa không trung, các tổ đội thì đang đứng trước vòng xoáy rất đông đúc.

Theo như Lâm Giang nghe được thì khoảng đến trưa, Bí Cảnh mới mở ra, mọi người sẽ được vào bên trong thăm dò cho đến mặt trời lặn.

Xung quanh các tổ đội muôn vàn khí tức cũng như mạnh yếu khác nhau, khoảng bảy phần là Luyện Thể kỳ võ giả, còn lại là Linh Hải kỳ, phải nói là lực lượng cực kỳ hùng mạnh. Ngoài ra phía xa xa, Lâm Giang còn cảm nhận được một số khí tức cực kì kinh khủng đang lơ lửng trên bầu trời, ít nhất cũng là Huyền Vũ kỳ.

Bọn hắn một là đến theo dõi con cháu, hoặc là đến nhặt đồ vật, vì bọn hắn không thể nào tiến vào bên trong nhưng Uẩn Thần kỳ truyền thừa cũng có sức hút cực lớn với bọn hắn.

Bọn người Lâm Giang hiện tại có thể không quá sợ hãi Linh Hải kỳ, nhưng muốn chiến thắng Huyền Vũ kỳ cũng chỉ là mơ tưởng. Lâm Giang hiện tại là Luyện Thể tầng 9 lực lượng đại khái khoảng chừng 2 vạn cân gấp nhiều lần so với Luyện Thể tầng 9 thông thường.

Vô Danh cũng đạt Luyện Thể tầng 9 lực lượng khoảng 1 vạn 9000 cân. Hạo Hiên và Vĩnh Nghi đồng thời là Luyện Thể tầng 8 đỉnh phong sắp đột phá, lực lượng khoảng 1 vạn 6000 cân.

Minh Viễn đồng thời là Luyện Thể tầng 8 đỉnh phong nhưng lực lượng lại ở một tầm cao khác, khoảng 2 vạn 4000 cân do thiên phú và thể chất của hắn.

Tiểu Hắc cũng đột phá Luyện Thể tầng 9 đỉnh phong, lực lượng của Tiểu Hắc do là dã thú nên cũng không hề kém cạnh so với Minh Viễn.

Mỗi tầng đột phá Linh Hải kỳ thì tăng thêm khoảng 5000 cân, cũng tức là chỉ với lực lượng bình thường Lâm Giang cũng đã có lực lượng ngang với tầng 2 Linh Hải kỳ. Nhưng cái yếu kém duy nhất của Luyện Thể kỳ rất khó chiến thắng Linh Hải kỳ là linh khí, Linh Hải kỳ có thể chứa định linh khí trong đan điền với lượng nhiều hơn, nhiều hơn rất nhiều so với Luyện Thể kỳ.

"Bí cảnh mở rồi!"

Chợt không biết ai hét lên làm thu hút sự chú ý của mọi người về vòng xoáy lớn, sau đó là toàn bộ mọi người tranh nhau, chen chút tiến vào bên trong và biến mất không thấy gì nữa.

Bọn người Lâm Giang sau bao nhiêu cố gắng cũng tiến vào tới vòng xoáy và biến mất, tiến vào Vạn Hoa Bí Cảnh. Do Tiểu Hắc là dã thú nên nó đã tìm một nơi thoáng mát để ngủ mà không tiến vào bên trong.

Khôi phục lại ánh nhìn, bên trong là một sân lớn, phía trước mặt bọn hắn là một tòa lớn vô cùng kiến trúc, hoàn toàn che khuất tất cả khung cảnh. Phía trên còn khắc 3 chữ lớn "Vạn Hoa Cốc" nét chữ uốn lượn, rồng bay phượng múa, thu hút không ít ánh nhìn của những người lần đầu tới nơi đây, Lâm Giang là một trong số đó.

Tỉnh người lại, Lâm Giang liếc nhìn 3 chữ kia, thật sự thì chỉ trong giây lát Lâm Giang hoàn toàn bị mất cảnh giác và tập trung tuyệt đối vào 3 chữ Vạn Hoa Cốc giống như ngoài nét đẹp bề ngoài nó còn ẩn chứa thứ gì đó thu hút Lâm Giang.

Nhanh chóng bước vào bên trong kiến trúc tụ họp với bọn Vô Danh, cũng là nơi các tổ đội khác đang nhanh chóng chạy vào bên trong, ai vào trước sẽ nhận trước cơ duyên, đó là suy nghĩ trong đầu tất cả mọi người.

Vừa vào bên trong thì thứ mà cả bọn thấy được lại là 10 đại môn, mỗi cửa đều có người chạy vào, và mỗi cửa đều dẫn tới mỗi nơi khác nhau.

"Vậy....ta chọn cửa này" Lâm Giang chỉ cánh cửa thứ 3 từ trái sang.

"Ta chọn cửa này"

"Ta đi đường này"

"Vậy ta đường này"

Vô Danh thì im lặng đi vào một cửa khác.

Lâm Giang cũng không có ý định gọi bọn họ đi cạnh mình, nơi này tuy không an toàn nhưng Lâm Giang cho rằng bọn họ có thể ứng phó được.

Bước vào bên trong cánh cửa là một đường hầm dài uốn lượn, đi đến cuối cùng thì Lâm Giang bước được ra không gian bên ngoài, bên ngoài hiện tại là một cả một rừng hoa. Tạo thành vùng trời đầy hoa, đầy màu sắc lấp lánh, có đủ mọi loại hoa từ xinh đẹp tới kì lạ, nơi này nhìn hướng nào thì ngoài lối đi cũng chỉ là hoa mà không thấy cuối cùng.

Phải nói cảnh vật ở nơi này, đẹp hơn rất nhiều so với cảnh vật ở kiếp trước của hắn, muôn vàn hoa lung linh ánh sáng, một cảnh vật vừa đẹp vừa mang chút choáng ngợp. Tâm trạng của con người khi bước vào đây cũng tốt hơn khá nhiều.

Mọi người thì tới lui xem xét từng bông hoa vì ở đây theo bọn họ nói là có xen lẫn hoa bình thường, linh dược, thậm chí là độc thảo. Trong rừng hoa mỗi người chỉ được ngắt tối đa 10 bông hoa bất kì, nơi này có một trận pháp đặc biệt cao thâm, che mất toàn bộ linh khí phát ra, hương thơm, thậm chí đôi khi còn thay đổi hình dạng bông hoa.

Nếu cố tình ngắt hơn 10 bông hoa ngay lập tức cả một khu vực sẽ toát ra khí độc bao quanh hắn và sẽ ăn mòn hắn không để lại xương thịt, những bông hoa cũng sẽ biến mất trong khí độc. Một số bộ quần áo đẫm máu dưới mặt đất chính là một ví dụ.

Tuy nhiên ở đây thu hút rất nhiều người, từng có lời đồn có một số người hái được Huyền cấp thượng phẩm linh dược tại nơi đây, tuy tỉ lệ không quá cao nhưng vẫn thu hút nhiều người thử vận.

Lâm Giang cũng có chút cảm ơn Hạo Hiên, hắn đề nghị mỗi người mua một cái không gian giới chỉ, tuy giá thành không rẻ nhưng lại tiện hơn rất nhiều. 200 vạn bạc mới mua được một cái không gian giới chỉ loại 1x1x1m, nhưng bây giờ thì Lâm Giang thấy được tác dụng của nó rồi.

Cơ bản là tại nơi này sẽ không có đánh cướp và không nhiều xung đột, một phần là cho dù hái hoa gì thì ra ngoài khu vực rừng hoa, cũng chính là ngoài trận pháp thì bọn họ mới biết được tác dụng của nó.

Do là lần đầu tiến vào bí cảnh Lâm Giang cũng không quá gấp chọn hoa mà từ tốn dạo chơi, ở nơi đây không thiếu hoa cho hắn chọn. Lâm Giang khá thích đi dạo chơi ngắm cảnh đẹp nhưng do công việc ở kiếp trước hắn còn không được đi nhiều nơi.

Cuối xuống hái một bông hoa nho nhỏ màu xanh nhạt, cánh hoa nhỏ nhìn sơ qua thì lại giống một nụ hoa cũng không phát ra ánh sáng gì. Lâm Giang ngậm vào trong miệng, vừa đi ngắm hoa, trạng thái muốn bao nhiêu tùy hứng có bao nhiêu.

p/s: Nếu mọi người không biết thì Tiểu Hắc có thể dễ dàng lẫn trốn cũng như làm người khác quên đi sự tồn tại của mình nhờ Thôn Phệ Linh Thể. Đến ta cũng thường hay quên sự tồn tại của nó.
Bình Luận (0)
Comment