Bạch Chiêm ở lại không phải vì nói chuyện này, “Mặc kệ làm thế nào, phải
giúp Trang Thư Hàn trưởng thành, không cần biết xuất thân ra sao, chỉ
cần đệ đệ nàng có tiền đồ, nàng mới có thể sống thật sự vui vẻ, Thư Tình muốn nhìn thấy Trang Trạch Lương hối hận, ta sẽ giúp nàng toại nguyện.”
”Trang Trạch Lương là...”
” Thân sinh phụ thân.” Bạch Chiêm lạnh lùng kể lại, “Vì một người thiếp
thất liền đem chính thất ép buộc đến chết, sủng ái thứ tử thứ nữ, kém
chút khiến hai tỷ đệ không còn mạng, nếu không có... Hừ.”
Tô Văn sau khi biết hai tỷ đệ từng trải qua quãng thời gian như vậy,
trầm mặc một lát mới ngẩng đầu nói: “Ở trên người Thư Hàn đúng là nửa
điểm cũng nhìn không ra.”
”Lúc mới đến Hội Nguyên Phủ thì có thể nhìn thấy nét phẫn hận, không cam lòng trong ánh mắt, nhưng nhờ có Thư Tình dẫn đường, hiện tại hắn đã
hiểu không cần thù hận chỉ cần bản thân đạt được tiền đồ, có năng lực,
đã khiến bọn người kia hối hận không kịp. Thư Hàn định đầu năm sau sẽ
hồi hương tham gia thi đồng thử, ngươi đừng ngăn cản, lấy bản lĩnh của
hắn chưa chắc không thể đậu.”
”Hắn mới có mười tuổi!” Tô Văn không đồng ý lắm.
”Mười tuổi thì thế nào, dù học trò mười lăm tuổi cũng ít ngườitrầm ổn
như hắn, tuổi lớn hay nhỏ không quan trọng, chỉ cần hắn đủ bản lãnh, hơn nữa hắn cần có công danh, ta không sợ hắn nổi danh, ta chỉ sợ hắn không chịu nổi trọng dụng khiến Thư Tình thất vọng.”
”Ta đời này thế nhưng còn có thể nhìn thấy ngươi xuy xét tính toán thật
dụng tâm vì bảo hộ một người.” Tô Văn lắc đầu cảm khái, “ Ngươi xem
trọng hắn như vậy ta thực chờ mong ngày hắn công thành danh toại.”
Bạch Chiêm tay chắp sau lưng ung dung nói, “Chắc chắn.”
Trang Thư Tình đang miên man suy nghĩ một số chuyện, Bạch Chiêm đã trở lại, “Trở về hay lên núi?”
”Ta thứ gì cũng không mang, về lấy đồ trước, mặt khác cần mang theo chút dược.”
”Dược có sẵn, ta đưa nàng trở về.”
Đã quen đường, mọi người lên núi đều có chút nhẹ nhàng khoan khoái.
Lần nào đến Thư Tình cũng có quà, dược liệu quý, món ăn dân dã, hoa quả
đặt biệt của trời đông giá rét, có lúc bầy sói đào tặng nàng cả cây
nhân sâm rừng hơn trăm năm.
Tuy rằng lo lắngnhiều, cũng vất vả nhiều, nhưng những gì đạt được thật
đáng quý. Nàng cứu chúng không vì đợi chúng trả ơn nhưng những món quà
ấy là tấm lòng của chúng, chúng thân cận với nàng, yêu mến, hoan nghênh
nàng, nàng rất vui.
Giao thừa đến gần.
Cơm tất niên đã chuẩn bị phong phú, phần lớnnhững móntrên bàn đều đến từ Bạch phủ, vì thế cơm giao thừa cũng nhiều thêm một người.
Bạch Chiêm hai mươi tuổi đầu, đây là bữa cơm hắn háo hức chờ đợi nhất,
hắn nôn nóng không thể ngồi yên một chỗ, loay hoay ra vào phòng bếp phụ
việc này giúp việc kia, món nào của Thư Tình cũngthơm ngon ngào ngạt,
đôi tay thoăn thoắt khoáy đảo, lên món, bóng bẫy dầu mỡ không gì đẹp
hơn.
” Bưng cẩn thận, đừng để bị phỏng?” Mấy ngày không xuống bếp, thật vất
vả làm xong mấy món cho tất niên, lên bàn cơm tay chân đã mỏi nhừ.
Bạch Chiêm không còn chút khí thế bức người như bình thường, tươi cười
vui vẻ, chỉ vào đĩa cá nói: “Ta biết ăn cá chia tay năm cũ.”
Lại chỉ vào cái bánh mật hình sao.”Cái này gọi là năm nay càng tốt hơnnăm trước.”
Chỉ vào sủi cảo, “Đây là bao vào phúc vận, đại cát đại lợi.”
”Ta chỉ biết bao nhiêu thôi “
”Ta còn tưởng ngươi chỉ biết ăn.” Trang Thư Tình lại chỉ mỗi loại đồ ăn
nói ra lời may mắn, “Cát tường như ý, mọi sự thuận lợi, sinh hoạt mỹ
mãn, náo nhiệt vui vẻ, đoàn tụ đầy nhà...”
”Giống như tất cả lời dễ nghe đều bị nàng nói hết.”
”Nếu như mọi lời chúc đều thành sự thật, ta muốn nói ra càng nhiều.” Múc cho Thư Hàn chén canh, tay dừng một chút, cũng múc cho Bạch Chiêm một
chén, cuối cùng mới đến phiên mình, “ Cùng ăn đi, sủi cảo làm rất nhiều, giờ Tý còn có thể ăn thêm.”
Ăn được lửng bụng, Trang Thư Tình bưng chén trà, mỉm cười, thân tình nói, “Lấy trà làm rượu, chúc cho chúng ta năm mới vui vẻ.”
”Ta rất vui vẻ.” Bạch Chiêm nâng trà uống một hơi cạn sạch, “Lần đầu tiên hiểu được bữa cơm gia đình có cảm giác gì.”
”Như thế nào?”
Trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy từ ngữ nào để miêu tả, Bạch Chiêm đặt tay lên ngực, “Nơi này, thật đầy.”
Trang Thư Tình không hiểu sao hốc mắt lại ẩm ướt, vội nghiêng đầu nhìn đệ đệ, “Thư Hàn, đệ thì sao? Vui vẻ không?”
”Đệ rất vui.” Trang Thư Hàn nhìn một bàn toàn đồ ăn, “Nhớ năm đó, chúng
ta chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn, để những món ngon nhất lại cho
nương, nương bệnh không thể xuống giường chẳng ai quan tâm, giao thừa
không có đại cát đại lợi, càng không có sủi cảo, trong lòng đệ tức giận, vụng trộm đi tới sân của Trần thị, thấy bọn họ đang ăn cơm trên bàn
lớn, thịt cá không thiếu thứ gì, trên bàn thật đầy đủ phong phú, một đám người cười đùa náo nhiệt, Trang Thư Diệu nhìn thấy đệ, hắn càng cố ý
cười lớn.”
”Lúc đó nghe âm thanh rộn ràng của đêm giao thừa đệ lại thấy... Thương tâm.”
Nhớ lại tình cảnh khi ấy, tuy đều không phải tự bản thân trải qua, nhưng Thư Tình vẫn không nén nổi nước mắt, hai đứa nhỏ ăn chưa no,lo chưa
tới, lại mất đi che chở của mẫu thân, thì sẽ đáng thương đến mức nào,
uống giá ăn sương, một chút đồ ăn cũng không có...
Trang Thư Tình đứng dậy, ôm đệ đệ vào lòng, giống như một năm trước, chỉ cần hai tỷ đệ ôm chặt, nương tựa nhau thì không gì không thể vượt qua,
nhưng hiện tại vòng tay này không còn sự bi thương, nó giờ là tất cả yêu thương, tinh tưởng, cổ vũ. Thực tế bất đồng, thương cảm bất đồng, đã ly khai cả nhà Trang Trạch Lương, có thể làm chủ bản thân, ăn mặc không
lo, tương lai rộng mở, một ngày không xa, những kẻ bội bạc đó sẽ hối
hận.
Bạch Chiêm đi đến phía sau hai người, cánh tay rắn chắc hữu lực vòng qua, đem hai người đều ôm vào ngực.
Thu thập mấy người kia với hắn mà nói chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng hắn không nên xen vào.
Ân oán của hai tỷ đệ, chỉ có tự tay giải quyết mới có thể thống khoái.
Lần này, Trang Thư Tình không có đẩy cái ôm ấm áp này ra, Trang Thư Hàn
cũng vậy, hắn chấp nhận cái ôm này cũng như chấp nhận nổ lực trở thành
tỷ phu của Bạch Chiêm.
”Tốt rồi, năm mới đừngnói những lời thương tâm, ăn cơm đi, đồ ăn đã lạnh.”
Sau khi ăn xong, ba người tiếp tục uống trà để tiêu cơm.
Bạch Chiêm chưa rời đi, hai tỷ đệ cũng chẳng thúc giục.
Trang Thư Tình không hỏi về Bạch gia, không hỏi hắn vì sao không ở nhà
đón giao thừa, lại chạy đến nơi này của nàng, cũng không hỏi chuyện phụ thân hắn, đối với nàng, những chuyện này không cần thiết.
”Tỷ đã hỏi thăm qua, thời gian thi đồng thử là mười sáu tháng hai, Thư
Hàn, đệcó nói chuyện hồi hương để dự thi với Tô tiên sinh chưa?”
”Nói rồi, tiên sinh nói tuổi đệ còn quá nhỏ, phảicó người ra mặt mới có
thể dự thi, việc này tiên sinh sẽ nhờ nhị sư huynh giúp đệ viết thư giới thiệu.”
”Đây là việc tỷ lo lắng nhất, giờ có thể yên tâm rồi.” Trang Thư Tình
cười, “Hiện tại chúng ta có tiền, cuối tháng sẽ ngồi thuyền trở về.”
Trang Thư Hàn tất nhiên không có ý kiến.
”Bạch công tử, cửa hàng này phải phiền công tử trông coi, ta đi rồi sợ
sẽ không đủ hoa văn nên đã vẽ trước một xấp, nhất định không ảnh hưởng
việc buôn bán của cửa hàng.”
”Đó chỉ là việc nhỏ, nàng không cần bận tâm.”
Cửa hàng này từ đầu là do hắn chiếu cố, sau này nàng chỉ làm cổ đông, đồ thêu tinh xảo, mẫu thêu mới mẻ độc đáo,tuy giá cả rất cao, nhưng càng
cao càngthể hiệnxuất thân cao quý của người mua, bọn họ tranh nhau so bì thể diện, việc buôn bán lên như diều gặp gió.
Ba phần tiền lãi hàng tháng đều khiến Trang Thư Tình cầm muốn phỏng tay.
Vì mỗi tháng không phải vào cửa hàng, Trang Thư Tình cũng không cần lo
trước lo sau, buôn bán ở cửa hàng chợ Đông không còn thiết yếu, hiện tại vẽ hoa văn có chút vất vả, nàng đang cân nhắc có hay không nên thu
lại.
Bạch Chiêm ở lại đến giờ Tý ăn thêm một bát sủi cảo mới chịu rời đi.
Hắn thật muốn ở lỳ chỗ này, nhưng lại không thể khiến Thư Tình khó xử.
Ngày đầu năm, Trang Thư Hàn mang theo lễ mừng năm mới đến chúc tết Tô
Văn, sau đó lại đi tới Trần gia ngồi lại một lát, cả hai vị tiên sinh
đều biết hắn trong nhà chỉ có một mình gia tỷ, đều không lưu hắn lại
dùng cơm.
Ngày nghĩ có hơn một tháng, nhưng Trang Thư Hàn tính cuối tháng sẽ đi dự thi, nên mới mùng chín đã đếnTô gia nghe Tô Văn chỉ dạy, vì người học
trò này, Trần phu tử cũng thường đến Tô phủ.
Trang Thư Tình thấy thời tiết đẹp liền đi lên núi một chuyến, xác định
vết thương của những con sói tiến triển tốt thì dặn dò những điều cần
thiết rồi trở về.
Tuy ở nhà nhưng nàng chẳng nhàn rỗi.
Do tuổinhỏ, thể chất suy nhược nên hiện tại cơ thể cần bồi bổ,rèn luyện, thực đơn mỗi ngày đều sửa, lại nhờ đại phu kê vài thang thuốc bổ, một
ngày uống hai lần, sau đó mỗi ngày đều có khoảng một canh giờ vận động
thể lực, sau một thời gian cũng thấy chút thành quả.
”Ngày mai đi sao?”
”Ừ, đã đặt chỗ tại nhà đò.”
”Ta có thuyền, nàng không cần cùng người khác chen trên một chiếc
thuyền.” Vì để trên đường đi có thể thoải mái, nên mọi thứ trên thuyền
Bạch Chiêm hầu nhưđều thay đổi, hắn chưa bao giờ có ý định để nàng rời
khỏi tầm mắt mình.
Trang Thư Tình căn bản không nghĩ hắn sẽ đi theo, lắc đầu nói: “Không cần, thuyền chở thuê cũng đâu có gì không tốt.”
”Không muốn ta đi?”
Đến khi Trang Thư Tình kịp phản ứng, trong lòng lại có chút vui mừng, ý
mừng dần dần nổi lên mi, để lộ ra một chút chờ mong chính nàng cũng
không biết, “Ta không phải có ý này, chỉ là cảm thấy đã khiến công tử lo lắng nhiều.”
Bạch Chiêm nở nụ cười, “Ta cam nguyện.”
Ba chữ kia dùng ở nơi nào cũng đều làm nàng cảm thấy ấm áp, khi nghe lời này tâm nàng nhất thời có một vị ngọt không tên len lỏi, mặt Trang Thư
Tình ửng sắc hồng, nhưng vẫn bình bình thản thản biểu cảm không ngượng
ngùng, “Vậy thì liền theo như lời công tử, cũng tránh cho Thư Hàn bị
chen chúc mà cảm thấy không quen.”
”Ngao ô!” Ngay lúc này đột nhiên có một thân ảnh xẹt qua, mang theo một
túi nhỏ cột bên người chạy vội, phóng thẳng vào lòng Trang Thư Tình.
Động tác quen thuộc khiến Trang Thư Tình sinh ra cảm giác bất an, sẽ không phải là tộc nhân của nó lại xảy ra chuyện...
Niệm Niệm hiện tại giống như một số người khi sốt ruột giọng nói lắp ba
lắp bắp, biểu đạt không thể rõ ràng, Trang Thư Tình ôn nhu vuốt ve lông
nó, “Niệm Niệm, không vội, không vội, thả lỏng, thả lỏng.”
Lời trấn an của nàng thật có tác dụng, Niệm Niệm rất nhanh liền trở lại
bình thường, tuy tiếng kêu vẫn dồn dập, nhưng không rối loạn nhưtrước.
Trang Thư Tình nghe xong liền hốt hoảng, “Chuyện xảy ra khi nào?”
”Ngao ô!”
Bạch Chiêm đến bên người, vỗ nhẹ lưng nàng, “Phát sinh chuyện gì?”
”Mạch Sơn, Bạch công tử có biết nơi này không?”
Bạch Chiêm lắc đầu, “Nơi đó xảy ra chuyện gì?”
”Mạch Sơn này vốn là địa bàn của vài loài mãnh thú, trong đó có hai con
hổ một đực một cái, Niệm Niệm nói bọn chúng sinh được một hổ con, tiểu
hổ chỉ lớn bằng nó, không biết làm sao lại bị người lấy cắp, bọn chúng
theo mùi đi tìm, thấy trong một thôn nhỏ toàn bộ đều có mùi của hổ con,
nhưng không tìm được, nên chúng phát điên,trong cơn giận dữ liền tấn
côngtoàn bộ người thôn kia, Niệm Niệm nói rất nhiều người trong thôn đều bị thương.”
”Không có ai quản việc này?”
Trang Thư Tình lắc đầu, “Không biết, Niệm Niệm chỉ nói có như vậy.”