Vào buổi trưa, cửa lớn Đổng gia rộng mở chào đón khách nhân, khắp nơi tràn đầy vẻ vui mừng.
Chủ tử và nha hoàn trong phủ đều vui vẻ, ngay cả gió lạnh cũng không thể thổi tan ý cười trên mặt.
“Sao vậy? Đằng sau còn bao nhiêu?” Trời rất lạnh, nhưng Lưu thị lại vừa lau mồ hôi trên trán, vừa vội vàng hỏi Mạnh bá.
Mạnh bá đi nhanh, hơi thở có chút gấp, “Thiếu phu nhân, Trần quản gia nói phía sau đại khái còn bảy mươi rương nữa.”
Lưu thị tính toán, nhẹ nhàng thở ra, “Hẳn là đủ để.”
Mạnh bá vừa cười vừa thở dài, “Có hai sân trống, tôi tính hai sân trống sẽ đủ, không nghĩ đến là sẽ nhiều như vậy.”
Đúng vậy, nhà mẹ đẻ nàng nghe khi thấy nàng bố trí thêm hai sân còn nói
là nàng suy nghĩ nhiều, hiện tại hai sân này vừa đủ tốt, có thể dùng
được trong tình huống này.
Đi đến phòng chính, nhìn thấy vẻ mặt Trang Thư Tình đang thoải mái nói
chuyện với mẹ chồng mình, Lưu thị cười nói: “Con nha, sao không nói với
Bạch công tử, dù sao cũng phải mang về, chuẩn bị như vậy làm gì, mới đưa sinh lễ đã như vậy, về sau dựng vợ gả chồng sẽ còn như thế nào nữa.”
“Sau này như thế nào thì chưa nói đến, con đã nói chuyện này với hắn vài lần, nhưng hắn không thuận theo con cũng không có biện pháp.” Nghĩ đến
nam nhân này vô cùng cố chấp, Trang Thư Tình vừa cảm thấy ngọt ngào lại
đau đầu, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng ra trong kinh sẽ truyền ra hư thế nào rồi.
“Người ta nhìn theo ghen tị, con còn ngại, đây là chuyện mà nhiều người
có cầu cũng không được.” Lão phu nhân giận dữ liếc mắt nhìn nàng, “May
mắn Đổng gia chuẩn bị không thiếu đồ cưới, bằng không thật đúng là phải
khiến con mất mặt.”
Trang Thư Tình không để bụng việc này, cũng không muốn khoe ra hoàng
thượng đối với hỉ sự lần này quan tâm đến mức nào, ngay từ đầu Chỉ Cố
căn bản không muốn dùng tới cấm vệ quân, nhưng hoàng thượng lại đề xuất, chuyện này coi như là lần đặc biệt nhất.
Nàng nhìn rất thoáng, náo nhiệt cứ để người khác xem, nàng sống cuộc
sống của nàng, nhưng mà điểm ấy nàng cũng không cần lo lắng, người như
Chỉ Cố, một khi đã động tâm thì chính là chuyện cả đời, trình độ cố chấp của hắn, người bình thường cho dù có ra roi thúc ngựa cũng không cản
nổi.
Lưu thị nhìn mẹ chồng, lựa chọn ngôn từ nói: “Theo như quy củ, trước khi nam nữ thành thân thì không được phép gặp mặt, việc này hai người các
con đã thương lượng với nhau chưa?”
“Chỉ Cố làm sao sẽ để ý những quy củ này, nếu muốn nói tới quy củ, người không quy củ nhất hẳn là chúng ta, lúc trước không tuân thủ, về sau
cũng không tất yếu phải tuân theo. Nên làm thế nào cứ làm như vậy đi.”
Trang Thư Tình cúi đầu uống một ngụm tà, lại nói: “Lúc trước con hôn mê
quả thật đã dọa đến hắn, thật vất vả mới có thể khiến hắn tin tưởng rằng con sẽ không bị như vậy nữa, hiện tại nếu để hắn không gặp con mấy
tháng, sợ là sẽ không an tâm.”
Lưu thị nhìn về phía mẹ chồng.
Lão phu nhân thở dài, “Cũng bởi vì hắn thật lòng với con nên mới có thể
như thế, lúc trước ta đã cùng thương lượng với lão thái gia về chuyện
này, ý của ngoại tổ phụ con cũng dựa theo ý kiến của các con, kẻ mạnh là người chế định quy củ Các con không cần để ý ánh mắt của bất luận kẻ
nào, ta cũng cảm thấy như vậy, chỉ cần các con cảm thấy không có vấn đề
gì là được.”
Trang Thư Tình đứng dậy tiến đến trước mặt ngoại tổ mẫu ngồi xuống ôm
lấy thắt lưng lão phu nhân. Tựa đầu xuống đầu gối, khó có khi Trang Thư
Tình biểu lộ ra loại tình cảm quyến luyến. “Con sẽ sống rất tốt, sống
thêm cả phần của nương con nữa, ngài và ngoại tổ phụ phải sống thêm vài
năm nữa, nhìn thấy ta hạnh phúc.”
Lời này khiến cho lão phu nhân rơi lệ, nếu như đứa con gái số khổ của nàng có thể sống đến bây giờ thì thật tốt.
“Về sau chúng ta vẫn sẽ trở về sống ở Hội Nguyên Phủ, ngài và ngoại tổ
phụ hãy cùng đi với con, rời xa hoành thành này, tiêu diêu tự tại.”
“Được, được, được.” Lão phu nhân liên thanh trả lời, “Ta và lão thái gia cũng rất thích Hội Nguyên Phủ, hắn vẫn luôn thường nhắc tới, nói nói đó rất có tình người, là một nới địa linh nhân kiệt, đến lúc đó a, ta và
ngoại tổ phụ con sẽ cùng mọi người sống qua ngày lành tháng tốt.”
“Nói giống như ngài chưa từng được trải qua cuộc sống như thế bao giờ
vậy.” Trang Thư Tình bật cười, ngẩng đầu vươn tay lau đi giọt nước mắt
trên má ngoại tổ mẫu, “Những chuyện khổ sở đã qua, những thứ cần trả giá cũng đã phải trả giá, về sau Đổng gia sẽ trở nên tốt hơn, con cũng sẽ
sống rất tốt.”
Hôm nay, Trang Thư Tình ở tại đổng phủ.
Tuy rằng thời gian nàng ở lại kinh đô đã không ngắn, nhưng ở lại Đổng phủ vẫn là lần đầu.
Lưu thị cho người thu thập lại căn phòng mà nương nàng từng ở để nàng có thể thoải mái dọn vào, nơi này cũng chính là nơi nàng rời khỏi trong
ngày thành thân.
Đưa từng hộp sính lễ rất dày qua đây,, Lưu thị nói: “Đây là những đồ mà
Trần quản gia giao cho ta, ta vẫn chưa mở ra xem, không biết bên trong
là thứ gì.”
Trang Thư Tình lắc lắc, âm thanh rất vang, trong lòng nàng cũng đã đoán được.
Vừa mở ra, quả là thế.
“Chìa khóa?” Lưu thị đoán: “Ý của Bạch công tử là bắt đầu từ bây giờ đều sẽ giao hết gia sản cho con?”
Hai thanh chìa khóa này nhìn thật sự rất quen mắt, Trang Thư Tình gật
đầu, “Một cái là Bạch phủ ở kinh thành, một cái khác là Bạch phủ ở Hội
Nguyên phủ.”
Cho dù tuổi của Lưu thị đã không nhỏ, nàng và trượng phu cũng coi như ân ái, nhưng lúc này cũng khó có thể giấu được hâm mộ.
Một phu quân như vậy, ai mà chẳng từng ảo tưởng qua, chỉ là chân chính có thể nhận được cũng là rất ít.
“Thư Tình, mợ cầu con một chuyện.”
Đóng tráp lại, Trang Thư Tình cười, “Nếu là việc hôn nhân của biểu muội thì mợ không cần lo lắng, con đã xem xét người.”
Mắt Lưu thị trợn tròn, “Sao con biết…”
“Có thể khiến mợ nhờ vả, tính tới tính lui cũng chỉ có hai chuyện suy nhất, cũng không khó đoán.”
Đúng là không khó đoán, chỉ là không nghĩ tới con lại để bụng như vậy,
trong lòng Lưu thị có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng chỉ có thể
cười nói cảm ơn.
Trang Thư Tình chỉ ở Đổng phủ một buổi tối, sáng sớm ngày kế Bạch Chiêm đã đích thân tới đón người đi rồi.
Không biết bao nhiêu người đang ngầm chê cười hai người bọn họ dính nhau giống như sam vậy, không quy không phép, nhưng cũng không một ai dám
nói ra bên ngoài.
Từ trong đáy lòng, kỳ thự bọn họ cũng không cảm thấy có gì là sai, mỉm cười nói vài câu cũng thôi.
Từ lúc Trang tiểu thư vào kinh, nàng vẫn luôn một mực ở tại Bạch phủ, quy củ? Đối với bọn họ mà nói có là cái gì?
Mà sinh hoạt của Trang Thư Tình cũng dĩ vãng cũng giống như nhau, vẫn
luôn lui tới giữa Bạch phủ và y quán, ngẫu nhiên cũng sẽ tiến cung một
chuyến.
Mấy ngày nay, nàng phát hiện một chút dị thường, đó là về Thư Hàn.
“Đệ ấy đang tập võ?”
Bạch Chiêm gật đầu, “Ừm, Tam Tử đang dạy hắn.”
“Cường thân kiện thể cũng tốt.” Trang Thư Tình nhíu mày, “Nhưng sao đột
nhiên đệ ấy lại muốn học võ? Chẳng lẽ đệ ấy muốn trở thành một người văn võ toàn tài hết hay sao?”
“Đệ ấy nói vào ngày chúng ta thành thân, đệ ấy muốn đích thân cõng nàng lên kiệu hoa.”
Tập tục của đại chu, ngày thành thân nương tử phải do ca ca cõng lên
kiệu hoa, nếu không có ca ca thì thúc phụ hoặc là đường huynh, tỏ vẻ tân nương có nhà mẹ làm chỗ dựa.
Nàng không có huynh trưởng, đường ca và thúc phụ ngược lại thì không
thiếu, nhưng mà nếu Thư Hàn có tâm, nàng đương nhiên muốn thành toàn.
Đứa nhỏ kia từ lúc đệ ấy còn rất nhỏ đã muốn trở thành chỗ dựa của nàng.
“Tùy đệ ấy đi, không ảnh hưởng đến thân thể là được, để Tam tử dạy cho
đệ ấy mấy chiêu phòng thân, nói không chừng có lúc có thể dùng đến.”
“Được.”
Giao thừa hàng năm, Trang Thư Tình đều mang theo đệ đệ và Chỉ Cố cùng
nhau đón năm mới, hơn nữa còn có cơm tất niên do nàng tự tay chuẩn bị,
năm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ.
”Tỷ tỷ.”
”Ừm?” Trang Thư Tình đang cắt thịt, không quay đầu lại, “Làm sao vậy?”
”Khụ...”
Trang Thư Tình theo bản năng quay đầu, “Hoàng thượng?”
Vội lau tay sạch sẽ chuẩn bị tỉnh an, hoàng đế liền xua tay ngăn lại,
“Con đi làm đi, ta và Tiếu Nhi cảm thấy trong cung quá lạnh lẽo nên muốn đến đây ăn ké một bữa cơm tất niên.”
Chu Tri Tiếu nhìn Trang tỷ tỷ mặc một thân xiêm y bình thường, trên đầu
chỉ cài một chiếc trâm cài vô cùng giản dị, hắn cười đến mặt mày cong
cong, “Trang tỷ tỷ đừng ghét bỏ, nếu ngay cả tỷ tỷ cũng đuổi đi, Bạch
đại ca chắc chắn sẽ không lưu đệ và phụ hoàng lại.”
“Hai người, một là phụ thân Chỉ Cố, một là huynh đệ của hắn, sao có đạo
lý nào lại đuổi người đi, nhưng mà.. Tay nghề của ta sẽ không thể sánh
bằng với ngự thiện trong cung, mọi người đừng ngại không ngon.”
Đương nhiên là không chê, đã ăn đồ ăn của ngự thiện phòng cả đời, ăn đến ăn đi cũng chỉ có như thế, những món ăn gia đình bình thường này, bọn
họ ngược lại là không có phúc khí ăn được.
Nhìn đôi tay dính dầu mỡ, xiêm y cũng có chút vết bẩn của Trang Thư
Tình, hoàng đế cảm khái, hai tay này, đã từng phê tấu chương, cầm dao
phẫu thuật, đã trị bệnh cứu người, mà lúc này, nàng cũng có thể tận tâm
vì người nhà rửa rau nấu canh, một nữ tử có thể luôn giữ vững bình tâm
như nàng, thiên hạ này ít có.
Chiêm Nhi có phúc khí.
“Thư Hàn, đệ mang hoàng thượng và thái tử đi đại sảnh ngồi đi, nơi này có vị khói dầu, rất khó ngửi.”
“Không, không cần, nơi này rất tốt.” Không đợi Thư Hàn nói chuyện,
hoàng đế liền xua tay, mang Chu Tri Tiếu ngồi xuống bên cạnh, “Con cứ
làm đi, nếu tiện thì vừa làm vừa trò chuyện với ta.”
Chu Tri Tiếu hầu hạ phụ hoàng ngồi xuống, cũng hát đệm nói: “Mỗi ngày ở
trong cung, thời gian ở một mình quá dài, nơi này của Trang tỷ tỷ thật
tốt, rất… thoải mái.”
Chu Tri Tiếu cũng không biết nhà là cảm giác gì, cho nên hắn cũng chỉ có thể nói thoải mái, hoàng đế sống mấy thập niên như vậy, trong lòng cũng rõ ràng, phần thoải mái này, cũng là vì Thư Tình đã thao tổn công sức
khiến cho nơi này có thể trở thành nơi gọi là nhà.