Công tử khó có khi chủ động hỏi chuyện hắn, Trần Nguyên nghĩ cũng không
cần nghĩ lập tức đi thẳng vào chủ đề chính, “Thuộc hạ vừa vừa nhận được
tin tức, Liễu Tứ tiểu thư bị mắc bệnh lạ, tóc trên đầu đã bị rụng hết
một nửa, những đại phu có tiếng ở Hội Nguyên Phủ đã mời đến toàn bộ
nhưng cũng vô dụng.”
Bạch Chiêm tập chung nhìn những bản vẽ, ánh mắt cũng không liếc nhìn
Trần Nguyên một cái, “Nếu như có người giải được hiệu lực của thuốc, thì chỉ có thể là do Thanh Dương Tử kia vô dụng, hàng tháng mất trắng nhiều bạc như vậy để mua thuốc cho hắn, đến chút chuyện này mà cũng không làm được thì còn nhặt hắn về làm gì.”
Thanh Dương Tử là một đạo sĩ, Bạch Chiêm nhặt được ở trên đường, tất
nhiên là Bạnh Chiêm hắn không phải là người tốt gì, chẳng qua là do lúc
Thanh Dương Tử tỉnh lại thì cũng vừa khéo lúc hắn đi qua, bám hắn gắt
gao không tha, Bạch Chiêm cũng không quá để ý, liền mặc hắn đi theo.
Sau này mới biết được là do hắn không cẩn thận ăn phải thuốc liệt nửa
người do hắn chế ra, nếu không phải Bạch Chiêm nhặt hắn về, sợ là mệnh
cũng đã không còn, càng không cần nói đến chuyện tìm dược liệu để chữa
khỏi cho chính mình.
Nhìn thấy chân của Bạch Chiêm, hắn không chút do dự lập tức liền ôm lấy, tính thời gian thì hắn đi theo Bạch Chiêm cũng đã ba năm.
Liễu phủ.
Những nha hoàn bà tử hầu hạ trong tiểu viện của Liễu tứ tiểu thư mấy
ngày nay đều phải nhón chân mà đi, sợ rằng chỉ cần phát chút động tĩnh
thôi cũng kích thích đến tứ tiểu thư.
Nhưng dù dù có cẩn thận thì cuộc sống hiện tại của các nàng cũng không
thể tốt hơn chút nào, bị đập bằng chén trà vẫn còn nhẹ, ngay cả đại nha hoàn Minh Nguyệt hầu hạ bên người cũng bị Tứ tiểu thư tìm cớ đánh đập.
Bên trong phòng, đại phu nhân khẩn trương mở to mắt nhìn đại phu, liên tục hỏi: “Như thế nào? Đây rốt cuộc là bệnh gì?”
Đã là đổi đại phu thứ năm, nếu như không thể tra ra vấn đề thì...
Sáng hôm trước, lúc nhìn thấy nữ nhi bảo bối tỉnh lại nhưng tóc trên đầu gần như đều bị rụng hết, chỉ còn lơ xơ lại vào lọn. Đại phu nhân liền
cảm thấy đầu óc choáng váng.
Đại phu nhíu mày nghĩ, rồi lại lắc đầu, “Thân thể tứ tiểu thư rất tốt.
Thứ cho lão phu học nghệ chưa tinh, thật sự tìm không ra được nguyên
nhân của vấn đề, mong phu nhân mời người cao minh khác.”
”Cút! Cút! Đều cút hết cho ta!” Liễu tứ tiểu thư bao đầu lại, thời gian
chỉ mới vài ngày nàng đã gầy đến nỗi hai gò má đều hóp vào trong, mắt
trợn ra thật lớn, đại phu sợ tới mức lui về phía sau một bước, vội vàng
hành lễ cáo lui với đại phu nhân.
Những ma ma bên người đại phu nhân lập tức lui ra ngoài. Tình huống tiểu thư bất luận là thế nào cũng không thể truyền ra ngoài, miệng của tất
cả đại phu đều phải được ngăn chặn.
”Nương, Nương, người cứu con, mau nghĩ biện pháp cứu con, nếu cứ tiếp
tục như vậy nữa, làm sao con còn có thể ra ngoài gặp người. Không bằng
con chết đi.” tinh thần của Liễu tứ tiểu thư hoàn toàn hoảng loạn, nàng
ta ngẩng đầu lên khiến cho khăn bao ở trên đầu rơi xuống, mấy sợi tóc
dài ngắn khác nhau tản ra, lộ ra đỉnh đầu ở giữa trống không bóng láng,
trên khăn vải còn có một lọn tóc bay bay xuống dưới.
Liễu tứ tiểu thư thấy thế càng thêm uất ức, tựa vào lòng đại phu nhân gào khóc.
Đại phu nhân phụng bồi bên nàng cũng gạt nước mắt, sắc mặt ảm đạm, không giống như dáng vẻ thường ngày người ta gặp bà.
”Rồi sẽ có biện pháp, sẽ có biện pháp thôi. Nương đang nghĩ biện pháp.”
Vỗ nhẹ lưng nữ nhi, đại phu nhân nỗ lực khiến bản thân táo lại, đời này
của nữ nhi không thể bị hủy đi như vậy. Con gái của bà còn trẻ như vậy,
lại là lúc nghị thân,làm sao có thể... Làm sao có thể...
Bà chỉ có một trai một gái, nếu như chuyện nữ nhi có bệnh lạ bị truyền
ra, sợ là sẽ bị đàm tiếu, thậm chí có thể nói ra những lời khó nghe.
Đúng, nàng không thể hoảng. Không thể loạn.
Liễu tứ tiểu thư ngẩng đầu lên, vẻ mặt luống cuống.”Nương, nương, nếu
trị không hết thì làm sao bây giờ, nếu... Nếu tóc rụng hết nhưng không
bao giờ dài ra nữa thì làm sao bây giờ, Con... Có phải con chỉ có thể
vào am làm ni cô thôi hay không?”
”Sẽ không, tóc ai rụng rồi cũng sẽ mọc lại, ngay cả những hòa thượng và
ni cô kia cũng phải cạo tóc định kỳ, tóc con tốt hơn nhiều so với bọn
hắn, sao có thể không bao giờ dài nữa?”
”Không giống, con và bọn họ không giống, con là bị bệnh, không phải cạo
tóc như bọn họ.” Vừa nói chuyện, nước mắt vừa chảy xuống, chỉ cần lấy
tay xoa nhẹ một chút, tóc sẽ rụng đầy tay, “Nương, người xem, như thế
này làm sao có thể giống với bọn họ, con bị bệnh, cona bị bệnh, nhưng
lại tìm không ra nguyên nhân gây bệnh, sẽ giống như Liễu tam kia...”
Liễu tam...
Liễu tứ tiểu thư đột nhiên dừng tiếng khóc, đầu óc bắt đầu trở nên tỉnh
táo lại, nhưng suy đoán trong lòng khiến nàng càng thêm sợ hãi, “Nương,
con và Liễu tam là tỷ muội, người nói con có phải bị bệnh giống như Liễu tam hay không?”
”U Nhi, con không cần nghĩ loạn.”
Liễu tứ tiểu thư lúc này sao còn có thể nghe được những lời khác, “Báo
ứng, đây chính là báo ứng, trước kia con ngầm chê cười nàng ta là cái ấm sắc thuốc, nhưng tốt xấu gì dung nhan của nàng cũng không có vấn đề,
tóc của nàng vẫn còn, nàng ta đi ra ngoài cũng không có bất kì ai nghị
luận, chỉ trỏ, còn con thì sao? Về sau ngay cả cửa cũng không thể ra,
còn bị những tỷ muội khác ngầm chê cười, giống như những chuyện trước
kia con làm với Liễu tam, nương, đây là báo ứng, ha ha, báo ứng!”
Đại phu nhân ôm cổ nữ nhi của bà đang sắp điên lên vì sợ hãi, cứng giọng an ủi, “Con đừng đem sự tình suy diễn như vậy, đại phu đều nói thân thể con tốt, chỉ là bị rụng tóc mà thôi, nói không chừng là do con ăn phải
cái gì mới có thể bị như thế, con đừng tự doạ chính mình, U Nhi, U Nhi,
con đừng tự doạ mình a.”
Liễu Trí U lên tiếng khóc lớn, nàng không làm việc gì đại gian đại ác,
nàng cũng không coi mạng người như cỏ rác, bất quá chỉ ngầm sử dụng chút thủ đoạn nhỏ để mình sống tốt hơn thôi, vì sao lão thiên gia lại đối
với nàng như vậy!
Bên này tuy rằng sống chết giấu giếm, nhưng mỗi ngày đều đổi đại phu vào cửa, sao còn có thể giấu giếm sự thật, tin tức Liễu tứ tiểu thư sinh
bệnh lạ đã bị hạ nhân trong nhà ngầm truyền ra ngoài.
Cũng nhờ có những người “hảo tâm” đi truyền báo tin tức mà lời đồn đãi này dần dần truyền ra bên ngoài phủ.
Liễu đại phu nhân dùng sức nắm bái thiếp trong tay, sắc mặt trầm như nước.
Đại lão gia vừa về nhà, chưa kịp nói gì đã đến chỗ Liểu tiểu thư,“Chuyện gì mà lại gấp như vậy, còn cho những người đó ở ngoài nha môn
đón ta? Bệnh của U Nhi nặng hơn sao?”
Đại phu nhân đem bái thiếp đưa qua, cái gì cũng không nói.
”Trương phu nhân muốn đến?” Đại lão gia nhất thời thay đổi sắc mặt, “U
Nhi thành ra dạng này sao có thể cho người khác nhìn thấy?”
Đúng vậy, sao có thể để người khác nhìn thấy, đối phương lại là phủ chủ phu nhân, nhưng Liễu gia sao có thể từ chối người ta.
”Lão gia, người lặng lẽ chuyển U Nhi đi đi, tránh chuyện này trước đã, sau khi bệnh trị khỏi rồi thì lại nói tiếp.”
”Hiện tại?”
”Đúng, hiện tại, nhân lúc Trương phu nhân còn chưa tới, nhanh chóng đưa
người đi, bộ dáng này của U Nhi tuyệt đối không thể đi gặp người, bằng
không cả đời này sợ là sẽ bị hủy đi.”
Liễu đại lão gia bước chân đi ra rồi lại quay lại, “Quyên cho Ngận Âm tự một ngàn lượng tiền nhan khói, để U Nhi ở đó một thời gian ngắn, Trương phu nhân nếu tới thì nói U Nhi phải đi cầu phúc cho người nhà.”
”Vâng, lão gia, ta đi an bày ngay.” Đại phu nhân rốt cục an lòng một chút.”Ở chỗ của cha có nên...”
”Trong phủ đều truyền ra chuyện như vậy, nàng cho là cha không biết
sao?” Liễu đại lão gia hừ một tiếng, “Cha chỉ là lười quản thôi. Nếu như thật sự truy cứu tới củng thì chúng cũng không thể nào còn đứng ở đây.”
Mặt Đại phu nhân trắng bệch, trong khoảng thời gian này là do nàng làm
việc không có quy củ, bằng không thì sẽ không thể nào xuất hiện loại
chuyện lớn như vậy, nhưng lúc này có nói cái gì cũng đã muộn, chỉ cần U
Nhi không lộ mặt ra, thì bên ngoài có truyền ra chuyện gì cũng chỉ là
đồn đại, chờ khi U Nhi hết bệnh rồi thì lời đồn cũng sẽ tan biến.
Đúng, chính là như vậy.
”Còn đứng ở chỗ này làm gì. Trương phu nhân không bao lâu nữa sẽ tới cửa.”
Đại phu nhân hít sâu một hơi, chuyện sau để sau này hãy nói, làm tốt việc trước mắt mới là đúng đắn.
Liễu Trí U vừa nghe nói nương muốn đưa mình đi liền hoảng sợ, “Nương,
người mặc kệ con có phải hay không? Người muốn ném con đi phải không?
Liễu tam từ nhỏ bị bệnh như vậy nhưng đều được xem như bảo bối mà nuôi
dưỡng, vì sao mới lượt con liền bị vứt bỏ...”
Lòng đại phu nhân đau như bị dao cứa, mà con dao này lại do nữ nhi tự
tay đâm vào, ôm ngực vừa nóng vừa giận nói:“Con nói mê sảng cái gì, nếu
như ta không phải vì muốn tốt cho con, thì con còn có thể đi sao? Bây
giờ ở bên ngoài những lời đồn đều đã lan rộng, Trương phu nhân đưa bái
thiếp đến, con cho là bà ấy thật sự đến gặp nương sao, là tới để nhìn
con đó, về sau con có còn muốn gả cho một gia đình tốt không?”
”Trương phu nhân muốn đến...” Liễu Trí U nháy mắt tỉnh táo lại. Không
cần người khác thúc giục tự mình bắt đầu dọn dẹp, hiện tại nàng thành ra cái dạng này nhất định không thể để cho người khác nhìn thấy, nhất định không thể.
”Không cần lo lắng. Con cứ từ từ, nương sẽ phái người đi chuẩn bị, đại
sư trụ trì của Ngận Âm tự vốn có thiện ý, so với mấy đại phu có chút y
danh mèo quào kia còn cao minh hơn, nhất định có thể trị tốt cho con.”
Liễu Trí U liên tục gật đầu, nước mắt đều đã chảy xuống. bộ dáng kia
thoạt nhìn thực rất đáng thương, đại phu nhân nhìn thấy vậy, nước mắt
cũng rơi theo.
Đây là nàng nữ nhi mà bà nuôi lớn mười mấy năm a!
Tiễn Liễu Trí U đi trước. Chuẩn bị thỏa đáng nghênh đón Trương phu nhân
tới cửa, nhưng đã đến giờ cũng không có đợi thấy người đến, chỉ có ma ma bên người Trương phu nhân đến đây đưa lên một câu xin lỗi, nói trong
nhà có chuyện ngoài ý muốn chỉ có thể thất ước.
Đại phu nhân đột nhiên liền hiểu được, chuyện Hội Nguyên Phủ có thể giấu giếm bất luận kẻ nào cũng không có khả năng giấu được Trương gia,
chuyện U Nhi vừa đi phỏng chừng sau lưng Trương gia đã biết, nàng chỉ
cần đến đả thảo kinh xà liền có thể biết được đáp án.
Nếu không đi?
Lúc trước U Nhi luôn khiến cho Trương phu nhân yêu thích không thôi,
được Trương phu nhân kính trọng vài phần, người đã đến sao có thể không
lộ mặt ra?
Nói bị bệnh? Vậy thì đúng rồi, Trương phu nhân tới thăm tiểu bối, vẫn như trước, không thể giấu được.
Bái thiếp vừa đưa ra, cũng đã đem tất cả đường lui cắt đứt.
Mấy ngày tâm thần nặng nề, lại được biết sự thật này, đại phu nhân rốt
cuộc chống đỡ không được, thân mình nghiêng ngả hôn mê bất tỉnh, nguyên
một phòng lớn nhất thời rối loạn.
Liễu tam mấy ngày chưa ra ngoài, sau khi biết được tin tức mang theo mấy thứ thuốc bổ, mặc quần áo và áo choàng đặc chế bước vào sân, Đại phu
nhân bị bệnh nàng cũng nên đi để làm tận cái hiếu tâm, không phải sao?
Nàng cũng biết được, những năm gần đây đại bá mẫu ngoài sáng trong tối
khiến cho mẫu thân nàng khó khăn bất lực như thế nào nàng đều biết hết,
không những thế, miệng còn nói lời ác khí, giờ bị như vậy cũng là báo
ứng.
Những lời đồn đãi truyền khắp toàn thành Trang Thư Tình lại hoàn toàn không biết.
Những căn nhà Trương Thư Thành đề nghị nàng đều không thấy vừa lòng,
trong thời gian chờ đợi này nàng cũng không nhàn rỗi, nàng đang chế tạo
loại thuốc tê, nhưng mà không phải thí nghiệm trên người động vật, là
thí nghiệm trên người bản thân.
Sau vài ngày, miệng vết thương trên cánh tay cũng nhiều hơn, nhưng thuốc tê lại không hề có chút tiến triển.
Nàng quả nhiên đã suy nghĩ quá đơn giản.
Vừa ăn cơm vừa thất thần, Trang Thư Hàn nhìn không nhịn được, huých cánh tay tỷ tỷ một chút, nhìn thấy rõ ràng động tác của tỷ tỷ co rúm lại rồi một tiếng thở nhẹ, sắc mặt nhất thời thay đổi, lời muốn nói ra cũng
nuốt về, buông bát đũa xuống nắm lấy tay tỷ tỷ, vén lên một đường trên
tay áo.
Trương Tú Nhi kinh hô ra tiếng, “Đây là có chuyện gì? Thư Tình, muội làm sao có thể bị thương? Bôi thuốc chưa? Xem đại phu chưa?”
Trang Thư Hàn nghiêm mặt nhìn về phía tỷ tỷ, một bộ dáng đang chờ nàng giải thích.
Thật đúng là có khí thế của trụ cột gia đình, Trang Thư Tình vỗ vỗ tay
hắn, buông tay áo xuống, “Không cẩn thận làm thương, chỉ làm da bị
thương, cũng không chảy nhiều máu, đã bôi thuốc vài ngày rồi, sẽ mau tốt thôi, không cần lo lắng.”
”Đây là vết thương bị dao nhỏ cắt, tỷ tỷ đụng phải chỗ nào, mà miệng vết thương lại chỉnh tề như vậy, không có khả năng là không cẩn thận, mấy
ngày nay tỷ tỷ đều ở nhà, cũng ít ra cửa hàng hơn, tất nhiên không thể
là người khác làm tỷ bị thương, tỷ tỷ, đây là tỷ tự làm mình bị thương
có phải không?”