Kim nương tử phản ứng mau, vừa nhìn thấy có động vật liền nghĩ đến sẽ có liên quan đến Trang Thư Tình.
Trang đại phu là phủ thủy, chỉ cần chắn nàng phía trước, Kim nương tử
cho dù lợi hại thi cũng chỉ là một nữ nhân, người bình thường thấy đều e ngại, hiện tại còn là trước một đám mãnh thú.
Nhưng động tác Trang Thư Tình nhanh hơn, trong khoảng khắc nhìn thấy đám mãnh thú nàng liều lui về phía sau, sau lưng không biết lúc nào xuất
hiện một con sói lớn, từ trên cao nhảy tới trước mặt nàng, Trang Thư
Tình lập tức ôm lấy cỗ nó ngồi lên lưng.
“Đi.”
Ngô Minh Thanh và Kim nương tử đang định tiến lên ngăn trở, lập tức liền có thêm mấy con sói bạc nhảy xuống, vừa vặn chặn giữa Trang Thư Tình và hai người.
Con sói cõng Trang Thư Tình chính là con sói Trang Thư Tình từng cứu, nó nhanh chóng tránh khỏi bọn họ tiến về phía núi.
“Ngoa ô!”
Đám mãnh thú ào ào đáp lời nó.
Những người khác nghe không hiểu, nhưng Trang Thư Tình lại hiểu được, nhất thời hốc mắt có chút hồng.
Con sói nói đồng bạn của nó chặn những người này lại, với một bầy mãnh thú mà nói, chuyện này không thành vấn đề.
Con sói cõng người xuyên qua giữa rừng núi, Trang Thư Tình nằm trên lưng sói không dám nhúc nhích, sợ ngồi không ổn sẽ bị rơi xuống đất, cũng
không muốn bị cành cây trong rừng gây thương tích
Hiện tại nàng như không hề cảm giác được bất kì đau đớn.
Chạy không bao lâu, con sói liền ngừng lại.
“Ngao ô!”
“Niệm Niệm!” Thanh âm đã không còn mang theo chút non nớt nhưng Trang Thư Tình vẫn có thể nghe ra được, lập tức ngẩng đầu lên.
Không chỉ có Niệm Niệm, Kim hổ cũng đến, hai tiểu gia hỏa chạy tới cọ cọ lên người nàng, thanh âm dồn dập lo lắng.
“Ta không bị thương.” Từ tren lưng con sói xoay người xuống đất, chân
cứng đến đứng không nổi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, ôm lấy Niệm
Niệm sưởi ấm.
“Tình huống ở Hội Nguyên Phủ như thể nào, sao ngươi biết mà tìm đến ta?”
”Ngao ô!”
Thì ra là Trần Nguyên, cũng đúng, trong tình huống như vậy, tìm Niệm Niệm là hữu dụng nhất, mũi của nó thính vô cùng
“Chỉ Cố đâu?”
“Ngao ô?”
Trang Thư Tình cười: “Đúng vậy,chính là hắn.”
“Ngao ô!”
Tươi cười còn chưa lan tỏa ra duôi mày lập tức liền biến mất bên khóe
miệng. “Tới kinh đô? Đúng rồi, hắn biết người động thủ ở nơi nào, sợ là
đã cách kinh đô không xa.
Người giật dây đã tính mọi cách, trước mắt cơ hồ đã đến tuyệt lộ, vì giữ mạng, sẽ không còn dễ đối phó như trước.
Hoàng đế… nàng không tin được hắn.
Lịch sử ngàn năm Hoa Hạ cho nàng biết, hoàng đế cho tới bây giờ đều là
người vô tình nhất, nhất là khi hắn cần trừ bỏ một phương để bảo toàn
một thứ khác.
Chỉ Cố ngàn tốt vạn tốt nhưng hắn không có mẫu tộc cường đại để dựa vào, nàng không dám đánh cược hoàng đế đối với hắn còn chút tình phụ tử kia
không.
Làm sao bây giờ?
Vuốt đầu Niệm Niệm, Trang Thư Tình nhìn một sói một hổ trước mắt.
Phù thủy có thể triệu tập bách thú…
Nàng thật sự có thể sao? Chúng đến cứu nàng, là vì muốn trả lại ân tình cho nàng?
Nghĩ như vậy, lời liền thốt ra, “Ngươi có thể nghe ta nói không?”
Con sói lớn gật đầu một cái.
Thế nhưng, là thật…
Trang Thư Tình kìm lòng không được ngồi thẳng lưng, “Những con thú khác…”
Con sói lại gật đầu.
Trang Thư Tình ngây dại, chẳng lẽ, nàng thật là phù thủy?
Nhưng nàng rã ràng chỉ là một bác sĩ khoa ngoại!
Nhưng mà trước mắt vì Chỉ Cố, nàng cũng không thể cố hơn được, “Đường từ đây lên kinh đô, ngươi quen thuộc không?”
“Ngao ô!”
“Tốt, ngươi dẫn ta đến đi”
Chân không còn cứng ngắc như trước, Trang Thư Tình trèo lại lên lưng con sói, “Niệm Niệm, kim hổ, các ngươi trở về đi.”
“Ngao ô!”
”Rất nguy hiểm, các ngươi không thể đi.”
”Ngao ô!”
Muốn đi, muốn đi, lời nói cứ quanh quẩn bên tai nàng, Trang Thư Tình chỉ đành gật đầu, “Không thể chạy lên trước, rất nguy hiểm.”
Hai tiểu gia hỏa vô cùng cao hứng, một trái, một phải chạy đến bên người nàng.
Con sói cõng Trang Thư Tình đi theo một đường khác, Trang Thư Tình cũng không hỏi, như lúc trước bảo vệ tốt chính mình.
”Ngao ô!”
Ở trạm xá, một đám mãnh thú vây kín đám người lại liền không có động
tĩnh gì khác vừa nghe thấy thanh âm lập tức nhanh chóng thối lui, nhanh
chóng như lúc đến.
“Không cần đuổi theo.” Ngô MInh Thanh vuốt mồ hôi sau gáy.” Chúng không đả thương người, chọc giận bọn chúng không có lợi gì.”
Kim nương tử nhíu mày, “Đây là tiếng sói, nói không chừng chính là súc sinh lúc nãy mang Trang Thư Tình kia đi.”
“Biết vậy thì sao, nếu không đưa người đến nơi an toàn nó còn dám kêu
bọn chúng trở về?” Ngô MInh Thanh cười lạnh, “Cho dù Trang Thư Tình thật sự ở đó thì sao, ngươi nếu dám đem người đuổi theo, đám mãnh thú kia sẽ thật sự công kích ngươi, đến lúc đó ngươi có thể đảm bảo sẽ toàn thân
trở ra?”
Kim nương tử bị lời của hắn nói á khẩu, nhưng lại không cam lòng cứ như
vậy bỏ qua, “Sao ngươi không nói ngươi vốn là muốn thả người đi? Đáng
tiếc Trang Thư Tình Trang tiểu thư nhất định không biết được tình cảm
của ngươi.”
“Ngươi sai rồi, nàng là người trí tuệ, nàng biết ai thật tâm đối tốt với nàng.” Ngô Minh Thanh không có nữa điểm chán nản vì nhiêm vụ thất bại,
ngược lại tinh thần thoải mái không ít, “Ba chuyện ta đáp ứng hắn đã làm xong toàn bộ, ngươi nhắn cho hắn, về sau, ta với hắn không còn nửa xu
quan hệ.”
“Vậy vừa khéo, ta cũng nghĩ như vậy.” Liếc mắt nhìn hắn, Kim nương tử
nhún vai, “Nhưng mà náo nhiệt này ta vẫn muốn đi xem, đi cùng không?”
“Ta biết đường.”
”Ha ha ha.”
Trong lúc nhất thời, dường như tất cả mọi người đều đang đuổi tới kinh đô.
Người đến nhanh nhất, đương nhiên là Bạch Chiêm.
Vừa vào thành, kiếm liền xuất vỏ.
Hướng Tả lập tức chuẩn bị nghênh chiến, phân phó hai mấy người hai câu liền nhanh chóng đi theo.
Hoàng đế có sáu vị hoàng tử và ba vị công chúa.
Đại hoàng tử và tứ hoàng tử đã vị cấm túc, lục hoàng tử còn nhỏ, mới
mười bốn tuổi, bởi vì sinh ra ốm yếu nên không được coi trọng, người có
bản lĩnh gây sóng gió chỉ còn lại ba.
Bạch Chiêm cũng lười suy nghĩ người có khả năng nhất là ai, trước mắt gần hắn nhất là phủ tam hoàng tử.
Chu Hướng lấy Chu làm quốc họ, đến lượt đám hoàng tử công chúa bọn họ trong tên sẽ có một chữ Tri.
Tam hoàng tử Chu Tri Sâm, diện mạo oai hùng, lưng hùm vai gấu giống như một võ tướng.
Nhìn thấy Bạch Chiêm đầu tiên là cả kinh, sau đó trong mắt liền hiện lên vẻ hưng phấn.
Mọi người đều nói Bạch Chiêm là thiên hạ vô địch, hắn không tin, hắn chẳng những không tin còn muốn phá bỏ lời đồn đãi này.
Trước đây tìm không được cơ hộ, hiện tại người tự động đưa đến cửa.
“Trang Thư Tình? Đánh bại ta liền nói cho ngươi biết nàng ở nơi nào.”
Bạch Chiêm sao còn nhiều lời vô nghĩ với hắn, đã bại? Trực tiếp liền đánh cho hắn tàn phế!
Bả vai một kiếm, bụng một kiếm, trên mặt còn có một đường vết rách. Nhìn độ sâu của kiếm, khẳng dịnh sẽ lưu lại dấu, nhưng Bạch Chiêm từ lúc ra
tay tổng cộng cũng chỉ có ba liếm.
Lúc này, Bạch Chiêm cầm kiếm chỉ thẳng vào yết hầu hắn, hàn khí lành
lạnh tỏa ra, khiến Chu Tri Sâm không chút nghi ngờ, nếu hắn không có câu trả lời khiến Bạch Chiêm vừa lòng, kiếm này, lập tức sẽ cắt đứt yết hầu của hắn.
Hướng Tả dẫn người chặn tất cả mọi hộ vệ muốn đến cứu việc chủ tử.
“Không phải ta, ta tuy từng có chủ ý kia nhưng không nghĩ có người động
tác lại nhanh hơn, đã động thủ trước, đừng đừng đừng, Bạch công tử, Bạch đệ đệ, thực không phải ta.”
“Ai?”
“Ta không biết, nếu biết ta ước gì có thể lập tức nói cho ngươi.”
Hương Tả biết người này không giết được, công tử không cố kị nhưng hắn
cố kị, không thể khiến công tử làm cho nhiều người tức giận.
Giờ phút này, hắn vô cùng tưởng niệm Trần tổng quản, đại tổng quản vô cùng có kinh nghiệm ứng phó với những chuyện như thế này.
Lúc này, hắn chỉ có thể kiên trì, “Công tử, nhửng người khác sợ là đã nhận được tin tức…”
Bạch Chiêm lập tức thu kiếm, thả người nhảy lên nóc nhà, trong tức khắc liền biến mất trước mắt mọi người.
Chu Tri Sâm chậc một tiếng, rõ ràng tuổi của hai người chênh lệch không
nhiều nhưng sao có thể kém nhiều đến vậy? Thế nhưng ngay cả một kiếm hắn cũng không thể tránh được, hơn nữa ngay cả đánh trả cơ hồ cũng không
có.
Hắn nhớ lại Bạch CHiêm một thân lệ khí khi nãy, không biết là kẻ ngu nào chọc đến hắn.
Nhị hoàng tử Chi Tri Chương tính tình ương ngạnh rất nhiều, chẳng những
không nói cho Bạch Chiêm một lời hữu dụng, còn nói ra lời không khách
khí với Trang Thư Tình, Bạch Chiêm sao còn có thể nhịn được, chẳng những một đao giết chết toàn bộ người vây quanh hắn, vết thương trên người
nhị hoàng tử cùng càng lúc càng thêm chồng chất, chỉ còn dư lại một hơi.
Khi Bạch Chiêm đến quý phủ ngũ hoàng tử, ngũ hoàng tử đang ở hoàng cung báo cáo chuyện mấy ngày nay hắn xử lý cho hoàng đế.
Hắn tuy rằng mới mười bảy, nhưng tư nhỏ thông minh lanh lợi, lại có mẫu
tộc cường đại chống lưng, từ năm trước đã bắt đầu tiếp xúc chính sự.
Hơn nữa còn làm không tệ, hoàng đế rất thưởng thức hắn.
“Tuổi của ngươi có thể làm như vậy đã là không sai.”
“Về sau nhi thần sẽ làm càng tốt.” Diện mạo Chu Tri Đứcchỉ tính là trung đẳng nhưng hắn ôn hòa lịch sự, liếc mắt nhìn liền khiến người tâm sinh
hảo cảm.
Trong mấy con trai, trừ BẠạch Chiêm, hoàng thượng yêu quý nhất chính là ngũ hoàng tử.
“Đúng rồi, phụ hoàng, mẫu phi giống như đang bị bệnh, nhi thần tính uốn
đi thăm mẫu phi phụ hoàng có muốn cùng đi hay không? Mẫu phi thấy ngày
đến nhất định sẽ rất cao hứng, so với nhìn thấy nhi thần đến còn cao
hứng hơn rất nhiều.”
“Chứ không phải là con đang ghen tỵ sao?” Hoàng đế cười to, được dỗ vô cùng vui vẻ.
“Nhi thần đúng là thật ghen tỵ, tâm mẫu phi đều đặt hết lên người phụ hoàng.”
Hoàng đế đứng dậy, ý bảo hắn cùng đi, “Hoàng tử phi ngươi không hướng về ngươi sao?”
“Nàng ấy là nàng ấy, mẫu phi là mẫu phi.”
“Tiểu tử tham lam.” Hoàng đế gõ đầu hắn một cái, tuy rằng là đánh hắn, nhưng lại lộ ra vô cùng thân thiết.
Hà Phi điện là chỗ ở của Lương quý phi.
Lương quý phi không nói là sủng quan lục cung, nhưng ở trong một đám phi tần cũng coi như là cực kỳ được thánh sủng, nhìn thấy hoàng đế đến
không hề kinh sợ, cũng không có vô cùng mừng rỡ, ngược lại mang theo
chút ý giận, “Muộn như vậy sao hoàng thượng còn đến đây, ngài cho người
đến nói nô tỳ qua là được rồi.”
“Mẫu phi, nhi tử còn ở đây a, trong mắt ngài còn có nhi tử không?”
Lương quý phi trừng mắt nhìn hắn, “Chắc chắn là con tác quái.”
“Mẫu phu, ngài hiểu lầm nhi tử, nhi tử chi nói ngài bị bệnh, phụ hoàng
liền muốn dẫn nhi tử đến đây, điều nay nói lên trong lòng phụ hoàng có
ngài a nếu không có, sao phụ hoàng vừa nghe nói ngài vừa bệnh liền đi
qua, phụ hoàng, ngài nói có đúng không?”
Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu liếc hắn một cái, dắt lương quý phi vào trong phòng, “Khó chịu chỗ nào? Hôm qua không phải còn tốt sao?”
“Đại khái là đêm qua bị gió lạnh thổi, có chút đau đầu, việc nhỏ thôi,
là tên tiểu tử này kinh động đến ngài, lỗi của thần thiếp.”
“Ngự y tới chưa?”
“Đã tới, hoàng thượng, thần thiếp không sao.”
Chu Tri Đức tự tay châm trà cho hai người, lai đi đổi lưu hương.
Ôn tổng quản thức thời mang người trong phòng lui ra ngoài.
Vừa nói chuyện, hoàng đế hỏi, “Đổi huân hương? Trước kia không phải mùi này.”
“Là loại hương liệu nô tỳ mới tìm thấy, ngửi thấy không sai, có tác dụng an thần, ngài có thấy dễ chịu không?”
Hoàng đế cảm thấy đầu có chút trầm, thân là hoàng đế, đầu óc hắn liền
nói cho hắn biết co gì đó không đúng, nhưng, nhưng mà đã muộn, đầu còn
chưa chuyển người liền ngã xuống dưới