Dịch: Gia Cát Nô
"Vân Lưu Tháp nằm trong thành phố. Vậy khi mọi người ra khỏi thành phố thì sao?" Khánh Trần hỏi một vấn đề khác.
"Bình thường, muốn ra khỏi thành phố khá phiền phức. Có thể ra ngoài, nhưng cần phải có hộ chiếu qua cửa khẩu." Giang Tuyết trả lời: " Bởi vì tình trạng buôn lậu quá ngang nhiên và manh động, cơ cấu thuế quan đã lập ra các cửa khẩu. Cơ cấu thuế tại Thế Giới Bên Trong vô cùng mạnh mẽ, đội ngũ này có thể sánh ngang với quân đội ở một quốc gia."
"Cơ quan thuế vụ mạnh vậy sao?" Khánh Trần giật mình.
"Đúng, bọn họ không chỉ có đội chấp hành, mà còn có cả mảng tình báo, khác hoàn toàn Thế Giới Bên Ngoài." Giang Tuyết trả lời.
"Nếu như thông qua các cửa khẩu, ra bên ngoài thành phố sẽ tới đâu?" Khánh Trần hỏi.
"Nghe nói, tại hoang dã cũng có Lưu Vân Tháp dựng tản mát khắp nơi." Giang Tuyết giải thích: "Máy móc được thay thế ở những khu vực này khả năng lưu trữ năng lượng cũng rất lớn. Giống như tại Thế Giới Bên Ngoài bộ nhớ của điện thoại di động có loại 64G, 128g, 256g, giá trị của thiết bị phụ thuộc vào tính năng này. Bình thường mọi người sẽ không chú ý đến khả năng nay, cho nên lựa chọn đầu tiên là kiểu dáng."
"Đã hiểu, đó là đưa ra mức độ cho người dùng tuỳ ý lựa chọn." Khánh Trần gật đầu.
"Tại Thế Giới Bên Trong, rất nhiều người trẻ tuổi theo đuổi máy móc thay thế, giống như những thiếu niên ở Thế Giới Bên Ngoài thích thú điện thoại, giày dép, quần áo các loại." Giang Tuyết giải thích: "Không dừng lại ở đó, nhiều người còn bỏ tiền để trang trí máy móc của bản thân, giống như khảm kim tuyến, viền vàng, hoặc khảm đá quý kim cương."
Khánh Trần thở dài: "Có nghĩa là, chạy đua vẻ bề ngoài."
Giang Tuyết suy nghĩ rồi nói: "Hình như vậy, cũng có thể hiểu là thế..."
Lúc này, Khánh Trần nhớ lại các tù nhân trong nhà tù số 18.
Hình như có một số người có trang trí vàng vào trong máy móc của họ, đá quý và kim cương thì chưa thấy. Nhưng khảm vàng lại rất nhiều, Lộ Quang Nghĩa cũng nằm trong nhóm này.
Khánh Trần thăm dò: "Khảm màu vàng đó là vàng thỏi? Vàng thật sao?"
"Đúng vậy." Giang Tuyết gật đầu.
"Điều này... Thế Giới Bên Trong, vàng không giống Thế Giới Bên Ngoài sao?" Khánh Trần hỏi thêm.
"Hình như giống nhau." Giang Tuyết nói: "Ngũ đại tập đoàn tại Thế Giới Bên Trong đều căn cứ vào trữ lượng vàng để định giá tiền tệ."
Lần này, Khánh Trần đã biết mình sao có thể kiếm tiền từ Thế Giới Bên Trong.
Hắn còn nhớ rất rõ, trêи người ai vàng nhiều vàng ít.
Những đồ vật khác có lẽ không tiện đòi hỏi, khiến thân phận bị lộ, nhưng vàng bạc không tồn tại vấn đề này.
Hiện tại, Lộ Quang Nghĩa còn chưa biết mình sắp gặp phải chuyện gì.
Khánh Trần hỏi: "Bên ngoài hoang dã, phương tiện giao thông chính cũng là xe điện sao?"
"Quân đội nói ngoài đó sẽ sử dụng ô tô động cơ diesel." Giang Tuyết trả lời.
Động cơ dầu diesel, khả năng tăng tốc sẽ lớn hơn. Vận tốc mo-men xoắn lớn, rất thích hợp cho quân đội đi đường hỗn hợp.
Với lại, động cơ dầu diesel phần lớn không có mạch điện, khởi động chỉ cần tay quay hoặc lực đẩy là được. Phù hợp với rất nhiều thể loại môi trường và khí hậu khắc nghiệt.
Khánh Trần không nghĩ được, Thế Giới Bên Trong vẫn còn sử dụng động cơ dầu diesel...
Giang Tuyết nói thêm: "Còn nữa, quân đội cũng có thể sử dụng phương tiện bay mạnh mẽ hơn, nguyên liệu là lox-me... lox gì cô quên mất rồi. Thành phố bên trong, người có tiền đều dùng phương tiện bay tham gia giao thông, cũng dùng loại nguyên liệu này."
"Lox-methane?" Khánh Trần hỏi. ( Mêtan, oxy hoá lỏng)
"Đúng, đúng là thứ đó." Mắt Giang Tuyết sáng lên nói.
"Nguyên liệu hàng không vũ trụ." Khánh Trần xúc động nói: "Hiện tại, Tesla SpaceX của Elon Musk đang dùng loại nguyên liệu này."
Giang Tuyết nói với Lý Đồng Vân: "Tiểu Vân, con nhất định phải học tập anh Khánh Trần. Con xem, mẹ chỉ cần nói ra nửa cái tên thôi mà anh ấy có thể đoán ra cái mẹ đang nói đến là gì."
Khí chất học bá của Khánh Trần, Giang Tuyết dần dần cũng cảm nhận được.
Vừa rồi, dù là thông tin về việc nạp điện từ xa, hay bây giờ là nguyên liệu Lox-methane. Nếu cậu ta không phải người học nhiều biết nhiều thì không thể nhanh chóng nói ra như vậy được.
Khiến người nghe cảm giác được, người thiếu niên trước mặt, không gì là không biết.
Với Khánh Trần, Giang Tuyết và Tiểu Vân, là hai người xuyên việt giúp hắn giải đáp nhiều điều không biết nhất.
Tại nhà tù số 18, hắn không dám hỏi nhiều vì sợ để lộ thân phận.
Trở lại Thế Giới Bên Ngoài, có quá nhiều điều thật giả lẫn lộn.
Giờ đây, hắn nghe được những điều thật sự từ 'Thế Giới Bên Trong', khiến hắn xúc động rất nhiều.
Phòng khám của Giang Tuyết là nơi phức tạp, loại người nào cũng có. Nên nơi đó lại thành nơi nghe được nhiều tin tức nhất.
Bỗng, Khánh Trần nhớ ra điều gì, vội lên tiếng hỏi: "À... Tiểu Vân gọi anh đến, muốn nhờ anh việc gì sao?"
Lý Đồng Vân nói: "Mẹ em hiện tại không thể nhấc tay nổi, anh có thể chăm sóc mẹ em một ngày được không?"
Lúc này, hai tay Giang Tuyết vẫn còn rũ xuống dọc theo thân thể. Khánh Trần nhìn thấy cô hình như còn chưa rửa mặt, ken mắt vẫn đọng trêи khoé mắt. Mái tóc cũng chưa được buộc thành đuôi ngựa như mọi ngày, đồ ăn sáng còn chưa chuẩn bị cho Lý Đồng Vân, xem có vẻ chật vật vô cùng.
Chuyện máy móc thay thế xem ra khá phức tạp. Tại Thế Giới Bên Trong lúc nào cũng trong trạng thái nạp điện, khi trở về Thế Giới Bên Ngoài chỉ còn cách dùng tiết kiệm mới được.
Lúc này, Khánh Trần nhớ tới, tại Lạc Thành cũng từng có người xuyên việt, để tránh mọi người vây xem đã nhảy một phát lên nóc nhà trốn đi. Không biết anh ta sau này thế nào? Có lẽ nào hết điện nằm bất động trêи đường phố không?
Điều này cũng tốt, ít ra người xuyên việt đã cải tiến thân thể thành máy móc tại Thế Giới Bên Ngoài vẫn bị hạn chế.
Hắn nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lý Đồng Vân, sau đó hắn nhìn Giang Tuyết bằng ánh mắt bất đắc dĩ, rồi thở dài nói: "Nhưng cháu không thể chăm sóc cô được."
Hôm nay là chủ nhật, đúng thật không phải lên lớp, thời gian thì có đó. Nhưng từ trước tới nay Khánh Trần chỉ chăm sóc cho mình, còn chưa chăm sóc cho người khác bao giờ.
Giang Tuyết vội vàng cười nói: "Không cần đâu, cô tự lo cho mình được. Chỉ là hôm nay cô không cách nào nấu ăn cho Tiểu Vân được, cháu có thể giúp cô chăm sóc cô bé được không?"
Dễ dàng nhìn ra được Giang Tuyết đang vô cùng xấu hổ.
Còn Lý Đồng Vân bên cạnh tỏ ra tủi thân, bi bô nói: "Anh Khánh Trần, anh nấu đồ ăn cho mẹ con em đi, em đói."
Khánh Trần cười cười: "À, nấu cơm thì không thành vấn đề."
Hắn vừa nói xong, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ, kèm theo lời nói: "Xin chào, có ai ở nhà không?"
Khánh Trần đứng ở trong phòng khách, nên dễ dàng nhìn qua cửa sổ được, bỗng hắn phát hiện đây chính là tổ chức áo đen thần bí.
"Tiểu Vân, em mời khách vào nhà đi. Anh xuống bếp nấu cơm cho mọi người." Khánh Trần nói xong lập tức đi vào nhà bếp, đeo tạp dề vào, chỉ để lộ bóng lưng ra bên ngoài.
Tiểu Vân bước tới mở cửa. Trước cửa là hai người áo đen trẻ tuổi, họ đi tới nói chuyện với Giang Tuyết: "Xin chào, tôi là Lộ Viễn, chúng ta đã từng gặp qua. Tôi là người của Côn Luân."
Côn Luân? Khánh Trần ngạc nhiên, thì ra tên tổ chức đó tên là Côn Luân.
Hắn nghe thấy Giang Tuyết nói: "Mời cậu ngồi. Tiểu Vân đi lấy nước mời khách đi con."
Thành viên Côn Luân nghi ngờ hỏi: "Cánh tay của ngài bị sao vậy?"
"Máy móc hết năng lương." Giang Tuyết giải thích nói.
"Hãy nhớ chuyện này." Người thanh niên đối diện nói với đồng bọn của mình. Tổ chức bọn họ đã phân tích nhiều lần cơ cấu của máy móc, nhưng có lẽ cũng không biết máy móc còn gặp phải vấn đề này.
Khánh Trần trong nhà bếp nghe lén. Hắn đã từng nghe Giang Tuyết nói tổ chức này thành lập cũng chưa lâu, đây chắc là sự thật, cho nên vấn đề tại Thế Giới Bên Trong cũng không biết được nhiều.
Giang Tuyết hỏi: "Hai người đến đây là?"
"À, chúng tôi muốn hỏi một chuyện." Thành viên Côn Luân hỏi: "Tối qua có hai tên lưu manh, trong đó có một tên chạy thoát khỏi chỗ ngài. Tên đó đã bị một người đánh lén, khiến gã đõ bị gãy mất một chân, ngài biết ai làm không? Không cần lo lắng gì đâu. Chúng tôi không phải đến đây để truy cứu tránh nhiệm pháp luật, chỉ muốn tìm hiểu xem thế nào thôi."
Tim Khánh Trần bỗng nhiên đập nhanh hơn.