Trang Thư Tình trừng mắt nhìn, người này, là ai?
Vinh Chính thường xuất nhập các phủ, liếc mất liền nhận ra, cảm thấy bất mãn với thái độ kiêu ngạo của nàng, lúc này cũng chỉ có thể hạ giọng
giới thiệu cho Trang Thư Tình, “Đây là đại tiểu thư Mễ gia.”
Vinh Chính không biết nói gì hơn, ở trước khi thanh danh của Trang tiểu
thư được lan truyền đi xa, thì đại tiểu thư Mễ gia chính là nữ tử nổi
tiếng nhất kinh thành.
Nhưng từ khi Trang tiểu thư vào kinh, đại tiểu thư Mễ gia liền bị mọi
người lãng quên, cho dù là nàng mĩ mạo song toàn hay tính tình mạnh mẽ
thì ở trước mặt Trang đại phu đều không thể so sánh.
Hôm nay đến đây, sợ là lai giả bất thiện.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm, trời đổ mưa.
Trang Thư Tình đứng dậy, trên mặt mang theo ý cười, “Nguyên lai là Mễ tiểu thư thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Mới gặp lần đầu liền nói loại lời như thế này, đây là lễ nghi của Trang tiểu thư?”
Trang Thư cảm thấy buồn cười, “Nơi này là y quán, người đến chẩn bệnh
đương nhiên là bệnh nhân, nếu thân thể Mễ tiểu khỏe mạnh, vậy tiểu thư
đến y quán của ta làm gì?”
“...”
Từ Giai Oánh cùng sư muội nhìn nhau, cố gắng nhịn cười, muốn khi dễ sư phụ, đúng là không hề dễ dàng.
Mễ Như Linh cắn môi, đôi môi đỏ mọng trông có vẻ càng diễm lệ, vẻ mặt
nàng mang theo một tia quật cường, khiến người khác không hiểu muốn nhìn nhiều thêm một lát.
Trận mưa lớn bên ngoài cản trở những người ngoại lai, cũng vây khốn những người bệnh đang ở y quán.
Tâm lý Trang Thư Tình lớn hơn rất nhiều so với tuổi thật của thân thể
này, cũng không muốn so đo với một tiểu cô nương, khiến nàng mất mặt
trước mặt người khác, liền cho đối phương một bậc thang để bước xuống,
“Mùa hè mau đến mau đi, không bằng Mễ tiểu thư theo ta vào trong nhà
uống chén trà đợi mưa tạnh?”
Mễ Như Linh đương nhiên không muốn.
Nàng tới nơi này không phải vì muốn uống trà.
“Trà của Trang tiểu thư là loại trân phẩm, Như Linh uống không trôi, y
thuật Trang tiểu thư vô cùng cao siêu, lại chỉ biết mở y quán kiếm tiền, tiểu thư có biết sau lần động đất kia đã có bao nhiêu người biến thành
hai bàn tay trắng, bị bệnh cũng chỉ có thể chờ chết? Uổng cho dân chúng
kinh thành khen ngợi, Trang tiểu thư ngài có cảm thấy rằng bản thân đã
phụ sự ưu ái của bọ họ?”
Biết lời của nàng vẫn chưa nói xong, Trang Thư Tình yên tĩnh ngồi một
chỗ, vữa xua tay ngăn lại người đang muốn thay nàng nói chuyện. “Trang
tiểu thư có bản lĩnh hơn chúng ta, có thể lấy thân phận một nữ tử đứng
trong triều đinh, tiểu thư có cơ hội tốt như vậy, thế ngài có từng làm
việc gì có ích cho dân chúng hay chưa? Có từng tranh thủ vì nữ tử hay
chưa? Hiện tại Trang tiểu thư lại muốn kiếm lợi ích từ dân chúng, Có
được một thanh danh tốt, tiểu thư có nghĩ rằng nếu như tiểu thư tiếp tục ở trong triều, làm nhiều việc vì dân chúng, chẳng phải sẽ giúp đỡ cho
thiên hạ rất nhiều so với việc ngài mở thêm vài cái y quán nữa hay sao?
Người khác nói rằng Trang tiểu thư thức thời biết tiến thối, cầm được
thì buông được, Như Linh lại cảm thấy, Trang tiểu thư ngài ích kỷ tới
cực điểm.”
Trang Thư Tình thật sâu lý giải những người đột nhiên bị gán tội nhưng
lại bị đối phương dùng lý do nghe có vẻ vô cùng đường hoàng chính chính
hán đinh cho mình. Thật đúng là, người ngồi rong nhà, họa lại theo trời
rơi xuống.
“Nếu như đổi lại là Mễ tiểu thư, tiểu thư sẽ làm như thế nào?”
Mễ Như Linh quay người qua, ảo não nhìn về phía bầu trời đang không
ngừng đổ mưa, lúc trước nàng đến đã tính trước thời gian, nàng và Bạch
công tử hẳn là một trước một sau tiến vào y quán, không nghĩ lại bị cơn
mưa này phá hỏng việc tốt, đáng giận!
Nhưng lời đã nói đến như vậy, càng chỉ có thể tiếp tục nói tiếp, “Nếu
như là ta, tất nhiên sẽ tiếp tục giám quốc, mưu chuyện thiên hạ, làm một vị nữ quan xuất sắc nhất từ trước đến giờ, khiến cho nam nhân biết,
không phải nữ nhân tóc dài là kiến thức ngắn, cũng sẽ có một số người có thể mang đến lợi ích cho Đại Chu, mang đến lợi ích cho nữ tử…”
Trong màn mưa xuất hiện một chiếc xe ngựa, Mễ Như Linh kích động hô hấp
đều trở nên rốt loạn, đợi khi nhìn thấy thân ảnh của Bạch công tử, càng
cắn chặt đầu lưỡi khiến bản thân không thể thất thố, cằm hơi dương lên,
kiêu ngạo nhưng lại tự tin một cách mất tự nhiên.
Liễu Tri Quỳnh đột nhiên liền hiểu được loại cảm giác quen thuộc này là
chuyện gì xảy ra, người này, đang học thần thái của sư phụ nàng.
Lại vừa nhìn thấy người vào cửa, nàng nào còn không biết trong đầu nàng ta đang suy nghĩ cái gì.
Thật là buồn cười, người thật ở ngay trước mặt, ai còn có thể bỏ qua người thật mà coi trọng thứ đồ dỏm như nàng ta?
Trang Thư Tình lúc trước không suy nghĩ đến phương diện này, hiện tại thì, muốn cướp nam nhân của nàng sao? Chậc!
”Bạch công tử...”
Bạch Chiêm nhẹ liếc mắt nhìn qua, Mễ Như Linh nhất thời giống như bị
người chặn cổ lại, muốn nói ra lời cũng không biết nên nói thế nào.
Trang Thư Tình nhìn thấy thú vị, bằng chút lá gan như vậy còn muốn cướp người?
Đi đến bên người Hữu Phong, thanh âm Bạch Chiêm tự nhiên mà ôn nhu, “Hôm nay không bận sao?”
“Không bận.” Trang Thư Tình nhìn về phía Mễ Như Linh vẫn đang duy trì
kiêu ngạo của nàng như trước, nói: “Mễ tiểu thư cảm thấy lúc trước là ta làm không tốt, hiện tại cũng làm không tốt… Ta nhớ là hình như ở Hộ bộ
đang thiếu nhân thủ, vậy để Mễ tiểu thư qua đó lịch lãm mấy ngày đi.”
“Được rồi, ngày mai đến Hộ bộ tìm Lâm Tri đại nhân.” Từ trong túi lấy ra một giấy thấm dầu, đem miếng bánh còn nóng để bên miệng nàng, “Có bỏ
thêm vị mứt nàng thích ăn.”
Trang Thư Tình mở miệng cắn một cái, hương vị mềm mại tràn ngập trong
khoang miệng khiến nàng vô cùng thỏa mãn, “Bánh nhà ai cũng giống nhau,
chỉ có vị mứt này là ăn ngon nhất.”
Nói xong liền muốn cầm lấy chiếc bánh nhưng lại bị Bạch Chiêm giữ lại, đưa tới bên miệng nang, “Có dầu.”
Trang Thư Tình vẫn luôn tiếp nhận sự cưng chiều của hắn như vậy, thấy
hắn nói, nàng liền thu tay, ăn bánh hắn đút cũng không cảm thấy có gì
không đúng.
Mễ Như Linh ghen tị đến đỏ mắt, nam nhân khắp thiên hạ, duy chỉ có Bạch
công tử mới có thể xứng đôi với nàng, ba năm trước khi nàng lần đầu nhìn thấy hắn nàng đã thề, đời này, không phải Bạch công tử sẽ không gả.
Nhưng mạc danh kỳ diệu lại xuất hiện một Trang Thư Tình, chẳng những
khiến cho danh tiếng của nàng ngày càng ảm đạm, mà còn có được trái tim
của Bạch công tử, sao nàng có thể cam tâm!
Nàng tới nơi này, không phải vì kết quả như vậy!
Đang muốn nói nữa để thu hút sự chú ý của Bạch công tử, Trần Nguyên đã
lập tức tiến lên phía trước, “Mời Mễ tiểu thư đi trước, sáng mai sẽ có
người đến Mễ phủ đón Mễ tiểu thư đến Hộ bộ, mang Mễ tiểu thư chuẩn bị
sẵn sàng.”
”Ta...”
Trần Nguyên vung tay lên, lập tức liền có hai người tiến lên kép nàng ra ngoài,cũng không quản bên ngoài đang mưa to, vừa đẩy người ra khỏi y
quán bọn hắn cũng không để ý.
Nha hòan một mực chờ ngoài cửa lúc này vội vàng tiến lên che mưa cho đại tiểu thư, vừa dè dặt cẩn trọng nói, “Đại tiểu thư, chúng ta trở về
sao?”
Mễ Như Tình đẩy ngã nha hoàn xuống đất, để cho nước mưa xối lên người,
Hộ bộ nàng phải đi, nhất định phải đi, chuyện Trang Thư Tình ngươi có
thể làm được, Mễ Như Linh ta cũng nhất định có thể!
Muốn xem ta bị xấu mặt, a, từ nhỏ đã được đại sư nho giáo chỉ dạy, cũng
đã học qua sử tử tạo, sao có thể không so được với một nha đầu xuất thân thôn dã.
Ngươi chờ đi! Ta sẽ khiến Bạch công tử nhìn lại, coi ai mới là cá mục, ai mới là trân châu chân chính!
Ăn xong miếng bánh cuối cùng,Trang Thư Tình nghiêng người nhìn ra ngoài cửa, người đã mất.
“Chỉ là một tiểu cô nương không hiểu chuyện, tâm sinh vọng tưởng, chàng
đừng ra tay quá nặng, nàng không chịu nổi hai chúng ta đồng loạt đối
phó.”
Bạch Chiêm tiếp nhận khăn tay, lau sạch sẽ, thuận tiện còn giúp Hữu Phong lau miệng, nhẹ giọng ‘Ừm’ một tiếng
Về phần có phải hắn thật sự không làm gì cả…
Bạch Chiêm nhìn ra ngoài trời mưa, không cho ngươi chịu chút giáo huấn,
người khác sẽ cho rằng Hữu Phong dễ khi dễ, nàng mềm lòng, thu thập
người cũng không muốn thương gân động cốt, nhưng hắn không phải người
lương thiện, không cho ngươi nếm thử tư vị bị rút gân róc thịt, sao bọn
họ có thể nhớ đau.