Ác Nữ Quay Về

Chương 74

Lăng Nhược Hi biết tính cách của Lăng Thanh Ngọc, nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chủ tử nàng đâu, nhưng là rất khéo, Lăng Nhược Hi giờ này khắc này, cũng chính là muốn như vậy.

Chuyện ngày hôm nay náo động không nhỏ, Lão phu nhân rất nhanh liền nghe được tin tức, nhưng một chút phản ứng cũng đều không có, bởi vì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, phía Đức Phi cũng không tỏ thái độ gì, điều này khiến Lão phu nhân rất ngạc nhiên, bắt đầu hoài nghi tâm tư của Đức Phi, đối với Lăng Nhược Hi cũng trở về trạng thái chẳng quan tâm cũng chẳng hỏi han.

Lăng Nhược Hi tất nhiên có thể cảm nhận được Lão phu nhân máu lạnh vô tình, cũng may trước đây chính mình cũng không trông cậy gì vào Lão thái bà này, chỉ có điều thái độ hôm nay của Đức Phi, khiến Lăng Nhược Hi cũng rất tức giận, mặc dù bây giờ nàng vẫn chưa làm gì được Đức Phi, nhưng mà, Lăng Nhược Hi thề, một đời này, nhất định phải tính toán chi li, có thù tất báo, cho nên, cứ coi như là lấy trứng chọi đá, nàng cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Liễu Tuyền cũng không rời đi cùng Bắc Đường Ngôn, sắc thuốc xong, bước tới nhìn ánh mắt hung ác của Lăng Nhược Hi, thở dài, đẩy bát thuốc về phía trước, tức giận nói: "Lại đang tính kế với ai đây?"

"Sao ngươi còn ở đây?" Lăng Nhược Hi đúng là không nghĩ tới lúc này Liễu Tuyền vẫn còn ở đây, khẽ nhíu mày có chút không hiểu.

"Uống thuốc đi, nếu không, cái mạng nhỏ này của ngươi bay đi bây giờ, như vậy chẳng phải là làm ô uế danh hiệu thần y của ta sao!" Liễu Tuyền có chút khó chịu nhìn Lăng Nhược Hi một lát, lại phát hiện chiếc vòng tay vốn dĩ nằm trên tay nàng đã không thấy nữa, lập tức có chút sốt ruột, kéo tay Lăng Nhược Hi lại vội vàng hỏi: "Vòng tay của ngươi đâu?"

Lăng Nhược Hi có chút xấu hổ rụt tay về, nhìn dáng vẻ sốt ruột của Liễu Tuyền, buồn cười nói: "Từ lúc nào ngươi lại bắt đầu có hứng thú với vòng tay của ta như vậy?"

"Ta hỏi ngươi vòng tay đi đâu rồi?" Liễu Tuyền cũng không để ý tới Lăng Nhược Hi đang xấu hổ, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lăng Nhược Hi, tràn đầy vẻ lo lắng.

Lăng Nhược Hi thấy Liễu Tuyền đang sốt ruột thật, lập tức nhớ lại lúc trước Đức Phi cũng là do nhìn thấy cái vòng tay này mới bỗng nhiên thay đổi thái độ với mình, lại thêm lần trước nữa, Bắc Đường Ngôn cũng mang một mặt chấn kinh, lập tức hiểu rõ, cái vòng tay này, không giống bình thường.

Nhìn mặt Liễu Tuyền đỏ lên, Lăng Nhược Hi nhàn nhạt cười, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm Liễu Tuyền, cười hì hì nói: "Cái vòng tay này có gì không bình thường?"

Liễu Tuyền nhìn lại ánh mắt giảo hoạt của Lăng Nhược Hi, còi báo động lập tức vang lên, vội vàng lắc đầu, thản nhiên nói: "Không có gì không giống bình thường cả, chỉ vì nhìn thì thấy cũng rất đáng đồng tiền, người hẹp hòi như ngươi vậy, sẽ không tặng nó cho người khác rồi chứ?"

"Nếu đã như vậy, vậy ta an tâm rồi."

Lăng Nhược Hi nghe đến đó, vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở hắt ra.

"Ngươi cứ nói đi chứ, vòng tay đâu mất rồi?"

Liễu Tuyền nhìn cái dáng vẻ lúc này của Lăng Nhược Hi, quả thực gấp muốn đến độ như lửa lan đến tận phòng, nhưng cũng không dám nói thêm gì, sợ không cẩn thận liền bị tiểu nha đầu hẹp hòi nham hiểm trước mắt này xoay cho vòng vòng.

Lăng Nhược Hi thấy thế, càng xác định cái vòng tay này không giống bình thường, cho nên cũng tỏ vẻ không quan tâm mấy nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Bất quá cũng chỉ là một cái vòng tay thôi mà, lúc trước Đức Phi nói thích, cho nên ta liền tặng cho Đức Phi rồi."

"Ngươi nói cái gì? Ngươi tặng cho Đức Phi? Ngươi có biết ý nghĩa của cái vòng tay này là gì hay không!" Liễu Tuyền nghe đến đó lập tức không thể nhịn được nữa, dáng vẻ nổi trận lôi đình tựa như là bất kỳ lúc này cũng có thể bóp chết Lăng Nhược Hi vậy.

Lăng Nhược Hi nhàn nhạt nhìn Liễu Tuyền như vậy, một mặt vô tội nói: "Bất quá cũng chỉ là một cái vòng tay mà thôi, hơn nữa còn là vòng tay của ta, ngươi kích động như vậy làm gì chứ?"

"Ngươi có biết đó hay không phải là vòng tay thông thường không! Cái vòng tay này là bảo vật khắp thiên hạ, người có được vòng tay đó tức là có được thiên hạ! Ngươi vậy mà lại tùy tiện đưa vòng tay cho người khác như vậy, ngươi có biết chỉ cần sơ ý một chút, thiên hạ liền sẽ đại loạn không?" Liễu Tuyền thế nào cũng không nghĩ ra được cái vòng tay này vậy mà lại rơi vào tay Đức Phi, nhớ đến thảm kịch mấy năm trước, Liễu Tuyền thật sự không nhịn được, nói ra toàn bộ.

Chỉ là lời Liễu Tuyền vừa nói, khiến Lăng Nhược Hi nhịn không được cười khẽ một tiếng: "Ha ha ha, Liễu công tử, Liễu thần y, năm nay rốt cuộc ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Mấy câu chuyện vô căn cứ như vậy, ngươi cũng đặt trong lòng ư? Ha ha ha, cười chết ta rồi, thật sự cười chết người mà."

Mắt thấy Lăng Nhược Hi cười đến không tim không phổi, Liễu Tuyền chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương của mình âm ỉ đau, bực bội đứng dậy, từ trong tay áo của mình lấy ra một bình thuốc, ném cho Lăng Nhược Hi, mất kiên nhẫn nói: "Uống cái này đi, đổi loại trầm hương trong phòng ngươi."

Lăng Nhược Hi nhận lấy bình thuốc, có hơi nhíu mày: "Đây là loại độc gì đây?"

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết!" Rất rõ ràng, hiện tại lửa giận của Liễu Tuyền không phải tầm thường.

"Vậy nếu ta không uống, sẽ như thế nào?"

"Sẽ dần dần co lại thành một khối, sau đó biến thành một cục thịt, sau đó hóa thành một vũng máu."

Vừa dứt lời, Liễu Tuyền liền ý thức được mình lại bị lừa, lập tức thẹn quá hóa giận trợn trừng mắt nhìn Lăng Nhược Hi một hồi, hung tợn nói: "Đáng lý ra không nên giải độc cho ngươi, để ngươi chết đi cho xong! Nữ nhân xảo trá."

Lăng Nhược Hi cũng không đặt mấy câu chửi mắng của Liễu Tuyền ở trong lòng, cười ha hả nhìn hắn: "Vậy ngươi có biện pháp gì, có thể khiến cho độc dược này sớm phát tác không?"
Bình Luận (0)
Comment