Ác Nữ Quay Về

Chương 6

"Chuyện này.. Chuyện này, hắn ta không động thủ, nhưng lời nói của hắn lại khinh bạc ta."

Cô nương kia có chút chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng chống đỡ không chịu bỏ qua cho bọn họ.

Lăng Nhược Hi mỉm cười kinh bỉ, kéo tay Triệu Thiên Bình giơ lên, nhàn nhạt nói: "Mọi người ở đây hãy nhìn cho rõ, trên tay vị tiên sinh này rất sạch sẽ không có dính dầu mỡ, vừa rồi ta chỉ tùy ý dùng một kế sách nhỏ, vị cô nương này lại lập tức thoái thác, trong chuyện này chỉ e còn có nguyên do khác?"

Mọi người nghe đến đây, liền nhao nhao hiểu rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào, ánh mắt nhìn vị cô nương kia cũng đều trở nên kỳ quái, đúng lúc này, ông chủ quán rượu bỗng nhiên đứng dậy nhìn Lăng Nhược Hi, ánh mắt dữ tợn: "Vị cô nương này trông rất lạ, chắc hẳn không phải người địa phương?"

"Nhà mẫu thân ta ở Trương Đại." Lăng Nhược Hi nhàn nhạt đáp lại một câu, cũng không nói nhà mẫu thân nàng ở chỗ nào của Trương Đại!

"Nhà mẫu thân ở Trương Đại cái gì, ta thấy ngươi chính là người cùng một giuộc với tên lưu manh này tới đây để bắt nạt cô nương kia!" Vừa dứt lời hắn ta liền dẫn theo tiểu nhị nhào về phía Lăng Nhược Hi!

Triệu Thiên Bình vội vàng bảo vệ Lăng Nhược Hi ở phía sau, quát lớn: "Làm càn! Điêu dân to gan, ta chính là khâm sai đại nhân Triệu Thiên Bình, có ta ở đây, kẻ nào dám làm loạn?"

"Ha ha ha, khâm sai đại nhân? Ta sợ quá, chắc chắn bây giờ khâm sai đại nhân đang ở trong nha môn ăn uống no say, sao có thể tới quán rượu cỏn con này của ta chứ?" Tên chủ quán nhìn Triệu Thiên Bình ăn mặc thường phục một cách khinh bỉ, cảm thấy lời nói của ông ta giống như một trò cười lớn.

Mắt thấy dân chúng đều chần chừ không dám tiến lên bênh vực, Mai Hương thấy vậy liền có chút nóng nảy: "Dừng tay! Tiểu thư nhà ta là con gái của tướng quân Trấn Viễn, kẻ nào dám làm càn!"

"Quả thật nhìn không ra, quán rượu nhỏ này của ta hôm nay còn đón tiếp không chỉ là một vị khách quý đấy!"

Tên chủ quán căn bản không để ý đến lời nói Mai Hương, con gái của đại tướng quân ư? Con gái của đại tướng quân sao có thể bủn xỉn như vậy?

Đúng lúc này huyện lệnh đưa theo nha dịch ập vào, nhìn thấy Triệu Thiên Bình bị bao vây ở giữa, khuôn mặt lập tức trắng bệnh, hung tợn đi đến trước mặt chủ quán, quát lớn: "Làm càn!"

Bấy giờ tên chủ quán còn chưa hiểu tình thế của mình, nịnh nọt cười nói: "Đại nhân yên tâm, ta hiểu rõ quy củ! Tiền của nha môn ta sẽ nộp đúng hạn!"

Huyện thái gia hận không thể ngay lập tức đánh chết kẻ ngu xuẩn trước mắt này, tức giận quát lớn: "Quy củ chó má gì! Ngươi thì biết cái gì! Người đâu, lập tức đưa những tên điêu dân này về nha môn cho ta, đánh 30 trượng trước, sau đó ném tất cả vào đại lao!"

Triệu Thiên Bình nhìn Lăng Nhược Hi cảm kích, hành lễ nói: "Đa tạ đại tiểu thư đã bênh vực lẽ phải, xem ra nơi khỉ ho cò gáy này thật sự không thích hợp để đại tiểu thư nghỉ ngơi, ta sẽ lập tức viết một lá thư cho đại tướng quân, bẩm báo chi tiết sự thật về tình trạng của người cho tướng quân."

Lăng Nhược Hi gật đầu cảm kích, trực tiếp quỳ gối trước mặt Triệu Thiên Bình: "Dân nữ đa tạ đại nhân, bá mẫu Lăng gia bận rộn công việc, đã sớm không có thời gian lo lắng cho Nhược Hi, ta và phụ thân đã ba năm chưa hề liên lạc."

Triệu Thiên Bình là người hiểu chuyện, dĩ nhiên ông ta biết ý tứ của Lăng Nhược Hi, khom lưng đỡ Lăng Nhược Hi ở trên mặt đất dậy, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư yên tâm, ngày mai ta sẽ đưa tiểu thư cùng hồi kinh, đại tướng quân là trung thần trụ cột của đất nước, con gái của ngài dĩ nhiên không nên ở nơi này."

Lăng Nhược Hi vô cùng cảm kích, khẽ lau nước mắt, lúc này mới đưa Mai Hương và Thu Cúc đi theo Triệu Thiên Bình về nha môn, Mai Hương không bận tậm đến việc trên người mình vẫn còn chi chít vết thương, chỉ kích động nhìn Lăng Nhược Hi: "Thật tốt quá, tiểu thư, đúng là tốt quá, chỉ cần tiểu thư trở về kinh thành, từ nay về sau chúng ta sẽ không phải chịu khổ nữa."

Lăng Nhược Hi không nói gì, chỉ âm thầm cười lạnh ở trong lòng, Lăng gia ở kinh thành, cũng chỉ như cái hang hổ phú quý mà thôi, ở nơi đó mọi người đều là những con sói trắng, toàn bộ trên dưới Lăng gia đều dựa vào sự nghiệp quân sự của phụ thân mới có được cuộc sống giàu sang phú quý như ngày hôm nay, nhưng bọn họ lại vứt bỏ nàng tới chỗ này chẳng khác nào ném đi một con gia súc, mặc cho nàng tự sinh tự diệt, vậy mà còn dám khoe mẽ ở trước mặt phụ thân, dỗ dành phụ thân bán mạng cho bọn họ.

Nghĩ tới kết cục bi thảm của phụ thân ở kiếp trước, Lăng Nhược Hi lại cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ, kiếp này nàng nhất định sẽ không phạm sai lầm như trước, càng sẽ không để phụ thân nàng đã lập được nhiều công lao to lớn như vậy mà cuối cùng phải chịu cảnh đầu một nơi người một nẻo, ngay cả con gái của mình cũng không bảo vệ được!

Hiện giờ Triệu Thiên Bình nợ nàng một ân huệ, sau khi về kinh thành này, nàng cũng coi như có một chỗ để dựa vào, những con sói trắng ở Lăng gia đó, nếu muốn động thủ với nàng cũng phải cân nhắc thật kỹ.

Lăng phủ ở kinh thành.

Một phu nhân mặc trường bào màu tím ngồi trong một căn phòng tráng lệ huy hoàng, ung dung cao quý, hơi nhíu đôi lông mày nói: "Ngày mai sẽ hồi kinh cùng với Triệu đại nhân? Đây chẳng phải là thư mới gửi hôm qua sao? Tại sao lại gấp gáp trở về cùng Triệu đại nhân như vậy?"

Vẻ mặt của nhũ mẫu ở phía dưới cũng buồn bực không kém: "Nữ nhân dòng chính thứ ba kia trước nay luôn vụng về ngu ngốc, chỉ là người nhà ả đàn bà họ Trương kia cũng không được việc, bây giờ cả nhà đã chết hết rồi, hoặc có thể Triệu đại nhân đã điều tra ra sự thật, cho nên không tránh khỏi tội chết."

Vị phu nhân kia nghe đến đó, ánh mắt hiện lên một tia chết chóc, hừ lạnh một tiếng: "Trở về thì trở về, vừa đúng lúc trong cung cái tên vương gia ngốc nghếch kia đang coi trọng con gái bảo bối của ta, nàng ta trở về cũng coi như là có ích."

Nhũ mẫu nghe thấy vậy, nhẹ nhàng thở hắt ra, khen ngợi phu nhân thông minh.

Sau nửa tháng vất vả, cuối cùng Lăng Nhược Hi cũng nhìn thấy cổng kinh thành, trong nửa tháng này, lòng nàng nóng như lửa đốt, nhưng không phải là nỗi niềm nhớ nhung quê nhà, mà chỉ có hận thù chồng chất, chết chóc vô tận, nhìn mỗi một tấc đất quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, tất cả ký ức của kiếp trước đều như thủy triều ùa về trong đầu Lăng Nhược Hi.

Lăng Nhược Hi nắm chặt tay, thầm thề rằng, kiếp này nàng tuyệt đối sẽ không làm người tốt, nàng phải báo thù! Nhất định phải giết hết tất cả những kẻ phản bội, những kẻ đã làm thương tổn nàng, bây giờ nàng không còn là Lăng Nhược Hi của trước kia nữa, mà là Tu La đến từ địa ngục, nàng sẽ làm những người đó phải đau đớn đến chết, sống không bằng chết!

Vừa bước vào kinh thành, Triệu Thiên Bình cất tiếng nói: "Lăng tiểu thư, ta còn công việc phải vào cung bẩm báo, không thể tự mình đưa Lăng tiểu thư về phủ, nếu không ngại ta sẽ phái thủ hạ đưa người trở về nhé?"

Lăng Nhược Hi mỉm cười khéo léo, nhẹ nhàng hành lễ: "Dọc đường đi đa tạ Triệu đại nhân đã quan tâm, vất vả cho ngài rồi."

Triệu Thiên Bình thấy Lăng Nhược Hi từ tốn điềm đạm, trong lòng cảm thấy rất yêu thích, tuy rằng đứa nhỏ này xuất thân từ miền hương dã, nhưng khí chất trên người, còn cả dáng vẻ từ tốn kia, thật ra còn ưu tú hơn trưởng tử hắn nuôi dưỡng ở kinh thành vài phần.

Sau khi Triệu Thiên Bình rời đi, xe ngựa nhà họ Lăng mới chậm rì rì chạy tới, Lăng Nhược Hi thu lại sự khôn khéo trên mặt, khôi phục bộ dạng khúm núm ngày xưa, đứng yên tại chỗ, chờ xe ngựa đi tới.

"Tam tiểu thư, đã lâu không gặp, không ngờ người đã trổ mã xinh đẹp như vậy." Nhũ mẫu tới đón châm chọc nhìn Lăng Nhược Hi, vẻ mặt khinh bỉ.
Bình Luận (0)
Comment