Tuy rằng Trang Thư Tình dùng phương pháp này để mang mọi người tránh khỏi phòng ở, khiến cho con số thương vong giảm đến mức tối đa nhất, nhưng người bị thương vẫn không ít.
Đối mặt với tai nạn như vậy, cho dù là người tự nhận rằng mình đã sống lâu đến thành tinh cũng phải kinh hoàng, càng không cần nói đến những người trẻ tuổi.
Người dễ bị kích động có, người oán trời trách đất có… Đại Chu một màng phấp phỏng.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy hoàng thái tử một thân một mình đi về phía căn phòng đang sắp bị sụp đổ để cứu lấy một đứa nhỏ, vừa ân cần hỏi thăm lão nhân, vừa nhớ rõ phải đem đứa nhỏ bảo vệ trong lòng, sau đó cấm quân được điều ra để trợ giúp dân chúng trong thành, trợ giúp những người bị thương, bắt người đang có ý định làm loạn, gõ chiêng đánh trống cao giọng hát đồng dao, dạy cho trẻ nhỏ hát đồng dao báo cho mọi người biết không thể uống nước lung tung, ngự y và thái y bình thường chỉ có chữa bệnh cho quan lại quyền quý nay lại ào ào xuất cung đưa thuốc cứu người…
Dân chúng hoang mang lo sợ như tìm được tâm phúc, bọn họ chưa thời khắc nào có thể sâu sắc nhận thấy sự quan tâm che trở của quốc gia đối với bọn họ như lúc này, tình cảnh như vậy khiến một số ngườikhông nhịn được lệ nóng quanh tròng.
Dân chúng là cỏ đá, dân chúng trước giờ vẫn luôn luôn cúi thấp đầu, cho nên bọn họ trước giờ cũng chưa từng kỳ vọng đến cái gọi là yêu dân như con, hiện tại đột nhiên được đặt ở trong lòng, bọn họ vẫn có chút không dám tin.
Có người đi đầu dẫn dắt, có phương hướng ứng đối, nhân tâm tất nhiên sẽ trở nên yên ổn.
Người đang có ý nghĩ nổi loạn trong đầu phần lớn đều trở nên an phận lại, còn dư lại một số nhỏ khác, đến thời khắc quyết định, chính là sự trừng phạt khắc nghiệt nhất.
Trang Thư Tình bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng là tùy thời tùy chỗ, nhất là lại đang trong tình thế này, nàng tuyệt sẽ không nhân nhượng.
Vào thời khắc này, nếu nội bộ rối loạn, Chu Quốc, sẽ không đứng dậy nổi.
Dư chấn vẫn còn, nhưng thời gian lần sau so với lần trước càng lúc càng dài, chấn động cũng càng ngày càng nhỏ, nhưng mà, mưa lại càng lúc càng lớn.
đã vào ban đêm.
Lều tranh mưa đã được bọc ba mặt vải dầu, gió không vào được, nhưng mọi người lại vẫn cảm thấy lạnh.
May mắn, đã là tháng năm.
Hoàng thượng ở ngay lều đối diện Trang Thư Tinh.
Ôn Đức mang một chén sứ đến, “Trang tiểu thư, hoàng thượng mệnh lão nô đến đưa canh cho ngài.”
“Thay ta cám ơn hoàng thượng.” Bảo Châu tiến lên đón lấy. Trang Thư Tình nhẹ giọng hỏi, “thân thể hoàng thượng thế nào? Liệu có bệnh trang gì không?”
“Lão nô nhìn thấy ngài ấy vẫn tốt lắm.Lúc trước lão nô đã xem thử mạch cho hoàng thường, vẫn bình thường không có gì khác.”
Trang Thư Tình nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi, ngươi yên tâm, ta không phải đang hù dọa các ngươi, cơ thể hoàng thượng bị thương đến gốc, bây giờ không thể tiếp tục bị bệnh thêm nữa, đối với người thường mà nói chỉ là bệnh nhỏ, nhưng đối với hoàng thượng có thể sẽ là trí mạng.”
Đáy lòng Ôn Đức thở ra một ngụm khí lạnh, hắn quả thật cho rằng Trang tiểu thư đang dọa hoàng thượng…
“Lão nô lập tức trở về, không thể rời khỏi hoàng thượng quá lâu.”
Bảo Châu tiến lên, “Tiểu thư, canh còn nóng, tiểu thư nhân lúc còn nóng hãy mau uống đi.”
Đầu óc căng thẳng quá lâu, hơn nữa trên người còn mang theo hơi lạnh, lúc này Trang Thư Tình quả thậtcũng mệt mỏi, miễn cưỡng uống xong bát canh, lại nằm trên gường nghỉ một lạt nhưng lại không có mộtchút buồn ngủ. “Ngươi đi hỏi xem thái tử và Thư Hàn đã ngủ chưa.”
Bảo Châu trở về, mang theo hai người bọn họ
Cho dù cách không xa, nhưng nếu không mặc đồ tranh mưa trên người sẽ bị ướt.
“Lúc này không thể tùy ý như vậy.” Trang Thư Tình vội ngồi dậy, mắng nhẹ hai người một câu. Sau đó, nhanh chóng để Bảo Châu tìm khăn cho hai người lau, “Mau lau đi, nếu bị bệnh sẽ phải rút nhân thủ ra chiếu cố hai đệ.”
Hai người đều ngoan ngoãn lau khô tóc.
Trang Thư Hàn trước đến giờ luôn là người tuân theo chủ nghĩa ‘việc của mình, tự mình làm’, hiện tại Chu Tri Tiếu cũng dần dần có thói quen như vậy.
“Tri Tiếu, có suy nghĩ gì về chuyện hôm nay hay không?”
Động tác của Chu Tri Tiếu rất chậm, nghe thấy Thư Tình hỏi, không có nghĩ nhiều liền trả lời, lời nói cũng chầm chậm, “Kỳ thực… dân chúng rất an phận, ngay từ đầu bọn họ cũng chưa từng ôm bất kỳ hy vọng gì với triều đình, thậm chí có thể nói là chưng từng nghĩ đến. Cho nên khi nhìn thấy đệ, nhìn thấy có đại phu đến chẩn bệnh cho bọn họ, mới có thể có rất nhiều người kích động đến khóc. Khi đó ta nghĩ, nếuhiện tại, nhưng nước láng giềng thừa dịp Chu Quốc bị thiên tai mà tiến đến nhặt tiện nghi, những người này nhất định sẽ cầm bất kì thứ gì có thể được ở trong nhà đế bảo vệ Chu quốc, bão vệ nhà của bọn họ, mặc dù hiện tại phần lớn đều đã bị đổ…”
Chu Tri Tiếu cúi đầu ngượng ngùng cười, “Trang tỷ tỷ, kỳ thực đệ suy nghĩ rất nhiều, nhưng đệ nói khôngnên lời, không biết phải nói như thế nào.”
“Đệ có thể nói được những lời như vậy, tỷ đã rất vui mừng, thứ dân chúng họ muốn rất ít, bọn họ cũng rất dễ an ủi, chỉ cần cho bọn họ một chút xíu,bọn họ sẽ trả lại cho đệ rất nhiều nhiệt huyết, trong lịch sửkhông phải là chưa từng xảy ra thiên tai, nhưng thời gian dùng để khôi phục nguyên khí vô cùng dài, vì sao?”
Trang Thư Tình không cần bọn họ trà lời, trực tiếp đưa ra đáp án, “Bởi vì vào thời điểm đó, những người nắm quyền luôn suy nghĩ rằng làm thế nào để bảo vệ tốt cho chính mình, trên làm dưới theo, quan viên bên dưới tất nhiên là cũng nghĩ như thế, ai còn có tâm đi quản sống chết của dân chúng.”
“Cho nên ngay từ đầu Trang tỷ tỷ mới mệnh lệnh bọn họ không kẻ nào được tự tiện rút khỏi chức vị, gửi lại tất cả mọi người.” Chu Tri Tiếu biết, Trang tỷ tỷ dạy cho hắn những thứ này vô cùng quan trọng, lúcnói chuyện, ánh mắt đều đang tỏa sáng, hắn nghĩ, không một ai có được phúc khí như hắn, có thể đượcmột người như vậy dốc hết lòng dạy dỗ.
Trang Thư Tình kéo chặt lại áo choàng, nhìn về phía đệ đệ cảu mình, “Đệ thì sao? Quan sát thấy được cái gì?”
Trang Thư Hàn mân miệng, “Những khốn khổ của người dân được miêu tả trong sách vỡ cũng không thể nào bằng được việc tận mắt chứng kiến, đệ nghĩ, nếu như đệ là chủ phủ kinh hành thì đệ nên làm thế nào, nếu là tứ vệ thống lĩnh thì sẽ làm thế nào, hoặc giả như là lục bộ thì sao… Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, đệ mới phát hiện rằng, dù là vị trí nào thì đệ cũng khó có thể hoàn toàn xác định rằng mình sẽ làm tốt, thay vì đọc nhiều sách, còn không bằng ra ngoài quan sát.”
“Đúng là không uổng tỷ đệ các đệ ra ngoài quan sát, hai đệ đều học được một chút, ngày mai tiếp tụcđi, thái tử, phải ổn định nhân tâm cho tốt, đây chính là nền móng của đệ.”
Chu Tri Tiếu có chút do dự, hiện tại người giám quốc là Trang tỷ tỷ, cũng là người trực tiếp ngồi trên vị trí kia, nhưng hắn lại… có phải hay không có chút quá nhanh?
Nhìn được sự do dự trong mắt hắn, Trang Thư tình bật cười, trong lòng cũng có nhàn nhạt lo lắng, chuyện gì cũng nên nói rõ ràng một chút, dù sao cũng tốt hơn là dưỡng ra thành một bạch nhãn lang, “Đệ có bản lĩnh, nếu hiện tại lập tức có thể để đệ thay thế ta ngồi lên vị trí này, ta cầu còn không được, cố gắng nỗ lực rèn luyện bản thân, ta ngóng trông ngày kia có thể tới nhanh một chút.”
"Trang tỷ tỷ..."
“Đừng làm nũng.” Trang Thư Tình liếc mắt nhìn đệ đệ, cái liếc mắt này, bao hàm rất nhiều thư nàngkhông thể nói thành lời, không chỉ lúc này,cho dù là về sau nàng cũng không thể nói, có một số việc, người khác nói nhiều cũng không có ích gì, chỉ có thể từ bản thân tìm tòi mới có thể ngộ ra được.
“đi nghỉ ngơi đi, thời gian kế tiếp sẽ không rảnh rõi.”
“Vâng.” Chu Tri Tiếu đi phía trước, quay đầu nhìn lại cũng không nghĩ là Thư Hàn đã quay đầu lại trước, nhìn vị nữ tử đang cúi người ho khan vài cái, nhìn nàng như vậy, giống như có chút bé nhỏ.
một người bé nhỏ như vậy, lại có thể xử lý ngọn ngàng ngăn nắp được rất nhiều chuyện vô cùng khó khăn, nàng không biết rằng có bao nhiêu người bội phục nàng, nàng sẽ không biết, hắn bội phục nàng đến nhường nào.
Trang Thư Tình quả thật là đang ho khan, cũng không biết có phải dược liệu Thanh Dương Tử để lại có thực sự tốt như vậy không nhưng bệnh cảm của nàng dường như tốt hơn rất nhiều.
Nam Châu cầm hộp thuốc lại, “Tiếu thư trong hộp thức có loại dược nào ngài có thể uống được không?”
“Đưa cái chai kia cho ta.” Đổ ra hai viên thuốc nuốt vào, Trang Thư Tình nói: “Chuẩn bị cho ta một chút nước nóng, uống nhiều nước là tốt rồi.”
Ngày hôm sau, mưa cả ngày không dứt, lục tục có người được cứu ra, cũng có thi thể được đào ra ngoài, văng vẳng có tiếng khóc truyền đến, cảm xúc bi thương lan tràn, toàn bộ người trong kinh giống như đang bị bao trong một tầng bụi mỏng.
một ngày này, lại trải qua thêm hai lần dư trấn, lần này độ rung cũng không lớn.
Tới ngày thứ ba, việc giải quyết lương thực chính là vấn đề lớn nhất, cũng là vần đề bức thiết nhất cần giải quyết.
“Choang choang choang choang…” Tiếng chiêng đồng dày đặc vang lên, người đến truyền lời hắng giọng kêu lớn, “Xung quanh cửa thành đều có nơi phát cháo, còn có cả nước sạch, mọi người gần cửa thành nào thì đến cửa thành đó! không nên gấp gáp tranh giành, mọi người đều có phần!”
Nới phát cháo hiển nhiên là không đủ, sau đó lại phải bổ xung thêm mấy cái khác, có quan binh duy trì trật tự, cũng không gây ra bất kỳ nhiễu loạn nào.
Trang Thư Tình phái người đi hướng dẫn dân chúng dọn dẹp đơn giản trong thành, ăn uống no đủ, làm việc củng có sức.
Chỉ bằng thời gian ba ngày, kinh thành lại một lần nữa sáng sủa gọn gàng.
Mưa cũng bắt đầu ngừng lại, tuy rằng vẫn còn có người bị thương, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục kéo dài, mọi người vẫn đang ở trong lều trại, mỗi ngày đều có người đến để làm công tác phòng chống tiêu độc, ai đào ra được thi thể cũng lập tức thông báo, cho dù là người nhà thì cũng không có ai khônghiểu chuyện đừng ra ngăn cản không cho thiêu thi thể.
Có thể dẫn đường dân chúng đến như vậy, đây là chuyện mà bất cứ ai cũng không thể ngờ tới.
Tất cả mọi thứ đều ngay ngắn trật tự.
không biết là bắt đầu từ ngày nào, một hộ trong thành dẫn đầu, những thế gia đại tộc trong thành cũng dựng trại phát cháo, tuy rằng gạo được dùng để nấu cháo đa số là gạo cũ, nhưng lúc này có để lót đầy bụng, không có người nào dám soi mói, trên thực tế, trong lòng dân chúng cũng tồn tại lòng cảm kích.
Người sống trên đười, thiên tai có thể chịu vài lần, nhưng chưa lần nào giống như lần này, trong lòng bọn họ có thể nắm chắc tin tưởng có thể khôi phục lại được như trước.
Cảm giác e ngại đối với quý tộc cũng bất tri bất giác đổi thành tôn kính.
Hoàng cung cũng bắt đầu được trùng kiến.
Nếu là dĩ vãng, xảy ra chuyện như vậy, hoàng cung chính là nơi quan trọng nhất, không sửa chữa lại hoàng cung cho tốt, sẽ không có ai đi quản người khác.
Nhưng lần này, Trang Thư Tình chỉ cần trùng kiến lại nghi thiên điện và hai cung điện của hoàng hậu với hai vị cung phu khác, những thứ khác để sau, hiện tại phần lớn lực lượng đều được điều ra ngoài trùng kiến kinh đô.
“Nghi thiên điện thật lớn, trước đây thái tử ở nơi này, ta chỉ cần chiếm một căn phòng là đủ rồi, Lan Chỉ Hiên trước mắt cứ để đó, hoàng hậu phải chiếu cố ba đứa nhỏ, không thể quá ảnh hướng đến bọn nhỏ,đành phải ủy khuất các vị nương nương ở chung với nhau một đoạn thời gian.”
Người trong cung đều đã thành tinh, vài vị hoàng tử lúc trước tạo phản, lại thêm vị quý phi kia lập mưu hại hoàng thượng, cộng thêm trước đó Bạch Chiêm vung tay giết chết một vị phi tử, những người khác đều thu liễm khí diễm của mình lại, không dám lớn lối trước mặt Trang Thư Tình.
Huống chi, thái độ của hoàng thượng cũng đã đặt ở đó.
Ngày thường trù hoàng hậu ra, các nàng muốn gặp mặt đã không dễ, hiện tại có cơ hội này, đương nhiên là không muốn chọc cho hoàng thượng không vui, lập tức liền ào ào đồng ý.
Trang Thư Tình cảm kích cười với mọi người, thanh âm cũng trở nên ôn hòa, “Lúc trước đã làm nhiều như vậy, nhân cơ hội này ta muốn bình ổn dân tâm, dân tâm an ổn thì Chu Quốc mới an ổn.”
Hoàng thượng chỉ nhìn, không nói một lời.