Trang Thư Tình nắm lấy cái cốc, nghiêm mặt xuống, “ Lúc trước ta có chút thất vọng, thật không hiểu sao mà đệ lại chậm chạp nhìn không thấy vấn đề,
hôm nay cuối cùng cũng đã hiểu.”
Chu tiếu nhất thời vừa mắc cỡ lại quẫn bách.
“Giang Hải, ngươi mang mọi người lui ra ngoài, Hướng Tả, ngươi canh giữ bên ngoài, bất kỳ ai cũng không được phép tới gần.”
“Vâng.”
Chu Tri Tiếu có chút bất an, nhưng dù sao hắn cũng là người của Hoàng
thất, từ trong thiên tính đã có kiêu ngạo của một vị hoàng tử, huống chi Trang Thư Tình trước giờ vẫn luôn đối đãi với hắn rất thiện Ý, tín
nhiệm của hắn với nàng có khi còn hơn cả phụ hoàng.
“Hoàng thượng muốn truyền ngôi cho Chỉ Cố, nhưng Chỉ Cố chàng ấy sẽ chỉ
ngồi một thời gian ngắn, chứ không muốn trói buộc ở nơi này, vì vậy
hoàng thượng giao phó cho ta và chàng ấy chọn ra một vị xuất chúng trong hoàng thất để kế vị.”
Chu Tri Tiếu hai tay run lên, lúc trước Trang tỷ tỷ mỗi ngày đều mang
theo hắn đến đây, không phải là hắn chưa từng có ảo tưởng, nhưng cho dù
cũng đã làm mơ hồ đoán được, hiện tại lại thành sự thật, quả thực có
chút không chân thật.”
“Hoàng thượng cũng không xem trọng đề, nói tính tình đệ rất mềm yếu, rất giống ngài ấy, lo lắng về sau đệ sẽ rơi vào hoàn cảnh ngài ấy, ta lại
không nghĩ như vậy, ta luôn cảm thấy đệ chỉ là không có điều kiện để
tranh giành, cũng không phải là không có dã tâm, ta cảm thấy đệ tài giỏi như vậy, vì bản thân đã mà suy tính rất nhiều, mong có thể có một ngày
kia được hoàng thượng chú ý.”
“Cho nên, đệ mới có thể cứu được hoàng thượng từ trong tay của ngũ hoàng tử, trí dũng và mưu kế, đệ đều có, thứ đệ kém, chỉ là tự tin, đệ không
tự tin vào chính bản thân đệ, giống như sợ rằng hoàng thượng không tin
tưởng đệ, đệ là huyết mạch của hoàng thượng, đệ giống ngài ấy không có
gì đáng trách, chỉ cần cho đệ một tấm gương, chưa hẳn là đệ sẽ không thể học tập được, vì vậy ta nghị sự với triều thần cũng không cho đệ đi ra, hơn nữa mỗi ngày đều xem đệ có hiểu được không, và cho tới ngày hôm
nay, ta mới nghe được điều ta muốn nghe.”
“Bắt nạt kẻ yếu là thiên tính của con người. Triều thần e ngại Chỉ Cố,
nhưng lại muốn ép hoàng thượng, bởi vì hoàng thượng mềm yếu.Nhưng, bọn
họ lại rất hiểu, nếu muốn dùng thái độ khi đối mặt với hoàng thượng để
đối mặt với Chỉ Cố, Chỉ Cố sẽ không cho bọn họ trái cây ngon để ăn, cho
nên bọn họ mới có thể tránh đi đối mặt, bọn họ không biết Chỉ Cố đến Tây Vực, họ cho rằng ta có Chỉ Cố làm chỗ dựa lưng, cho nên bọn họ mới có
thể thành thật trước mặt ta như khi ở trước mặt Chỉ Cố, không dám đối
với ta nhưng đối với hoàng thượng, Nhưng nếu từ thân phận để nói. hẳn là hoàng thượng với là người bọn họ tại em ngại nhất, nhưng tại sao lại
không phải vậy?”
“Bởi vì tâm tính của hoàng thượng nhân hậu, nhất là khi đối đãi với lão
Thần, ngài ấy vẫn có một phần khoan dung, Hoàng thượng làm như vậy chẳng lẽ là sai sao? Không, ngài ấy không sai, chỉ là con người luôn luôn có lòng tham, dần dà, phần đối xử khoan dung đó bọn họ lại coi thành đương nhiên, Ai cũng không ngoại lệ. có một số việc chỉ cần xảy ra một lần,
như vậy sau này bọn họ lại muốn tiếp tục, cuối cùng người chịu thiệt
chính là hoàng thượng.”
Nói xong, Trang Thư Tình nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Chu Tri Tiếu
nhưng có đăm chiêu và hơi giật mình, “Nếu như từ ban đầu, hoàng thượng
cường thế giống như Chỉ Cố thì sẽ như thế nào? Nếu phần ưu đãi kia chỉ
có một số rất ít nhân tài có thể có được vậy sẽ như thế nào? Nếu chỉ cần có một nhi tử dám tạo phản, lập tức giết gà dọa khỉ muốn mẹ của hắn
chết thì sẽ như thế nào? Phần nhân hậu kia hẳn là nên được dành cho dân
chúng, khoan dung với dân chúng, chứ không phải là triều thần. Văn võ
toàn Triều, nhận bổng lộc, hưởng thụ những lợi ích về ưu việt mặt thân
phận và địa vị mang đến bọn họ lại còn muốn được thêm càng nhiều. nhưng
việc họ làm lại không được trả giá ngang bằng. Chu Quốc còn cần đến quan lại như vậy làm cái gì? Để khiến bản thân uất giận đến chết sao? Chỉ Cố sẽ không làm như vậy.”
“Người xưa có câu nước quá trong ắt không có cá, lời này không sai,
nhưng điều kiện là người phải làm tốt nhiệm vụ của hắn, làm một vị quan
giỏi, thì cho dù là tham một chút, nhưng tài năng và năng lực vẫn có thể dùng được.”
Chu Tri Tiếu lúc này đã có thể bắt kịp được ý tưởng của nàng, “Cho nên
biết rõ lại bộ thượng thư Trương Hải làm quan không thanh, nhưng vì cân
bằng nên vẫn muốn đưa hắn lên làm việc ở bộ nhân sự, binh bộ thượng thư
tính khí hạn hẹp, nhưng vẫn muốn tiếp tục dùng hắn.”
“Chính là cái lý như vậy, xem ra mấy ngày nay làm không ít công khóa.”
Trang Thư Tình cuối cùng cũng đã không còn nghiêm túc giống như trước.
“Quan viên phải xem hắn dùng được như thế nào, vị trí nào mới là thích
hợp nhất cho hắn, chưa hẳn là đưa hắn lên một vị trí khác thì sẽ không
thích hợp, Chung Tâm Đông rằng tính khí hạn hẹp, nhưng hắn ở vị trí kia
nhiều năm, quan lại lớn nhỏ trong bộ binh đều nghe hắn điều hành, hơn
nữa chuyện của binh bộ trước giờ vẫn chưa thể quá tiết lộ quá nhiều bên
ngoài, đã nói lên được làm hắn không phải chỉ có một chút tài năng,
thường thường nhắc nhở hắn mấy câu là được, còn có Tam Cữu của ta Đổng
Minh Dương.”
Chu Tri Tiếu Vội xua tay, “Trang tỷ tỷ, để biết tỉ không có từ tâm…”
“Không, ta có tư tâm.” Trang Thư Tình cười, “Làm người ai chẳng có tư
tâm, chỉ cần không quá mức, thành toàn bọn họ một chút cũng không sao,
nhưng mà ta nhắc đến hắn với đệ, cũng không phải là gì giải thích truyện này.
“Vâng.” Chu Tri tiếu lắng nghe nghiêm cẩn.
“Lúc trước có ta ở đây, hơn nữa tam cữu còn có công hộ giá, Đổng gia sao có thể có khả năng tiếp tục yên lặng, mặc kệ là vì lấy lòng ta, hay là
vì lấy lòng hoàng thượng, hắn cũng khó có thể luôn nhàn tản ở cái chức
quan kia, giả có khả năng lấy hắn làm đá thử vàng, thông qua việc nâng
chức quan của hắn để thăm dò phản ứng của ta và phản ứng của hoàng
thượng, cho nên trước đó, ta dùng hắn trước, hơn nữa còn là một vị trí
vô cùng trọng yếu, thẳng mặt nói cho bọn họ, bất luận thân sơ, chỉ cần
có bản lĩnh, ai ta cũng dám dùng, nói theo một hướng khác vì việc này
nhất định sẽ được đồn ra ngoài, ta muốn khiến những người có ý định nhằm vào ta, nhằm vào Đổng gia đều phải thu hồi tâm tư của bọn họ, như vậy
sẽ ngăn chặn được rất nhiều những phiền toái có khả năng xảy ra, và cũng là một loại phương pháp để cân bằng triều chính, hậu quả để cũng thấy
được rồi đấy, tam cữu ta làm việc rất khá, những người khác không tìm ra một lỗi lầm gì từ hắn.”
“Ta lấy tam cữu làm ví dụ, để nói cho đệ rằng mặc kệ là chuyện gì cũng
không thể không giải quyết được, muốn dứt là dứt, càng kéo dài thì sẽ
càng cho người khác có cơ hội giở trò. Đây là điều tối kỵ, hoàng thượng
bại chính là bại bởi một điểm duy nhất này.”
Trang Thư Tình nói vô cùng thống khoái, Chu Tri Tiếu cũng không biết
phải tiếp lời như thế nào, cũng không thể cùng Trang tỷ tỷ nói xấu phụ
hoàng không làm tốt, hắn không có gan lớn giống nàng có thể chỉ trách
phụ hoàng!
Nhưng lúc nghe Trang tỷ tỷ nói như vậy trong lòng quả thực có một chút thống khoái!
“Bộ nhân sự rất quan trọng, mặc dù bây giờ mới thành lập, nhưng đợi đến thời điểm thích hợp sẽ có thể trở thành một bộ đứng đầu các bộ, chứ
không phải để tài năng của bọn họ treo ở lại bộ, giống như bộ hộ đại
nhân cai quản ngân khố của Chu Quốc, bộ nhân sự cầm trong tay nhân tài
của thiên hạ, nhân tài mới là gốc rễ của một quốc gia, so với kỳ bộ nào
cũng đều trọng yếu hơn cả, chỉ cần có nhân tài cho dù không có bất kỳ
thứ gì, chúng ta cũng có thể biến nó thành có.”
“Đệ nhớ kỹ.”
Trang Thư Tình châm trà thêm cho hắn, ngữ điệu nhẹ nhàng nói, “Nãy giờ
nói quá nhiều, cũng không biết đệ hiểu được bao nhiêu, vốn chỉ muốn nói
với đệ một chút chuyện trọng yếu, ngồi trên vị trí kia điều quan trọng
nhất là phải làm cho bọn họ đi theo suy nghĩ của đệ, chứ không phải là
bị bọn họ nắm mũi dẫn đi, giống như…”
Kém chút nữa liền cầm hoàng thượng ra soi, trang thư tình bật cười lắc
đầu, ngài ấy thật sự không phải là tấm gương tốt, “Đệ để bụng một chút,
nắm thực quyền rồi thì hãy nói với hoàng thượng là ta không chọn sai
người.”
Chu Tri Tiếu dùng sức gật đầu, lại gặp đầu, hai tay nắm thành quyền đặt trên bàn, lộ ra bàn tay dị dạng.
Trang Thư Tình bước đến nắm lấy, thuận tay xem mạch cho hắn, “Hai vị trợ thủ của ta đang trên đường tới đây, chờ các nàng ấy vừa đến ta sẽ lập
tức giải phẫu cho đệ, đến lúc đấy, để sẽ giống nhưng những người bình
thường khác.”
Chu Tri Tiếu cúi đầu nhìn tay của mình, hắn nhớ rất nhiều việc.
Dù là chuyện khi còn rất nhỏ hắn cũng nhớ rõ, bởi vì hắn, mà mẫu khuya
mất đi sủng ái của phụ hoàng, Cho nên ngay từ đầu mẫu phi vẫn không
thích hắn, đánh hắn mắng hắn cũng đều có.
Sau này nàng nghĩ thoáng hơn, mẫu phi đối với hắn tốt hơn, nhưng những
hành động lúc trước, hắn không muốn nhớ đến nhưng lại luôn cất giấu sâu
trong trí nhớ.
Trên thế giới này, chỉ có hai người... không, ba người luôn dùng ánh mắt bình thường nhìn tay hắn, một là An Cùng, người còn lại là Bạch ca ca
và Trang tỷ tỷ.
Cả đời hắn cũng sẽ nhớ rõ ánh mắt bình thường này của bọn họ khi nhìn hắn.
“Ngoại tổ mẫu ngày hôm qua đã dâng thiếp muốn tiếng cung gặp đệ,mẫu hậu đã hỏi ý của đệ, đệ cự tuyệt.”
Trong đầu Trang Thư Tình thầm đảo qua tình huống nhà mẹ của Mai Phi, cũng quả là gia thế hiển hách.
“Đệ nghĩ như thế nào?”
Chu Tri Tiếu ngẩng đầu, trong mắt không hề dao động một gợn sóng, “Thời
điểm mẫu phi qua đời đệ chỉ mới 9 tuổi, lúc đó đệ đã từng mong bọn họ có thể đến thăm đệ, sáu năm chờ đợi không khỏi quá dài, nếu chờ thêm nữa
thì cũng đã hao hết tâm.”
9 tuổi a, Trang Thư Tình nghĩ đến một nam hài ngày ngày sống trong chốn
thâm cung, không dám lộ ra bàn tay phải của mình, không khỏi có chút
chua xót.
“Cũng không phải là không thể gặp, nhưng mà nếu để đệ có thể hạ quyết
tâm, Tốt nhất là không nên gặp, Nếu đệ có thể không dựa vào ngoại thích
mà tự bản thân ngồi lên vị trí kia, về sau bọn họ sẽ không dám có ý suy
nghĩ dám cản tay đệ, không dám dùng ân tình để uy hiếp đệ.”
“Đệ không gặp.”
“Tốt, vậy thì không gặp.”Nhìn Chu Tri Tiếu, Trang Thư Tình vỗ vỗ tay
hắn, “Hôm nay chỉ đến đây thôi, cẩn thận suy nghĩ lời nói của ta, ta chờ đệ trưởng thành thành một bộ dáng ta muốn nhìn thấy, không cần gấp,
chúng ta còn thời gian.”
Nắng đèn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, ánh sáng mờ nhạt,
Trang Thư Tình đi qua, đứng giữa Ảnh Tỉnh đường, trên người mang theo
chút lo lắng.”
“Hướng Tả, công tử nhà ngươi nếu không nhanh trở về, ta thật lo rằng bản thân sẽ sốt ruột mà dạy hết mọi thứ cho lục điện Hạ mất.”
Hướng Tả vẫn luôn canh giữ ở cửa, những lời này hắn tất nhiên nghe thấy
được, “cho dù là công tử ở đây, với tính tình kiệm lời của công tử cũng
không thể dạy cho lục điện hạ những thứ này được, vẫn đều phải dựa vào
Trang tiểu thư.”
“Nhưng có chàng ấy ở đây, lòng ta mới cảm thấy yên tâm.” Trang Thư Tình
cuối đầu xem lại khóe mắt đang dần nóng lên, lời đồn bên ngoài không
phải nàng không biết, ai cũng nói nàng có bản lĩnh lợi hại, nhưng lo sợ
trong lòng nàng lại Không một ai hiểu được.
Bản thân nàng cũng chỉ là một người bình thường, không trâu bắt chó đi
cày mới đi lên vị trí này, chưởng quản quyền sinh sát, ổn định một quốc
gia, ngay cả chiến sự nơi tiền tuyến cũng cần có nàng điều hành, kể cả
hoàng đế kế tiếp, cũng là nàng dạy.
Ở trong mắt người khác là nàng thật nhàn tản thoải mái, nhưng thực tế là nàng đã dốc hết khả năng có thể để làm.
Nếu kết quả chuyển biến tốt thì những mệt nhọc cực khổ này cũng không có người nhận ra.
Nhưng nếu kết quả xấu thì sao? Nếu Chu Quốc thất bại thì sao? Nếu người
nàng dạy dỗ lại trở thành một con bạch nhãn lang, nếu quan viên kinh đô
đều ngầm giở trờ xấu với nàng, nếu lại tiếp tục rơi vào phản loạn, nếu…
Trang Thư nàng nhắm mắt lại, nàng biết sự tình không nhất định sẽ xấu
thành như vậy, nhưng một người ngồi ở vị trí này, suy nghĩ những điều
có thể xảy đến vẫn phải cần thiết.
Chỉ Cố, chàng nhanh chóng trở về đi.