Ác Nữ Quay Về

Chương 145

Diệp Tuyền nhìn bộ dạng Lăng Nhược Hi mệt mỏi thế này, trong lòng xuất hiện cảm giác đau lòng khó tả, bây giờ cách lúc diễn ra yến hội không còn quá nhiều thời gian nhưng nàng ta vẫn không gọi Lăng Nhược Hi dậy, ngược lại thì tiến lên nhẹ nhàng đắp chăn giúp Lăng Nhược Hi.

Bắc Đường Ngôn nhìn sách vạn dân Diệp Hoan đưa tới, trợn mắt há mồm khó mà tin được: "Viết xong trong vòng ba ngày?"

Diệp Hoan cũng rất bội phục khẽ gật đầu: "Ròng rã suốt ba ngày, không ngủ không nghỉ, tam tiểu thư nói, người còn cần thời gian để thẩm tra đối chiếu, cho nên phải hoàn thành sớm."

Không ngủ không nghỉ.

Bốn chữ, vậy mà lại khiến cho Bắc Đường Ngôn vừa có trạng nóng như lửa đốt vừa hậm hực gắt gao, siết cầm nắm đấm, không muốn để Diệp Hoan phát hiện ra chút khác lạ của mình, đằng hắng giọng rồi nói: "Vậy bây giờ nàng ấy thế nào rồi?"

"Không tốt, sắc mặt thật sự không tốt, tối nay lại còn có dạ yến, cũng không biết có thể kiên trì nổi hay không."

Diệp Hoan bây giờ mỗi khi nhắc đến Lăng Nhược Hi, trong giọng nói xa xa gần gần đều mang theo vẻ cung kính, sự thay đổi này, khiến Bắc Đường Ngôn có chút phát hỏa, cười tựa như không nhìn Diệp Hoan: "Sao ta có cảm giác dường như thái độ của ngươi với nha đầu này có biến đổi lớn thế nhỉ?"

Diệp Hoan lúc này mới ý thức được sự thay đổi của mình, lập tức cười trừ, làm bộ như chả biết cái gì lên tiếng nói: "Không có, không có, thần đối với vương gia là một mực trung thành."

"Tốt nhất là vậy!"

Bắc Đường Ngôn hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi: "Sứ giả của cả ba nước đều đã tiến cung rồi sao?"

"Sứ giả của Nam quốc và Bắc quốc đã vào kinh, nhưng Tần Vương của Tề quốc lại không thấy bóng dáng." Diệp Hoan cúi đầu, hơi nhíu mày, dường như khá hiếu kỳ không biết tên gia hỏa này chui vào góc nào rồi.

Bắc Đường Ngôn thản nhiên gật đầu, nói: "Mọi người đều biết, Tần vương vốn bất cần đời, không cần đặt hắn ta ở trong lòng, quan sát thật kỹ Chiến vương của Bắc quốc kia cho ta, lần này, sợ là có người mang tâm bất thiện đến."

"Vương gia, còn có một việc thần quên nói, lần này Quốc Quân của Nam quốc đích thân đến, sư huynh cũng đồng thời đi theo hắn trở về." Diệp Hoan hung hăng vỗ đầu mình một cái, có chút ảo não.

Nghe nói như thế, Bắc Đường Ngôn cười tà mị nhìn Diệp Hoan: "Sau này mấy chuyện quan trọng kiểu này có thể nói sớm hơn chút không?"

Mặc dù trên mặt Bắc Đường Ngôn đang cười tủm tỉm, nhưng Diệp Hoan vẫn cảm thấy một trận rùng mình, thận trọng nói: "Vương gia, thần cảm thấy có khi nào Lục Vu cô nương kia là bị sư huynh nói ra không!"

Bắc Đường Ngôn thật sự bị dáng vẻ vô tri này của Diệp Hoan đánh bại, chỉ có thể tức giận liếc mắt một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Nhìn kỹ Chiếc Vương của Bắc Quốc cho ta, nếu có xảy ra chuyện gì, ngươi tự đi tìm một nơi sơn thanh thủy tú mà ngủ đi!"

Diệp Hoan lúc này mới chịu đứng đắn lại khẽ gật đầu, sau đó thấp giọng nói: "Tối hôm nay trong cung này khẳng định là sẽ không được yên ổn, vương gia cũng phải cẩn thận chút."

"Biết rồi, ngươi tìm một người nào dễ tin chút, đi truyền lời đến Nam Quốc, nói là bổn vương muốn gặp hắn ta."

Bắc Đường Ngôn thở dài một hơi, vẫn quyết định ra lệnh.

Diệp Hoan có chút khó tin nhìn Bắc Đường Ngôn một hồi, nhưng vẫn thức thời ngậm miệng của mình lại.

Trên trời, mới đó đã đen kịt một mảng, Bắc Đường Ngôn cũng thu hồi tâm tư của mình lại, đi thay một bộ y phục khác, vác lên một bản mặt bất cần đời, đi vào trong cung.

Bên này Lăng Nhược Hi cũng đã ăn dưỡng nhan đan, bởi vì đây là lần đầu tiên Diệp Tuyền trông thấy hiệu quả thần kỳ của dưỡng nhan đan này, cho nên lúc nãy thấy Lăng Nhược Hi nổi đầy gân xanh, xém chút một đao chém chết Liễu Tuyền.

Liễu Tuyền nhìn cái dáng vẻ này của Lăng Nhược Hi, cũng rất tức giận trợn mắt hậm hực, khinh thường nói: "Tự làm tự chịu."

Vừa nói, vừa lấy một hộp gấm từ phía sau ra, đưa cho Diệp Tuyền, phiền hà nói: "Đeo cái này lên cho nàng ta."

Lăng Nhược Hi có chút hiếu kỳ tiến lên mở cái hộp ra, trông thấy bộ đồ trang sức ở bên trong, liền thấy khó hiểu nhìn Liễu Tuyền chằm chằm: "Đây là cái gì?"

"Đây là bùa hộ thân của ngươi!"

Liễu Tuyền mặc dù là rất không tình nguyện, nhưng cũng biết nếu không nói rõ ràng, Lăng Nhược Hi nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp.

Lăng Nhược Hi nghe đến đó, càng thêm không tình nguyện: "Ta không cần."

Kỳ thật Lăng Nhược Hi cũng không biết vì sao, cứ theo bản năng có cảm giác bài xích bộ trang sức này, trực tiếp cau mày, quay mặt đi.

"Ngươi nhất định phải đeo lên, đây là di vật của mẫu thân, cùng một bộ với vòng tay Huyết Ngọc trên tay ngươi."

Liễu Tuyền có chút bất đắc dĩ thở dài, đi lên phía trước, chỉ vào cây trâm trong hộp, ôn nhu nói: "Ngươi nhìn xem, đây là trâm Huyết Ngọc, còn có dây chuyền và khuyên tai này, đều được làm từ Huyết Ngọc, một bộ đồ trang sức này, đều được làm từ một khối vật liệu, vốn dĩ nên đeo chung cùng một lúc, nghe lời, đeo lên, được không?"

Vừa nói, Liễu Tuyền vừa tiến lên giúp cài trâm huyết ngọc cho Lăng Nhược Hi, hài lòng nhẹ gật đầu: "Ngươi quả nhiên là chủ nhân của Thâm Uyên này."

"Thâm Uyên?"

Lăng Nhược Hi khẽ nhíu mày, có vẻ khó hiểu nhìn Liễu Tuyền: "Ngươi nói bộ trang sức này, tên là Thâm Uyên?"

Liễu Tuyền gật đầu nhìn Lăng Nhược Hi thở dài, rầu rĩ nói: "Lúc trước ta đã khuyên ngươi rồi, tuyệt đối không được tiếp nhận vòng tay Huyết Ngọc, ngươi lại không chịu nghe ta, hiện tại, không ai có thể cứu được ngươi nữa rồi, ngươi chỉ còn có thể từng bước từng bước một đi trên con đường một đi không trở lại kia, có điều ngươi cứ yên tâm, ta sẽ che chở cho ngươi."

Lăng Nhược Hi mặc dù không rõ Liễu Tuyền đang nói cái gì, nhưng vẫn điềm nhiên cười cười: "Nhìn bộ dạng lúc này của huynh xem, trói gà không chặt, huynh có thể bảo vệ ai? Ta hỏi huynh, đồ trang sức của mẫu thân ta, sao lại nằm trong tay huynh?"

"Không có gì, cũng không phải là nằm trong tay ta, mà là tồn tại ở bên ngoài chùa Trân Bảo, vốn dĩ là nên do ngươi đích thân đi lấy, nhưng ngươi lại không thể xuất cung, nên ta đành đi lấy giúp ngươi rồi đem vào đây, giấy bạc (tiền giấy), là nhị bá mẫu của ngươi đưa cho ta, cụ thể, ngươi tự đi hỏi bà ta!"

Sau khi nói xong, Liễu Tuyền vậy mà trực tiếp quay người rời đi, lúc đi gương mặt lại càng thêm khó coi, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy một trận không mà hiểu thấu được, nhìn đồ trang sức màu máu đỏ trong hộp, có chút nhíu mày.

Diệp Tuyền cũng không biết nên làm sao: "Đeo hay là không đeo?"

Lăng Nhược Hi mỉm cười, thản nhiên nói: "Tất nhiên là phải đeo rồi, nếu không, không phải sẽ uổng công phụ lòng một số người hăm hở đem tới đây sao."

Diệp Tuyền nhìn Lăng Nhược Hi không chút tức giận, lúc này mới vừa cười vừa nói: "Kỳ thật ta cảm thấy dùng bộ trang sức này thật sự đẹp vô cùng, có cảm giác như nó được chế tạo dành riêng cho người vậy, có điều thủ thuật này có chút lão hủ, nhưng mà, cũng không tính là quá hạn."

Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng vuốt ve trâm Huyết Ngọc, cười cười, nhẹ nói: "Ngươi mặc dù không giống nữ nhân, nhưng ánh mắt cũng không tệ lắm, xem ra bộ đồ trang sức này, lúc làm nó, hẳn là tốn không ít tâm tư nhỉ?"

Diệp Tuyền bị Lăng Nhược Hi ngắt ngang hứng thú như thế, lập tức tức giận liếc xéo một cái, nhưng vẫn thận trọng giúp Lăng Nhược Hi đeo hết bộ trang sức này lên.

Bộ cung trang màu đỏ chót vốn dĩ kết hợp với làn da trắng như tuyết của Lăng Nhược Hi đã rất nổi bật rồi, cộng thêm bộ đồ trang sức huyết ngọc này, càng khiến cho Lăng Nhược Hi nhìn qua tựa như là một tiên tử không dính khói lửa trần gian, ngay cả một nha đầu không tim không phổi như Diệp Tuyền, cũng phải cảm thán một câu từ tận đáy lòng: "Tam tiểu thư, người thật đẹp."

Lăng Nhược Hi nghe nói như vậy, lập tức cảm rất buồn cười: "Vậy sao? Đó là chuyện tốt."

Khi còn ở kiếp trước, Lăng Nhược Hi luôn cảm thấy dung mạo của nữ tử không phải là quan trọng nhất, rửa tay nấu canh thịt bằm hầm, giúp phu quân dạy con cái, mới là quan trọng nhất, nhưng mà sau này, Lăng Nhược Hi mới phát hiện, nếu ngươi rửa tay nấu canh thịt bằm hầm, phu quân ắt sẽ đi tìm mấy cô nương xinh đẹp tràn đầy sức sống, cho nên, mỹ mạo, nói theo một ý nghĩa nào đó, là vũ khí mạnh mẽ nhất của nữ nhân.

Lời ngỏ: Không biết mọi người có biết Tam quốc diễn nghĩa hay không? Lúc trước thấy để tam quốc nên mình dịch là ba nước. Nay thấy nhắc tới Tần vương (Tần Thủy Hoàng) của Tề quốc cũng là một trong Tam quốc thời xưa, nên từ giờ nếu có nhắc tới mình sẽ dịch là Tam quốc nhé!

* * *oOo_____

Thông báo với độc giả:

Kính thưa các vị đọc giả, lý do là vì một mình mình là thật sự làm không xuể, nên mình quyết định drop hai bộ truyện gồm: "Hoắc Tổng, Mời tiếp chiêu!"và "Ác nữ quay về". Mình sẽ tiếp tục làm nếu có thêm vài bạn làm cùng mình, do vậy các vị đọc giả ở đây có khả năng và yêu thích thì về với mình nhé. Trong thời gian tạm thời drop mình sẽ cố gắng tìm thêm một vài bạn cùng làm với mình. Xin cảm ơn các vị đọc giả đã yêu thích và ủng hộ mình trong suốt thời gian qua. Chân thành cảm ơn!
Bình Luận (0)
Comment