“Hầm rất ẩm ướt, Từ công tử hãy cõng Từ tướng quân lên giường đi.”
“Vâng.”
Từ Khang Thắng và Lưu Xuân Hiền thuần thục phối hợp đỡ người lên giường, dọc theo đường đi bọn họ đã phối hợp không biết bao nhiêu lần.
Đợi đến khi đưa ngươi đến nơi sáng hơn, Trang Thư Tình mới phát hiện
tình huống của Từ tướng quân so với đoán trước của nàng còn kém hơn rất
nhiều, môi khô nứt, sắc mặt tiều tụy, vài lần gặp mặt đều thầy Từ tướng
quân một bộ dạng cao lớn khỏe mạnh, hiện tại như vừa vớt người ra từ
trong nước, giống một vị lão nhân đang sắp gần đất xa trời.
Cần thận xem mạch thêm một lần nữa, Trang Thư Tình nhận thấy vấn đề lớn
nhất vẫn là độc, nhưng mà bệnh trạng như khó thở không can tâm này.
“Cha là đang uất giận.” Như là biết Trang Thư Tình đang nghĩ cái gì, Từ
Khang Thắng mở miệng nói, trong thanh âm dường như mang hết tất cả nhẫn
nại vốn có, “Đại ca… đã chết.”
Trang Thư Tình mạnh mẽ ngẩng đầu, miệng giật giật, nhưng không nói được từ nào.
Ba cha con, có thể trở về hai người đã là vạn hạnh, dù sao cũng so với
toàn đội đều mất còn tốt hơn rất nhiều, nhưng đối với Từ tướng quân lại
không phải như thế, đó là nhi tử hắn dùng tâm bồi dưỡng nhiều năm, là
trưởng tử hắn kí thác mọi hi vọng, cho nên đây mới là vết thương trí
mạng của hắn.
Từ Khang Thắng tiếp tục nói, “Cha đã sớm tra được chuyện không thích
hợp, từ khi người mang đi mười vạn binh mã của Hội Nguyên Phủ đã cảm
thấy không thích hợp, nhưng cho dù cảm thấy có gì đó không đúng thì cũng không thể bỏ lại bọn họ mà chỉ lo cho chính mình, vì vậy từ khi ra khỏi Họi Nguyên Phủ cha vừa cẩn thận chu toàn mọi thứ, vừa tìm chứng cứ,
nhưng mà cha đã liệu sự sai, những người đó từ khi bắt đầu đã không muốn người còn sống trở về, vừa tra liền tra được bản thân bị trúng độc, cha ăn dược liệu để chống đỡ, đại ca… đại ca mang theo hộ vệ tùy thân mở
một đường máu, hai trăm cận vệ chết trận, đại ca cũng…”
Nghĩ đền tình cảnh bản thân từng chứng kiến, Từ Khang Thắng nhịn không
được gào khóc, huynh trưởng của hắn liều mình mở đường máu, dù đã sắp
kiệt sức vẫn không ngã xuống, còn giúp hắn cản mấy đao.
Cha hộc máu tại trận, dọc theo đường đi vẫn không tỉnh lại.
Khóe mắt Trang Thư Tình cảm thấy cay cay, nàng đã suy nghĩ tới kết cục,
nhưng không hề tưởng tượng được quá trình sẽ diễn ra khốc liệt như vậy.
Một hồi lâu sau, Từ Khang Thắng mới buông lỏng xuống.
“Đầu óc ta không nhiều mưu kế như đại ca, nếu dọc đường đi không có Lưu huynh đệ, ta và cha sợ là không thể đào thoát.”
Trải qua lần này, Lưu Xuân Hiền sớm không phải là vị thư sinh yếu đuối
trước kia, trên người như cô đọng sinh tử, khiến cho hắn càng thêm kiên
cường quyết đoán, thấy Từ Khang Thắng như vậy cũng chỉ có thể vỗ vỗ bả
vai của hắn, cũng không nói thêm gì.
“Tình huống của Từ tướng quân y thuật của ta không giúp được, Chỉ Cố,
chàng nghĩ biện pháp mang Hạ Trân đến đây, thuật trâm cứu của nàng ấy có thể giúp được một chút.”
Bạch Chiêm liếc mắt nhìn Trần Nguyên, Trần Nguyên hiểu ý, lập tức đi an bày.
Từ Khang Thắng cảm kích nhìn nàng, nguyên bản hắn còn có chút lo lắng
Trang đại phu e ngại bọn họ đang bị chu sát nói không chừng bản thân còn bị quấn vào, ít người dưới tình huống như vậy còn có thể bảo trì bình
tĩnh.
Trong thời giân chờ đợi, hắn và Xuân Hiện đã thương lương không dưới năm phương pháp khá nhau để ứng đối, nếu người tới không phải Trang đại phu thì sẽ xử lý như thế nào.
Cũng may Trang đại phu thật sự đến.
Trước kia có nghe đưa than sưởi ấm trong ngày thuyết rơi là một hành
động vô cùng cảm động lòng người, hiện tại hắn dường như cảm nhận được
rồi.
Tình huống Từ Khang Thắng biết được không nhiều, muốn biết rõ ngọn nguồn thì phải chờ Từ tướng quân tỉnh lại.
Bời vì độc không dễ giải như lúc trước nên khi Hạ Trân đến vẫn chưa có
được thuốc giải, Trang Thư Tình trước để Hạ Trân trâm cứu cho Từ tướng
quân trước.
Nàng kéo Bạch Chiêm ra khỏi phòng, thở ra ngụm khí đã nghẹn hồi lâu, “Cảm giác không tốt lắm.”
Bạch Chiêm nắm chặt lấy tay nàng, nhẹ “Ừm” một tiếng phụ họa, không nói cho nàng việc này sợ là có liền quan đến hắn.
Cho dù có cách hắn thật xa, nhưng một số người vẫn luôn ngóng trông hắn có thể chết mới cam tâm.
Cho tới bây giờ hắn vẫn luôn cảm thấy chướng mắt với vị trí kia,
Bọn họ còn cho rằng hắn giống bọn họ? Trong mắt chỉ chứa được một Chu Quốc nho nhỏ?
”Chỉ Cố, Từ gia như thế nào?”
Bạch Chiêm cầm chặt lấy tay nàng, mấy ngày nay rõ ràng ngủ không được an ổn nhưng vẫn cố chấp kiên trì, quyết ý không muốn để hắn liên lụy vào.
Chỉ là hiện tại sợ là khiến nàng thất vọng rồi.
”Ta sẽ không để bọn họ được đắc thủ.”
Trang Thư Tình nắm lấy tay hắn, “Bọn hắn bỏ công thiết kế như vậy chẳng
phải vì muốn bức ta hành động đối kháng với hoàng thượng?”
“Bọn họ đã sớm hành động, động thủ với Từ Công Mậu cũng nằm trong tính toán.”
Lòng Trang Thư Tình bốc lên hàn ý, vì vậy Từ tướng quân chỉ còn chừa lại nửa cái mạng, chết mấy trăm thị vệ và con trai trưởng, tất cả đều chỉ
vì Chỉ Cố? Chỉ vì muốn khích chàng ấy ra tay?
“Trừ vị trí kia, bọn họ còn có thể thấy được thứ gì nữa? Chết nhiều người hơn nữa cũng cảm thấy đáng có phải hay không?”
Bạch Chiêm kéo Trang Thư Tình đang tức giận đến phát run vào trong lòng, hoàng gia không có tình cảm, vì vậy hắn mới cách xa chỗ đó, ngay cả
kinh đô cũng không ở, thiên hạ rộng lớn, không phải chỉ có một Chu Quốc.
Hắn chưa bao giờ từng vì phụ thân là hoàng đế mà cảm thấy siêu việt,
ngược lại còn vì thân phận của hắn mà đã từng có ý nghĩ không muốn nhận
thức, rất phiền toái.
Liền như lúc này vậy.
“Giải dược đã làm tốt.” Thanh Dương Tử bưng một chén nước đen tuyền đi
đến, nhìn thấy hai người đang ôm nhau liền ‘A’ một tiếng thật dài, năm
ngón tay che kín mắt, “Không nên nhìn, không nên nhìn.”
Trang Thư Tình kiếc hắn một cái, tự biết không thể tiếp tục ở trước mặt mọi người thân mật với Chỉ Cố.
Từ Công Mậu tỉnh lại đã là trời tối.
Con trai thứ vui mừng khóc lên, Lưu Xuân Hiền ánh mắt đỏ hồng, Trang đại phu ở đây, Bạch công tử cũng ở đây, xem ra hắn còn sống.
Đầu óc trì độn hồi lâu mới thong thả suy nghĩ, hình ảnh đầu tiên chảy
vào đầu là cảnh tượng trưởng tử hy sinh trước lúc hắn ngất đi.
Trang Thư Tình nhìn mặt hắn đột nhiên trắng bệch, hơi thở dồn dập, môi
biến sắc liền biết là sự tình không tốt, bước lên phía trước xem mạch,
quả nhiên là tức giận công tâm.
“Từ tướng quân, người chết đã chết, người sống vẫn phải sống tiếp, ngài
không thể xảy ra chuyện, Từ gia một đại gia tộc vẫn phải chờ ngài gánh
vác.”
Dồn dập thở dốc mấy tiếng, Từ tướng quân mới dần dần bình thường trở lại, lão lệ từ khóe mắt chảy xuống.
Trang Thư Tình cảm thấy mũi chua chua, nhưng không biết an ủi nỗi đau mất con của vị lão nhân trước mắt như thế nào.
Cũng may Từ Công Mậu không thất thố bao lâu liền gắng gượng lại.
”Thắng nhi, Xuân Hiền, một đường đến đây làm khó hai ngươi mau đi nghỉ ngơi.”
”Cha...”
Lưu xuân hiền xác nhận, lôi kéo từ Khang Thắng ra ngoài.
Hạ Trân cũng tự giác ra khỏi phòng, đứng ngoài cửa trông chừng.
Trầm mặc một lát, Từ Công Mậu mới mở miệng, “Bọn họ là hướng về phía công tử ngài ra tay.”
Đầu Trang Thư Tình như ông ông lên từng tiếng, thế nhưng… thật sự như
vậy, “Bởi vì Từ gia có quan hệ gần với ta, mà ta với Chỉ Cố… cho nên
muốn trừ bỏ ngài?”
“Không phải đơn giản như vậy.” Từ Công Mậu giãy dụa muốn ngồi dậy nói.
Thanh Dương Tử tiến lên giúp một phen, trong triều ai cũng biết Hội
Nguyên Phủ là địa bàn của công tử, không ít người từng can gián hoàng
thượng, nhưng hoàng thượng không hề nói tới chuyện gì về công tử, còn
thường xuyên ban thưởng rất nhiều thứ cho công tử, vì vậy những người
kia cũng càng thêm kiêm kị đề phòng Hội Nguyên Phủ, ngay cả Liệu gia Lão Tứ vì tộc gia ở Hội Nguyên Phủ mà hành động trên triều ngay cả nửa bước cũng khó đi, nhân mạch mấy thập niên của Liễu lão gia tử cũng không có
bao nhiêu tác dụng, những người khác càng không cần phải nói.”
Thờ dài một hơi, Từ Công Mậu tiếp tục nói: “Tuy rằng ta không chưởng
quản binh quyền nhiều năm, chỉ quản chút binh mã ở Hội Nguyên Phủ, nhưng bọn họ vẫn lo lắng với ta, sợ ta được công tử sở dụng, cho nên mới muốn hành động chặt đi ‘cánh tay’ của ngài.”
Bạch Chiêm vẫn như trước không để ý, “Bọn họ cấu kế với Cúc quốc?”
“Vâng.” Vừa nói đến đây, Từ Công Mậu liền kích động, “Lúc trước binh bại là bởi vì bọn họ cấu kết cho kẻ thù xâm nhập vào, chẳng lẽ bọn họ không biết Cúc Quốc ăn không đủ no hay sao? Hành động dẫn sói vào nhà như vậy sao có thể làm!
“Chỉ cần có thể ngời lên vị trí kia, có cái gì bọn họ không thể làm,
ngươi lên kinh đi.” Khóe môi Bạch Chiêm gợi lên độ cong lạnh lùng, “Tất
cả người của Từ gia đều đi, trên đường sẽ có kẻ được phái đến, ta sẽ cho người hộ tống bọn họ.”
Từ Công Mậu lập tức hiểu được ý tứ của Bạch công tử, dùng sức gật đầu, “Ta đi.”
”Trần Nguyên, đi an bày.”
”Vâng.”
Bạch Chiêm lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Từ Công Mậu, “Người Từ gia
ta giúp ngươi chiếu cố, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng.”
”Chuyện không liên quan đến công tử, là bọn hắn không chịu được công tử, ta không cầu gì khác, chỉ cầu có thể báo thù huyết hận cho trưởng tử.”
Trang Thư Tình cẩn thận quan sát vẻ mặt Từ Công Mậu, xác định không có
mang theo đối hận ý với Chỉ Cố mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nếu Từ gia
đối với chỉ cố hoặc đối với nàng nàng nổi lên khúc mắc, nàng sẽ cảm thấy đáng tiếc.
Nàng khẳng định sẽ đứng bên người Chỉ Cố cho dù Giai Oánh là đệ tử nàng.
Từ gia vô tội, Chỉ Cố sao không vô tội chứ?