Dịch: Gia Cát Nô
Nhà tù số 18 trong đêm tối, vẫn giống trước đây hoàn toàn yên tĩnh.
Khánh Trần trở lại khu huấn luyện đã thấy Lý Thúc Đồng ngồi trêи thanh xà đơn, chăm chú nhìn vào máy đọc sách. Trong đó là những thế cờ tàn mà hắn đã mang từ Thế Giới Bên Ngoài vào được Lâm Tiểu Tiếu đưa vào trong đó.
Vị sư phụ này nhìn thấy Khánh Trần trở về bèn mỉm cười nói: "Nhìn sắc mặt con, có vẻ gặp chuyện khó khăn?"
Khánh Trần ném USB trong tay mình cho Lâm Tiểu Tiếu, sau đó trả lời Lý Thúc Đồng: "Đây là tất cả những bản hợp âm, dòng nhạc cổ điển con có thể tìm được ở Thế Giới Bên Ngoài. Chắc hẳn có thể đổi được một lần giao dịch với sư phụ chứ?"
"Ồ?" Lý Thúc Đồng hứng thú nói: "Vậy con muốn dựa vào ta làm chuyện gì? Giúp con vượt qua khó khăn trước mắt sao?"
Khánh Trần lắc đầu: "Khó khăn của con sẽ do con giải quyết. Con đã nói rồi, con đường của mình con sẽ tự đi. Cho nên lần giao dịch này coi như ngài thiếu con đi."
Lý Thúc Đồng nhảy từ trêи thanh ngang xà đơn xuống, thân thể lão ấy nhẹ nhàng từ không trung đáp xuống, giống như một chiếc lông nhẹ không hề có chút sức nặng nào.
Thời điểm chạm xuống đất cũng không hề xuất hiện một âm thanh nào.
Lão cười, nhẹ nhàng nói ra: "Đời ta thiếu người rất ít, nên cảm giác thiếu một ai đó thứ gì rất khó chịu. Trong thời gian này con nên nhanh chóng suy nghĩ xem, để cho ta có thể trả nợ càng nhanh càng tốt."
"Sư phụ còn nợ ai nữa sao?" Khánh Trần tò mò.
"Có nợ." Lý Thúc Đồng cười cười: "Hiện tại người đó còn hận ta thấu xương, nên không gặp thì tốt hơn, hẹn kiếp sau trả."
Khánh Trần cảm nhận được bên trong này là một câu chuyện dài.
Lý Thúc Đồng nói thêm: "Lần này, ta nhìn được khó khăn con gặp không phải là nhỏ. Có điều ta sẽ không giúp con, dù cho con có lấy lần giao dịch này ra đổi ta cũng không giúp. Con có thể tỉnh táo không nhờ đến ta, cũng coi như mắt nhìn của ta không bị thấp xuống."
Khánh Trần đã hiểu. Tại Thế Giới Bên Trong, tạo dựng cho mình một nền tảng, mở rộng tương lai phía trước cho mình, những chuyện thế này Lý Thúc Đồng sẽ làm.
Nhưng khi bản thân mình thật sự gặp phải nguy hiểm, ngài ấy sẽ không để tâm.
Lâm Tiểu Tiểu ở bên lẩm bẩm: "Ông chủ, ngài đừng nói mình không đau lòng. Chờ cho hắn chết ở Thế Giới Bên Ngoài, tôi chờ xem phản ứng của ngài thế nào."
Lý Thúc Đồng cười: "Trêи thế giới này, có một lớp chim đại bàng thuộc chi cắt gọi là chim cắt Thanh Sơn. Khi bọn chúng trưởng thành, ngay cả thuyền bay cũng không thể nào đuổi kịp bọn chúng. Nhưng lúc còn nhỏ, là gan bọn chúng rất nhỏ, không dám tự mình bay lên không trung. Có điều, khi chim cắt mẹ nhận định thời điểm thích hợp, sẽ đem tổ chim này đặt trêи một ngọn núi cao. Một tổ 7 chim cắt con, đẩy từng con một xuống dưới núi."
"Nếu giương cánh lên sẽ sống, còn tiếp tục sợ hãi sẽ chết dưới chân núi. Dựa theo thống kê trong tự nhiên, chim cắt ấp trứng nở được hai ổ thì sống sót được một con." Lý Thúc Đồng nói tiếp: "Nhưng con còn sống ấy, vào thời điểm vỗ cánh bay lên sẽ làm chủ cả bầu trời."
Khánh Trần tò mò: "Tại Thế Giới Bên Ngoài không có loài nào tên là chim cắt Thanh Sơn? Có phải nó rất mạnh không?"
"Đương nhiên là mạnh rồi." Lý Thúc Đồng nhớ lại: "Cho dù là con người, nếu không có sự trợ giúp của thuyền bay cấp A, cũng không dám trêu vào nó. Thời điểm ta bước qua cánh cửa sinh tử thứ 3, vô tình tiến vào lãnh địa của nó, bị một con chim cắt Thanh Sơn đuổi một mạch hơn 30 dặm, suýt chút nữa là chết ở đó."
Khánh Trần dường như nghĩ ra điều gì. Thời niên thiếu, Lý Thúc Đồng cũng bị đuổi cho chạy đông chạy tây, cảm giác ấy vô cùng thú vị...
Lúc này, Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nói: "Không phải chỉ có người siêu phàm chết mới tạo ra vùng đất cấm kỵ. Mà ngay cả sinh vật mạnh mẽ cũng làm được, giống như loại chim cắt Thanh Sơn này cũng vậy, sau khi nó chết, thì sinh vật xung quanh thi thể nó ngày càng mạnh mẽ, thậm chí sinh ra tính công kϊƈɦ. Bởi vì sinh vật mạnh mẽ chết đi, sản sinh ra rất nhiều chất dinh dưỡng."
"Hiện tại không có cách nào ngăn ngừa sự khuếch tán của vùng đất cấm địa sao?" Khánh Trần hỏi: "Điều này giống như sự tăng trưởng của một loại Entropy, nếu như để vùng đất như vậy xuất hiện càng nhiều, thì vài trăm năm nữa loại người sẽ chẳng còn đất mà sống sao?"
Tăng trưởng Entropy lấy làm ví dụ cho sự phát triển vùng đất cấm kỵ tại Thế Giới Bên Trong là chuẩn xác nhất. Nó không bị hạn chế bởi quy luật tự nhiên.
Thoải mái tăng trưởng đến một ngày nuốt cả thế giới.
Cấm Kỵ Tài Phán Sở chỉ có thể ngăn chặn tốc độ, còn không có cách nào triệt tiêu hoàn toàn.
"Không có biện pháp hạn chế." Lý Thúc Đồng nói: "Có lẽ đây là nguyên lý phát triển của Địa Cầu. Một ngày nào đó không chừng khủng long sẽ quay trở lại trêи địa cầu, và loài chim cắt Thanh Sơn sẽ biến thành Khủng Long Bay ở thời tiền sử. Khi đó, Địa Cầu sẽ có hình dáng khác."
"Con người sẽ phải sống sao đây?" Khánh Trần hỏi.
"Có lẽ, khi đó chỉ có người siêu phàm mới có thể sống sót." Lý Đồng Vân cười trả lời: "Con người luôn đặt mình vào vị thế người thống trị. Nhưng thế giới này sẽ dùng thời gian trả lời cho con người, không có tồn tại nào được gọi là kẻ thống trị. Có muốn ra ngoài chơi một chuyến nữa không? Ta sẽ dẫn con đi xem cái gì được gọi là vùng đất cầm kỵ."
Khánh Trần lắc đầu: "Thời gian này chắc là không được, hai ngày này con phải suy nghĩ giải quyết việc tại Thế Giới Bên Ngoài cái đã."
Lý Thúc Đồng hỏi: "Vậy con định giải quyết chuyện này thế nào?"
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Giết người."
"Vậy con biết giết người thế nào chưa?" Lý Thúc Đồng hỏi tiếp.
"Con chưa, nhưng con có thể học." Khánh Trần trả lời.
Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn đứng bên thở dài, không ngờ hai thầy trò này này trò chuyện lại trực tiếp như vậy.
Khánh Trần nói: "Trong đầu con suy nghĩ. Hai ngày này, con nhờ Diệp Vãn luyện tập cùng mình, để con có thể ghi nhớ lại tất cả kỹ xảo chiến đấu cùng ghi nhớ tất cả phản ứng của kẻ địch. Con sẽ lựa chọn ra cách tốt nhất, qua đó nắm giữ nhiều cơ hội hơn khi chiến đấu. Song con phát hiện ra một điều, biện pháp này có thể thực hiện được, nhưng thời gian không đủ."
"Giống như cái cách mà con chơi cờ tướng đúng không?" Lý Thúc Đồng nghĩ ra một điều. Lựa chọn phương án tốt nhất, là một năng lực giải đề lấy cứng đối cứng.
Khi đối phương đánh một nước cờ, bản thân mình chứa đựng tất cả phương pháp chống lại mọi biến hoá của thế cờ. Sau đó chọn lựa một phương án tốt nhất để phá giải.
Khánh Trần chơi cờ tướng, dựa vào khả năng nhớ tất cả các thay đổi trong thế cờ tàn. Chỉ cần đối thủ đánh nước cờ nào, trong đầu hắn đã hiện rõ tất cả các phương pháp phá giải thế cờ đó.
Diệp Vãn hỏi: "Chú mày đã có thuật hô hấp, cộng với thân thể do không ngừng luyện tập, đã có sức mạnh một người lính. Nhưng kẻ định có trang bị máy móc thay thế thì chú vẫn không có bất kỳ cơ hội nào.
"Thân thể vậy là đủ sao?" Khánh Trần hỏi.
"Đủ." Diệp Vãn trả lời: "Nhưng phản ứng của chú sao đuổi theo được? Ý của anh là, dù cho đầu óc của cậu có rất nhiều cách đối phó, rất nhanh có thể lựa chọn ra cách tối ưu nhất, nhưng thân thể phản ứng kịp sao?"
Lúc này, Lý Thúc Đồng ngắt lời: "Thân thể xương cốt có rất nhiều, xương sọ có 29 mảnh, thân thể có 51 khúc, xương sống có 26 khúc. Chi trêи có 64 khúc, chi dưới co 62 khúc."
"Trêи thân thể có 12 khớp lớn, và 210 khớp nhỏ."
"Con người có khoảng 639 cơ bắp, ước chừng 6 tỷ sợi cơ tạo thành." Lý Thúc Đồng nói: "Biến hoá bên trong cơ thể con người lớn hơn rất nhiều so với cờ tướng. Cho nên đừng thử ghi nhớ tất cả biến hoá trong chiến đấu ở hai ngày này. Giết người một chiêu là đủ rồi."
Diệp Vãn suy nghĩ rồi hỏi: "Ông chủ? Giết người một chiêu là đủ rồi sao?"
Lý Thúc Đồng cười cười: "Đủ rồi, dù sao... mạng sống con người khá mỏng giòn."
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói: "Chỉ có hai đêm, thời gian khả năng không đủ."
Lý Thúc Đồng hững hờ phất tay: "Vậy thì khiến đám tù nhân ở bên trong phòng giam. Chỉ cho phép bọn chúng ra ngoài lúc ăn cơm. Thời gian còn lại cút trở về cho ta. Như vậy, con cũng có thể luyện tập cả ngày."
Khánh Trần giật mình, đứng ngây tại chỗ. Dù cho sư phụ nói không giúp mình, nhưng vẫn làm ra chuyện kinh động như vậy.