Ác Nữ Quay Về

Chương 69

Đáng tiếc, Bắc Đường Ngôn không hề dừng lại, trực tiếp đưa Lăng Nhược Hi lên xe ngựa, giống như không hề nghe những lời Minh Nguyệt nói.

Đức phi thấy vậy, gắt gao nắm chặt tay lại, sắc mặt âm trầm, xoay người, hung hăng cho Minh Nguyệt một cái bạt tai, lạnh giọng hỏi: "Là ai cho cái lá gan to đến vậy, dám dùng thủ đoạn đùa giỡn dưới mắt Bổn cung!"

Diệp Hoan thấy Vương gia nhà mình lên xe ngựa, cũng không cũng không tiếp tục giằng co với những người này, trực tiếp thu kiếm lại, cùng Bắc Đường Ngôn rời đi. Trước khi đi, cũng nghe thấy một câu như vậy, sắc mặt hơi thay đổi nhưng vẫn không quay đầu lại.

Minh Nguyệt không ngờ kế hoạch của mình lại bị Đức phi phát hiện ra nhanh như vậy, nhất thời run rẩy quỳ xuống, vội vàng nói: "Nương nương thứ tội, nô tỳ làm vậy cũng là vì Nương nương, nếu nữ nhân này còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đối thủ của Nương nương, như vậy không bằng nhân cơ hội này, giết ả ta, diệt trừ hậu hoạn!"

Nhìn ánh mắt ngấn lệ của Minh Nguyệt, Đức phi bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi rốt cuộc là thông minh hay là ngốc vậy? Ngươi có biết, vòng Huyết Ngọc xuất hiện, sẽ bị người ở bốn phương tám hướng chú ý, nếu chúng ta thật sự diệt Lăng Nhược Hi, ngươi có biết điều gì sẽ chờ chúng ta không?"

"Nương nương! Nô tỳ biết trong lòng Nương nương vẫn chưa bỏ xuống chuyện năm đó, nhưng vòng Huyết Ngọc chỉ vừa mới xuất hiện, e rằng bọn họ cũng chưa biết tin tức này nhanh như vậy?"

Minh Nguyệt đối với Đức phi luôn trung thành tận tâm tuyệt đối, cho nên dù hi sinh cả tính mạng, cũng muốn bảo vệ Đức phi bình an.

Đức phi đương nhiên biết tâm tư của Minh Nguyệt, cho nên mới bất đắc thở dài, thản nhiên nói: "Ngươi đứng lên trước đi!"

Minh Nguyệt đứng dậy, nhìn Đức phi khó hiểu, thấp giọng nói: "Nương nương, đó là cơ hội tốt, chúng ta vẫn nên diệt trừ tận gốc!"

Đức phi nhìn nhìn xung quanh, thản nhiên nói một câu: "Đều lui xuống hết đi, việc hôm nay, Bản cung không muốn nghe thấy bất kỳ tin đồn nhảm nhí thất thiệt nào."

Mọi người đều gật đầu, mỗi người đều cảm thấy bất an, sinh tồn ở cái Vương phủ này, điều cơ bản nhất là không được lắm miệng, nếu không chỉ cần làm cho chủ tử không vui, bọn họ liền bị rơi đầu!

Thấy mọi người đều đã giải tán hết, lúc này Đức phi mới thở dài, nhìn Minh Nguyệt, mở miệng nói: "Bản cung biết ngươi lo lắng cái gì, hiện tại Bản cung đã rời Hoàng cung nhiều năm, cũng chỉ muốn cùng con trai sống một cuộc sống thật tốt, cho dù chuyện năm đó bị phát hiện, cũng không chắc sẽ có người tới lấy mạng Bổn cung, ngươi cần gì phải đắm chìm mãi trong vũng nước bùn này?"

Minh Nguyệt nghe đến đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ, một lần nữa quỳ xuống: "Nô tỳ xúc động, phá chuyện tốt của Nương nương, xin Nương nương thứ tội!"

Một bên khác Bắc Đường Ngôn trực tiếp đưa Lăng Nhược Hi đang hôn mê bất tỉnh đến y quán của Liễu Tuyền.

"Liễu Tuyền! Liễu Tuyền!"

Buổi tối Liễu Tuyền cơ bản là không ngủ được, nên lúc này còn chưa rời giường, nghe âm thanh Bắc Đường Ngôn gào la thảm thiết, nhất thời có chút nóng nảy, không kiên nhẫn, quát: "Kêu kêu kêu! Gọi hồn ư!"

Vừa nói vừa mặc một cái áo khoác vào, nhìn thấy cái bao căng phồng trong tay của Bắc Đường Ngôn, cảm thấy kì quái nhíu mày: "Đó là cái gì vậy?"

Bắc Đường Ngôn không nói hai lời, trực tiếp đặt Lăng Nhược Hi lên giường của Liễu Tuyền, vội vàng nói: "Ngươi khám xem nàng thế nào rồi!"

Con người Liễu Tuyền là một kẻ mắc bệnh sạch sẽ, nên khi thấy Bắc Đường Ngôn cứ như vậy đặt Lăng Nhược Hi lên giường hắn, Liễu Tuyền nhất thời nhíu nhíu mày, tức giận nói: "Ngươi nghĩ rằng chỗ ta là nhà từ thiện à? Bản công tử hôm nay tâm tình không tốt! Không cứu không chữa gì cả! Nhanh cút đi!"

Mai Hương nghe đến đó liền nóng nảy, còn chưa kịp mở miệng, Thu Cúc liền lớn tiếng quát: "Ngươi là thầy thuốc kiểu gì vậy, thấy chết mà không cứu, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi phải không?"

Liễu Tuyền nghe đến đây thì có chút buồn cười đã bao nhiêu năm rồi chưa từng nghe thấy lời nói thú vị như vậy, cười cười, thản nhiên nói: "Ta vốn là người không có lương tâm, ngươi có thể làm gì ta bây giờ? Có bản lĩnh, cắn ta một phát đi!"

Tính tình Thu Cúc táo bạo, không suy nghĩ lôi cổ tay Liễu Tuyền hung hăng cắn xuống một cái: "AAA! Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi muốn chết hay sao?"

Bắc Đường Ngôn nhìn thấy bộ dạng này của Thu Cúc, một trận thật buồn cười, nha hoàn của Lăng Nhược Hi, mỗi người đều là răng sắt miệng thép, lợi hại không kém gì người chủ tử kia!

Mai Hương thấy thế liền vội vàng kéo Thu Cúc lại, ôn tồn nói: "Van xin Liễu công tử cứu Tiểu thư nhà chúng ta! Cầu Liễu công tử mở lòng từ bi!"

Liễu Tuyền không biết Thu Cúc, nhưng lại biết Mai Hương, lúc này mới hiểu ra, trong chăn không phải người nào khác, chính là Lăng Nhược Hi, người mà hắn không thích nhất.

Lấy thuốc mỡ của mình ra thoa lên vết cắn đang chảy máu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thu Cúc, cắn răng nói: "Muốn Bổn thiếu gia cứu người cũng không phải không được, nha đầu kia phải theo ta ba tháng, nếu không, chính là giết Bổn thiếu gia, Bổn thiếu gia sẽ không cứu!"

Nghe đến đó, Mai Hương nhất thời hơi khó xử, nhìn Lăng Nhược Hi sắc mặt tái nhợt trên giường, đỏ mắt suy nghĩ, quỳ xuống: "Nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho công tử!"

"Ta không có hứng thú với ngươi!" Tuy Liễu Tuyền đang nói chuyện với Mai Hương, nhưng ánh mắt lại đặt lên người Thu Cúc.

Thu Cúc thấy thế cũng không do dự, trực tiếp mở miệng nói: "Không chỉ là hầu hạ ngươi ba tháng, cho dù là mạng ta, cũng tùy ngươi! Nhanh lên, cứu người đi!"

Lúc này Liễu Tuyền mới hài lòng gật gật đầu, tiến lên nhẹ nhàng mở chăn Lăng Nhược Hi ra, thấy mặt Lăng Nhược Hi tái nhợt, hơi trợn tròn mắt, tức giận nói: "Thương thế nặng đến mức này rồi mới chịu đưa đến đây, chậm một chút nữa, cho dù là thần tiên Đại La cũng không cách cứu chữa!"

Nghe vậy, trong lòng Mai Hương càng mất tư vị, đứng đó, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Liễu Tuyền vừa nhìn đã thấy phiền: "Muốn khóc đi ra ngoài khóc! Đừng ở trong này cản trở!"

Nghe vậy, Mai Hương vội vàng lau khô nước mắt, không dám hé ra một chút âm thanh nào, Liễu Tuyền cũng không hàm hồ, đâm mấy châm xuống, Lăng Nhược Hi trên giường hung hăng nôn ra mấy ngụm nước, tuy vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhưng sắc mặt rõ ràng là đã tốt lên không ít.

Liễu Tuyền đau lòng lấy ra một viên thuốc, cắn chặt răng: "Tổ cha nó, đời trước Bổn thiếu gia mắc nợ các ngươi hay sao!"

Sau khi nói xong, trực tiếp đem viên thuốc nhét vào miệng Lăng Nhược Hi, dù sao cũng là thần dược, vừa mới nhập về, chưa từng dùng qua bao giờ.

Làm xong hết thảy, Liễu Tuyền mới nhẹ nhàng thở ra, rầu rĩ nói một câu: "Được rồi, không chết đâu!"

Một câu tuy là khó nghe, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người nhẹ nhõm, Bắc Đường Ngôn vội vàng ngăn Liễu Tuyền ra ngoài: "Nàng khi nào thì tỉnh?"

"Lẽ ra sau hai canh giờ là có thể tỉnh lại, nhưng hiện ngươi đang không cho ta ra ngoài lấy tiên dược, ta cũng không biết khi nào sẽ tỉnh!" Khí thế của Liễu Tuyền khi rời giường vẫn rất nghiêm trọng, tuy là cứu người nhưng lời nói vẫn như cũ, vửa thối tha vừa cứng ngắc.
Bình Luận (0)
Comment