Tháng mười một năm nay, hoàng đế không đến Hội Nguyên Phủ.
Hôm nay là ngày giỗ của Bạch mẫu, từ sáng sớm Trang gia đã yên lặng
Bạch Chiêm lặng lẽ ăn một bánh bao chay, vị của nó khác với ngày thường, cái gì cũng không nói, tốc độ ăn cũng chậm hơn lúc trước rất nhiều.
”Hữu Phong, giúp ta đi thăm nương đi.”
”Chỉ cần chàng muốn, ta đương nhiên nguyện ý.” Trang Thư Tình cảm thấy
hôm nay bản thân phá lệ mềm lòng, ngay cả ngữ khí cũng vô cùng nhỏ nhẹ.
Thay một thân xiêm y nhạt màu hơn thường ngày, Trang Thư Tình tiếp nhận
hương nến, tiền giấy Tuyết ma ma đã chuẩn bị tốt bước lên xe ngựa.
Trần Nguyên yên lặng bỏ lại những thứ hắn đã chuẩn bị, có lẽ nhiều năm về sau cũng không cần hắn phải chuẩn bị những thứ này.
Tuân theo ý nguyện của mẫu thân, Bạch Chiêm an táng Bạch mẫu trong phần
mộ tổ tiên của Bạch gia, chỉ là hắn không thích người Bạch gia, tuy rằng làm theo nguyện vọng của mẫu thân, nhưng hắn lại đem phần mộ tổ tiên
khuếch đại hơn rất nhiều, mang mẫu thân an táng rất xa, trái phải là mấy gốc cây tùng, trên phần mộ một cọng cỏ dại cũng không có, hiển nhiên là ngày thường đều có người đến chăm sóc.
Trang Thư Tình tiến lên cùng Bạch Chiêm đốt vàng giấy, đi theo Bạch Chiêm cùng nhau báo tế Bạch mẫu.
Nhịp tim của Bạch Chiêm đập có chút nhanh.
Nhìn Trang Thư Tình thuận theo như vậy hắn không khỏi nhớ tới lời nói
của mẫu thân trước khi qua đời, “Chiêm Nhi, nương chuyện gì cũng không
cầu, chỉ mong con có thể tùy tâm sở dục mà sống giống như hiện tại, về
sau nếu có người có thể vào được mắt con, nàng có thể phụng bồi con,
dung túng con, có thể hiểu được con, nương trên trời có linh, nhất định
sẽ phù hộ con có thể gặp gỡ được một người như vậy, nếu một ngày kia con thực sự gặp được người đó, hãy mạnh mẽ giữ chặt lấy nàng, nương dùng
mấy tháng hạnh phúc đổi lấy tịch mịch mười mấy năm, nhưng nương vẫn có
thể rõ ràng, tư vị có thể cùng người mình yêu thương sống hạnh phúc qua
ngày là như thế nào, nương luyến tiếc những ngày tháng như vậy, Chiêm
Nhi, con phải sống, so với tất cả mọi người càng tốt hơn.”
Nương, con đã tìm được người này, ngài thấy được không?
Nàng tốt lắm, giống như ngài mong mỏi, nàng so với bất cứ ai đều tốt hơn rất nhiều, cố chấp trong lòng, con cho rằng mình có thể làm vô thanh vô thức, kỳ thực tất cả nàng đều biết.
Nàng dung túng con, thành toàn cố chấp của con, tình nguyện thu liễm
cánh chim của mình cũng muốn con có thể yên tâm, nương, ngài cũng biết
rồi có phải hay không?
Hiện tại con rất vui vẻ, ngài an tâm.
Bạch Chiêm từ trong lòng lấy ra một phong thư chưa mở ném vào ngọn lửa vẫn đang rực cháy.
Đây là do phụ thân viết cho ngài, Đại Chu loạn trong giặc ngoài, trước
đó không lâu đã bị thất bại, hiện bây giờ ở biên giới hai nước vẫn đang
giao tranh, hắn không thể đến đây thăm ngài, nói con đem phong thư này
đưa cho ngài, nương, hắn đang hối hận, ngài có cao hứng hay không?
Con rất cao hứng.
Đốt xong phong thư, Trang Thư Tình an tĩnh đứng cùng hắn, không nói một câu.
Cho đến khi hương nến đã cháy hết, Bạch Chiêm mới cùng Trang Thư Tình quỳ xuống khấu đầu.
Tuy làm như vậy không hợp với quy cũ.
Nhưng cho dù là người Bạch gia vẫn đang đứng chờ ở đằng xa hay là bất cứ ai cũng không dám nói một lời.
Trang Thư Tình cũng không biết gì quy củ, chỉ cần là trưởng giả nàng đều có thể bái
Người chết là lớn nhất.
Đây là thời điểm duy nhất trong năm người Bạch gia có thể thấy Bạch Chiêm.
Nhưng chỉ có năm nay, bọn họ có thể đứng gần hắn nhất.
Nam nhân tôn quý liên tục cùng Bạch Chiêm đến đây suốt bốn năm nhưng năm nay lại không tới, không có thị vệ ngăn cản bọn họ mới có thể đứng ở
nơi đó không bị xua đuổi
Người Bạch gia biết đó là ai.
Lúc đó bọn họ mới biết được, nam nhân cấu kết với Bạch Linh Lung cư nhiên lại là hoàng đế.
Không biết bao nhiêu người đều hối hận đến xanh cả ruột
Kỳ thực tại mấy năm trước khi Bạch Linh Lung chết bọn họ đã hối hận,
Bạch Chiêm xuất sắc vô cùng rõ ràng, người đi theo hắn càng ngày càng
nhiều, những người vốn dùng khóe mắt để nhìn mẫu tử bọn họ đột nhiên
phát hiện ưu thế của bọn họ sớm đã không thể ngẩng đầu lên được, bạch
Chiêm đã sớm bỏ bọn họ qua sau đầu.
Chờ đến khi bọn họ phản ứng kịp muốn hòa dịu chút quan hệ giữa hai bên, ngay cả người bọn họ sớm đã không thấy.
Một mực đợi cho đến hôm nay.
Đã nhiều năm qua bọn họ chưa từng nhìn thấy mẫu tử hai người, cho dù
Bạch Linh Lung được an táng trong phần mộ của tổ tiên, bọn họ cũng bị
ngăn trở ở bên ngoài, ai cũng không cho tiếp cận, cho dù là lão nhân
trong tộc cũng không thể.
Bạch Linh Lung nuôi lớn được một nhi tử, bất cứ ai cũng không chịu nể
mặt, chưa nói đến lão nhân trong tộc, cho dù là hoàng đế cũng khó có thể khiến hắn nở nụ cười.
Sau này nghe nói hắn coi trọng một nữ tử, lại còn là nữ y. Không biết
bao nhiêu người âm thầm cười nhạt, nói hắn không có mắt. Nhưng sau này
sự thực chứng minh, người không có mắt không phải là Bạch CHiêm mà vẫn
luôn là bọn hắn.
Mà hiện tại, bọn họ một mực chờ ở chỗ này cũng là vì muốn nhìn thấy vị Trang đại phu trong truyền thuyết.
Bạch Chiêm như đem không khí xung quanh Trang đại phu đúc thành tường đồng vách sắt, một bước bọn họ cũng mơ tưởng muốn đến gần.
Hôm nay chính là cơ hội duy nhất.
Chờ đến khi hai người đến gần, ngay cả con mắt cũng không thèm liếc qua
nơi này, có người nhịn không được hô lớn, “Trang đại phu, cầu cứu mạng.”
Trang Thư Tình dừng bước lại nhìn về phía người đang nói chuyện, “Hiện
tại ta không phải là đại phu, chỉ là một tiểu bối đến bái tể trưởng bối, y quán của ta không mở ở nơi này.”
”Y quán của ngài chúng ta không vào được. “Người nói chuyện tiến lên vài bước.
Có người muốn ngăn cản, nhưng Trần Nguyên lại không ngăn, Bạch gia là
một đám xu lợi, nhưng không phải tất cả mọi người đều như thế, trong
lòng lão phu nhân chắc cũng nghĩ như vậy, bằng không sau khi chết cũng
sẽ không kiên trì an táng trong phần mộ Bạch gia, chỉ là tính tình công
tử quá ác liệt, dung không được nhưng người từng không tốt với lão phu
nhân
Để công tử trở về Bạch gia là mơ tưởng, nhưng nếu có thể hồi báo những
người đã từng đối tốt với lão phu nhân, lão phu nhân yên nghỉ dưới suối
vàng cũng cảm thấy vui mừng.
Bạch Chiêm liếc mắt nhìn Trần Nguyên, ánh mắt lành lạnh, Trần Nguyên
tránh đi tầm mắt của công tử nhà hắn, trên lưng thầm đổ mồ hôi.
”Trang đại phu, ngài cưu hài tử của ta đi.”
Trang Thư Tình không muốn đàm luận vấn đề này ở đây, lại nói: “Ngươi đưa hài tử đến y quán đi.”
Nam nhân kia nhìn về phái Bạch Chiêm, trong mắt tràn đầy chần chờ, hắn
muốn đưa a, khi nhưng đại phu khác đã không có biện pháp đều ngoài sáng
trong tối bảo hắn đưa đến y quán Cùng Tế, hăn cũng đã đến, nhưng cách
một con phó đã bị cản lại, mặc hắn nói như thế nào cũng không chịu dàn
xếp.
Hắn biết một số việc Bạch gia làm sai, nhưng đứa nhỏ là vô tội.
Trước mắt bao người, Trang Thư Tình nắm lấy tay của Bạch Chiêm, để bàn
tay nàng lòng vào lòng bàn tay hắn, hai người mười ngón nắm chặt, “Đưa
đến đi.”
Nghĩ đến ngày hôm này, Trang Thư Tình lại bỏ thêm một câu, “Nếu không muốn chết, ngày mai hãy đưa đến.”
Nam nhân cắn răng gật đầu, nhìn thái độ của Bạch Chiêm, hẳn là đã đồng ý.
Trên đường trở về, Trang Thư Tình dựa vào đầu vai Bạch Chiêm, chơi đùa
ngón tay của hắn, “Mặc kệ có phải là người Bạch gia hay không, người có
bệnh ta đều sẽ cứu, đại phu không thể chọn bệnh nhân, chàng đừng mất
hứng.”
Bạch Chiêm cũng không giải thích, hiện tại hắn kỳ thực không cần Bạch
gia thứ kia, mệnh lệnh không được phép để người Bạch gia tới gần đã
nhiều năm, khi đó cũng là tuổi trẻ khí thịnh, sau này đã quên mất.
Những thuộc hạ kia của hắn không ngờ lại chấp hành mệnh lệnh của hắn tận tụy cẩn trọng như vậy, ngô, nên trọng thưởng.
”Thật sự mất hứng sao?” Thấy hắn không nói chuyện, Trang Thư Tình ngẩng
đầu nhìn Bạch Chiêm, cũng không từ trong mắt hắn nhìn được cái gì.
Bạch Chiêm một lần nữa đem đầu nàng ấn về, hắn cũng tựa đầu nghiêng qua, hai người đầu kề bên đầu, cảm giác dựa vào nhau như vậy khiến hắn vô
cùng thỏa mãn.
”Khi nương chết nói rằng bởi vì có ta, cho nên cả đời này nàng cũng
không hề hối hận, nàng biết ta không thích người Bạch gia, lo lắng sau
khi nàng qua đời sẽ bị người Bạch gia đến gây phiền toái, nói với ta rất nhiều chuyện khi nàng còn ở nhà mẹ đẻ, nàng nói nàng nhớ rõ những người nào đối tốt với nàng, ta sẽ không làm những chuyện khiến cho nàng
thương tâm.”
Trang Thư Tình cọ cọ đầu của hắn, khẽ lên tiếng.
Chỉ Cố, rất nhớ mẫu thân của chàng ấy.