Lúc này Tình Tuyết mới phản ứng lại được, sợ là mình nói sai, mặc dù trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn khôn khéo gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Bên này Diệp Hoan đã biết được tình hình của Lăng Nhược Hi, chỉ là không biết có nên nói rõ với Bắc Đường Ngôn không, dù sao từ lúc Bắc Đường Ngôn vừa về đến giờ vẫn luôn một mình ru rú trong thư phòng, cơm nước không màng.
Diệp Tuyền thấy bộ dạng tiến thoái lưỡng nan của Diệp Hoan, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, hừ một tiếng trợn mắt trắng, buồn cười nói: "Gia đang đọc sách bên trong, huynh cứ tới tới lui lui, cẩn thận bị mắng đó."
"Sư muội, muội có điều không biết, hình như tam tiểu thư không ổn lắm." Diệp Hoan thấp giọng nói, rất sợ người bên trong nghe được.
"Tam tiểu thư nào?" Nhất thời Diệp Tuyền có chút phản ứng không kịp.
"Muội ngốc à, chính là tam tiểu thư Lăng phủ, Lăng Nhược Hi đó." Bây giờ rốt cuộc Diệp Hoan cũng tin, thật ra Diệp Tuyền chính là người thiếu khôn khéo.
"Lăng Nhược Hi? Nữ nhân lòng dạ rắn rết đó, chết thì chết thôi, có liên quan gì đến chúng ta chứ? Không cho phép huynh nói với Gia, vừa vặn để chuyện này cứ thế qua đi, cũng tốt."
Nhắc tới Lăng Nhược Hi, Diệp Tuyền nhớ tới chuyện lần trước, vừa nghĩ tới chuyện mình bị mất mặt trước một nữ tử khuê các, Diệp Tuyền liền cảm thấy tức giận.
Nghe đến đây, Diệp Hoan tức giận liếc Diệp Tuyền một cái, bực bội nói: "Ta cảm thấy hình như muội bị thiếu gì đó thì phải, muội cho rằng chúng ta không nói thì Gia sẽ không biết sao? Nếu sau này biết, muội nói chúng ta còn có thể sống không?"
"Vấn đề mấu chốt là, bây giờ huynh đi vào căn bản cũng không khác gì tự đi tìm cái chết."
Mặc dù Diệp Tuyền có chút không phục, nhưng vẫn cảm thấy có chút không ổn.
Đúng lúc đó, từ ngoài cửa, lão quản gia có chút khó xử đi vào, nhìn hai người ở cửa xì xào bàn tán, tức giận liếc mắt một cái: "Hai ngươi làm gì ở đây?"
Diệp Hoan thấy vẻ mặt quản gia gấp gáp, cũng cảm thấy có chút kỳ quái: "Thúc, thúc sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Người của Lăng phủ tới, nói là tam tiểu thư sắp không xong rồi, muốn Vương gia qua đó xem thử, ta cũng không biết từ khi nào Vương gia nhà chúng ta lại có quan hệ với tam tiểu thư nữa."
Lão quản gia mặt đầy bực bội, xoay người muốn đi vào.
Nghe đến đây, Diệp Hoan vội vàng ngăn cản lão quản gia lại, thấp giọng nói: "Thúc, thúc đừng vào, trở về nói với người của Lăng phủ, Gia không có trong phủ."
Lão quản gia hơi cau mày: "Vương gia không có ở đây?"
"Phải, không có ở đây, vừa ra ngoài rồi." Dạo này Diệp Hoan vẫn luôn đi theo Lăng Nhược Hi, cho nên dù có nói đại thế, thì mọi việc cũng được coi như có cái kết đẹp.
Lão quản gia nhìn bọn họ lớn lên, dĩ nhiên không nghi ngờ, gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Diệp Tuyền thấy bộ dáng nghiêm trang nói bậy nói bạ của Diệp Hoan, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, khinh thường nói: "Đúng là gần mực thì đen."
Diệp Hoan tức giận liếc Diệp Tuyền một cái, mất hứng nói: "Muội bớt ở đây âm dương quái khí đi với ta đi, tranh thủ thời gian nên làm gì thì làm đó, tránh lát nữa bị Gia phát hiện, muội lại bị phạt."
Diệp Tuyền nghe vậy nhất thời tức giận liếc mắt một cái, nhưng vẫn rất khôn khéo xoay người ra ngoài.
Nhìn Diệp Tuyền càng đi càng xa, phút chốc Diệp Hoan cảm thấy có chút chột dạ, do dự một chút, mới lên tiếng nói: "Gia, hình như tam tiểu thư gặp chuyện."
"Liên quan gì tới ta?" Bên trong truyền ra tiếng nói lạnh như băng của Bắc Đường Ngôn.
Nghe đến đây, Diệp Hoan cảm thấy có chút bất ngờ, do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: "Vừa rồi người Lăng phủ đến nói dường như tam tiểu thư sắp không xong rồi, Gia, thật sự không đi qua xem thử sao?"
"Cút!" Còn kèm theo một cái chén bay ra ngoài, vừa vặn đập vào đầu Diệp Hoan, nháy mắt liền nổi lên một u lớn.
Diệp Hoan oan ức xoa chỗ đau, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Gia, ngài thật sự không đi xem thử sao?"
Lần này, bên trong dứt khoát không nói gì nữa, Diệp Hoan biết, nói thêm gì nữa, người không có động tĩnh gì hẳn sẽ là mình, cho nên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó một mình yên lặng trốn sang một bên, bắt đầu tự bôi thuốc.
Diệp Hoan không biết, có vài người mặc dù ngoài miệng nói không ngó ngàng gì đến, nhưng thật ra trái tim và cơ thể sớm đã bay đến chỗ Lăng Nhược Hi rồi, dọc đường đi, tâm trạng Bắc Đường Ngôn cực kỳ phức tạp, vừa rồi rõ ràng còn mười phần thẳng thừng đối đầu với mình, sao chỉ mới có hai canh giờ, lại không ổn rồi?
Nha đầu này, rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì?
Mặc dù suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là đây chỉ là do Lăng Nhược Hi cố ý tạo nên, nhưng bản năng vẫn muốn đi xem thử rốt cuộc là chuyện gì.
Nửa đường, Bắc Đường Ngôn gặp Liễu Tuyền mặt đầy không kiên nhẫn, Liễu Tuyền nhìn thấy bộ dạng mặt đầy lo lắng của Bắc Đường Ngôn, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười: "Ngươi sao vậy? Lửa sốt ruột đốt tới mông à?"
"Nha đầu kia sắp không xong rồi, ngươi không biết sao?" Bắc Đường Ngôn cảm thấy dường như Liễu Tuyền chờ mình ở đây từ sớm rồi, trong lòng xem như cũng hiểu được một chút.
"Tiếng nổ này cũng ít có lớn lắm, ta biết rồi, không phải muốn ta đi xem thử sao? Chỉ là không ngờ ngươi cũng thật ân cần, nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi này của ngươi, trái lại là quan tâm đặc biệt tới nha đầu kia sao?"
Bắc Đường Ngôn nghe Liễu Tuyền nói, bất chợt liền hiểu, hết thảy những thứ này căn bản là mưu tính của nha đầu Lăng Nhược Hi chết tiệt kia, nghĩ tới mình gấp gáp chạy tới, Bắc Đường Ngôn cảm thấy phiền muộn: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng không phải đi xem nàng ta, ta tới tìm ngươi uống rượu, đây còn không phải là tình cờ đụng mặt ư."
Liễu Tuyền nhìn bộ dạng khẩu thị tâm phi của Bắc Đường Ngôn, khinh thường liếc mắt bĩu môi, nhưng cũng không nói nhiều, quen biết Bắc Đường Ngôn nhiều năm như vậy, Liễu Tuyền biết người này chính là một kẻ thà chết cũng cần thể diện, nếu thật sự vì mình nói mà hắn không vào, đến lúc đó Lăng Nhược Hi không làm thịt hắn ta mới lạ.
Hai người bước chân vội vã đi tới Lăng phủ, Tình Tuyết cũng mới vừa từ Vương phủ trở về, nhìn thấy Bắc Đường Ngôn ở cửa Lăng phủ, nhất thời cảm thấy có chút bất ngờ: "An vương? Nô tì tham kiến An vương! Tam tiểu thư bỗng nhiên bạo bệnh, xin Vương gia đi qua xem thử."
Nghe đến đây, Bắc Đường Ngôn giả bộ vô cùng khiếp sợ: "Ngươi nói gì? Tam tiểu thư thế nào? Mau dẫn Bổn vương qua đó."
Nhìn bộ dạng này của Bắc Đường Ngôn, Liễu Tuyền cảm thấy thật ra Bắc Đường Ngôn và Lăng Nhược Hi chính là trời sinh một đôi, cho dù là trước kia cùng bàn kế hoạch, hay bây giờ cùng nhau diễn kịch cũng luôn phối hợp ăn ý như vậy.
Nhìn Bắc Đường Ngôn bước chân vội vã đi vào, trong lòng Lăng Thanh Ngọc nhất thời cũng có chút không vui, đưa khăn tay trong tay ra, cưỡng ép đè xuống sự tức giận từ sâu trong lòng mình, làm bộ như gấp gáp, thậm chí còn xoa xoa khóe mắt: "Vương gia, ngài đã tới rồi, mau đi xem tam muội muội."
Lăng Nhược Hi nhìn thấy Bắc Đường Ngôn vào, trong lòng thật ra có chút cảm động, chỉ là ngại thể diện, cũng không mở miệng nói chuyện.
Bắc Đường Ngôn nhìn thấy Lăng Nhược Hi sắc mặt tái nhợt, bộ dạng vô cùng đau đớn, trong lòng khẽ đau nhói, xoay đầu lại âm thầm liếc Liễu Tuyền một cái, dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết, đây nhất định là bút tích của Liễu Tuyền.
Còn không đợi Bắc Đường Ngôn mở miệng nói chuyện, các nha hoàn bà tử trong phòng đồng loạt ngã nhào ra, từng người co giật, vô cùng đau đớn, cao giọng rên rỉ.