Ác Nữ Sống Hai Lần

Chương 20

Chương 20: Trái tim thánh nữ Olga (1)

Tác giả: Han Mint

Nhóm dịch: Azure's Attique

Người dịch: Lancelot

Proof: Lancelot

Sau khi quay về doanh trại, thay đồ và ăn tối. Cedric gọi Ansgar.

Ansgar chuẩn bị trà và mang vào lều của Cedric.

"Hôm nay người đi dạo vui chứ?"

Ansgar không hề biết Cedric đã đi đâu.

Tuy nhiên vào buổi sáng, Ansgar đã nhìn thấy anh phờ phạc thiếu ngủ, căng thẳng và cách để biết chuyện đó chỉ có ngay lúc này, lúc này khi anh đã quay lại và anh thậm chí còn đang mỉm cười.

Cedric hỏi Ansgar khi anh uống một ngụm trà.

"Ông có biết gì về gia tộc tử tước Pescher không?"

"Sao ngài lại muốn biết về về gia đình Pescher vậy?"

Thật kì lạ khi Ansgar lại trả lời Cedric bằng một câu hỏi khác.

Cedric nhìn ông khó hiểu, sau đó Ansgar từ tốn nói.

"Gia tộc tử tước Pescher đã sụp đổ vào 18 năm trước. Cả tử tước cùng phu nhân đã tự tử bằng thuốc độc, những người họ hàng thân thích, bao gồm cả con cái của họ đều biến mất. Mọi tung tích gần như đều không còn.

"Cái gì?"

Cedric bất ngờ và đặt tách trà xuống.

Ngỡ ngàng, anh thay đổi tư thế, không còn dựa thoải mái trên ghế.

Ansgar nói.

"Vào thời điểm đó, phu nhân Pescher là thì nữa của nữ hoàng, và bà ấy cũng là bạn từ thời thơ ấu của nữ hoàng. Bởi vì thân thế thấp hèn của mình nên bà ta không thể trở thành người đứng đầu trong các thị nữ, nhưng lại là người nữ hoàng tin tưởng nhất.

"Thế tại sao bà ấy lại tự tử?"

"Bà ấy chấp nhận mọi trách nhiệm cho cái chết của hai vị hoàng tử. Bởi vì bà là người đảm nhận vai trò chăm sóc hai người họ."

Cedric nuốt nước bọt.

Anh không hề nghĩ về điều này cho đến khi anh quay lại doanh trại.

Nhưng chắc hẳn Artizea phải có lí do gì đó để giao cho anh yêu cầu như vậy, anh nghỉ đơn giản là anh chỉ cần gặp tử tước Pescher, mua viên đá, và thế là xong.

"Không phải một trong các hoàng tử bị đậu mùa sao?"

"Đúng thế, nhưng cần có ai đó đứng ra gánh vác trách nhiệm này. Đầu tiên là công chúa qua đời trước, một năm sau, đến lượt hai vị hoàng tử. Khi đó, như ngài cũng biết đấy, có tin đồn việc này là do lời nguyền."

"Ừm, ta biết."

Mặc dù khi mọi việc xảy ra, Cedric vẫn còn nhỏ, nhưng anh vẫn nhớ vì đấy cũng là thời điểm mà gia đình anh được khôi phục lại tước vị."

"Có phải nữ hoàng đã bắt bà ấy tự tử không?"

"Tôi không nghĩ thế, nhưng có vẻ ai đó đã gây áp lực." – Ansgar nói.

"Mọi người đều biết nữ hoàng rất căm ghét hoàng đế vì chuyện đã xảy ra."

"Ý ông là nữ hoàng oán hận ông ta vì những người con đã mất, và kiểm soát bà ta vì e ngại bà ấy sẽ trở thành một mối đe dọa? Nghĩ lại thì, không lâu sau đó thì gia tộc của nữ hoàng cũng tụt dốc."

"Cũng không có bằng chứng xác thực chứng minh hoàng đế đã làm điều này, sau cùng đó cũng chỉ là một lời đồn được truyền đi lúc bấy giờ."

Ansgar nói tiếp.

"Đúng thật là có những lời chỉ trích rất gay gắt buộc ai đó phải chịu trách nhiệm. Nhưng không một ai dám cho rằng hoàng đế nên chịu trách nhiệm, hay tấn công nữ hoàng trực diện. Nên có lẽ, để bảo vệ nữ hoàng, tử tước phu nhân Pescher đã đứng ra nhận tất cả về mình."

"Nhưng thật là lạ khi cả gia tộc giải tán và biến mất, dù chẳng hề có tội chứng nào cả."

"Đúng nhỉ, có thể còn có lí do khác."

Đó có thể là một cuộc mưu sát.

Hoặc nó có thể là một kế hoạch còn lớn hơn cả những gì mà Cedric có thể tưởng tượng được.

Hôm nay, Cedric đã gặp Marcus Hanson, cũng không thể làm gì ngoài thở dài.

Anh tự hỏi có phải đây là lí do vì sao mà hoàng đế đã tha thứ cho Miraila.

Với cái chết của những người con của nữ hoàng, hoàng đế đã mất đi người thừa kế hợp pháp.

Ông ấy chỉ còn lại những đứa con ngoài giá thú của mình. Mẹ của hai người con gái thì lại có xuất thân thấp hèn. Và Lawrence là người hoàng đế yêu thương hết mực.

Nỗi mất mát đi những đứa con khiến ông suy sụp và cô đơn, khiến ông lại dựa vào Miraila một lần nữa.

"Chúng ta có thể tìm thấy hậu duệ của gia tộc Pescher không?"

Cedric vừa nói vừa tựa vào ghế, hai tay đan vào nhau. Ansgar ngập ngừng.

"Tôi không chắc, nhưng chúng ta có thể thử?"

"Ta nghĩ chúng ta có thể hỏi thăm xung quanh xem thế nào."

'Có khi đây là điều mà Artizea muốn mình làm.' – Cedric nghĩ.

Ansgar liền hỏi.

"Nhiệm vụ của tôi là phục tùng ngài, nhưng sao tự nhiên ngài lại có hứng thú với gia tộc Pescher vậy?"

"Ta nghe nói gia tộc tử tước Pescher có một bảo ngọc gia truyền tên là trái tim thánh nữ Olga."

"Vâng, đúng thế."

"Ta đang cần nó, nhưng với tình hình hiện tại của nhà Pescher, ta không biết làm sao để có được nó." – Cedric thở dài.

Anh đã nói với Artizea rằng sẽ đưa cô viên trái tim thánh nữ Olga vào lần gặp tiếp theo, nhưng ngay lúc này anh không biết khi nào mình có thể gặp lại cô.

Anh nhận ra rằng mình thật mong chờ đến lần gặp tiếp theo, thế là lúc này anh lại tiếp tục thở dài.

"Vậy để tôi đi xem thử thế nào, vì đằng nào nó cũng là một loại đá quý."

"Cách nào?"

"Nếu ngài đang tìm một loại đá quý thì cách nhanh nhất chẳng phải là hỏi người bán đồ kim hoàn sao? Mười tám năm đã qua nên chắc có lẽ nó được đem ra ra ngoài rồi. Với cả có tin đồn rằng đa số tài sản của nhà Pescher được đem bán lấy tiền để chạy trốn."

"À ta hiểu rồi."

Ngay khi Cedric bật khỏi ghế, Ansgar cười.

"Thưa ngài bây giờ là nửa đêm rồi ạ, ngài không định đi đến tiệm kim hoàn trong thành vào giờ này chứ hả?"

Cedric không hiểu vì sao mình lại hứng khởi đến mức bật dậy liền ngồi lại xuống ghế.

Ansgar cười rồi lấy tách trà đã hết của anh đi.

"À Ansgar này." – Cedric hỏi.

"Làm sao để tặng quần áo để làm quà cho một cô gái ?"

Nhưng Ansgar không nhịn được mà nhếch miệng cười.

Cedric lại nói chắc nịch

"Nó không như ông nghĩ đâu."

"Vâng, tôi hiểu mà."

"Không có gì đâu mà."

"Vâng, vâng."

Mặc cho câu trả lời của Ansgar, Cedric giậm chân cáu bẳn.

***

Sau ngày hôm đó, cả dinh thự Rosan tràn ngập không khí ảm đạm.

Miraila sau khi đã phá nát căn phòng, đánh các nữ hầu, làm loạn hết cả một đêm, cảm thấy thật mệt mỏi không muốn đi đâu mà chỉ nằm trên giường cả ngày.

Thân nhiệt bà ta tăng cao, cổ họng bà ta khô rát vì la hét.

Là một người con gái vâng lời, Artizea ngồi bên giường của bà, đưa cho bà một ly trà chanh nóng với muỗng.

Miraila nói với giọng khàn.

"Bây giờ con lớn rồi thì con vờ như không biết mẹ đã giận dữ như thế nào đêm qua à?"

"Không đâu ạ, hôm qua anh trai cho gọi con và chúng con đã nói chuyện một lúc."

"Làm sao có thể ngớ lơ tình trạng của mẹ được chứ?"

"Đúng thế khi về già, người duy nhất mà mẹ có thể dựa vào chính là con, con gái của mẹ. Mẹ sống trên đời này là vì con."

Miraila ôm Artizea và mỉm cười, thỉnh thoảng bà ta cũng làm thế khi bà có tâm trạng tốt.

"Nếu mẹ thấy tâm trạng không vui, sao mẹ không cùng hoàng đế đi đến biệt cung nhỉ."

"Biệt cung à?" – Mắt của Miraila sáng bừng.

"Chúng ta nên đi nghỉ dưỡng. Con nghĩ Lawrence có thời gian không?"

"Nếu anh trai bận, thì cứ đi chơi hai người, như thế thì hai người có thời gian thân mật với nhau hơn."

Kể cả nếu Lawrence thật sự không đi, thì một chuyến đi với hoàng đế thì cả hai cũng không quấn quýt lắm.

Tuy nhiên, điều này có vẻ làm tâm trạng Miraila tốt hơn, bà ta cười khúc khích với giọng khàn của mình.

Hoàng đế vui vẻ chấp nhận yêu cầu của Miraila.

Chuyến đi được nhanh chóng sắp xếp và quyết định ngày khởi hành.

Artizea nghĩ rằng hoàng đế sẽ mượn dịp này đề trì hoãn thời gian. Và Artizea đã đoán đúng.

Ngay lúc này hoàng đến vẫn đang do dự không biết có nên tổ chức lễ vinh danh cho quân đội phía tây hay không?

Ngài đã trì hoãn việc này trong một khoảng thời gian dài. Ngài đã từ chối bằng cách viện hết lí do này đến lí do khác, nhưng nếu ngài chấp nhận điều này vì lợi ích của Lawrence thì mọi việc sẽ có vẻ khiên cưỡng. Bây giờ việc Cedric vào trong thành, ngài không còn lí do nào để trì hoãn nữa.

Chính lúc này, yêu cầu của Miraila sẽ giúp ông ấy có một lí do tuyệt vời để tránh né vấn đề đó.

Hoàng đế sẽ quan sát động tĩnh của Cedric trong vài tuần tới trước khi đưa ra quyết định.

Ngoài lí do trên để trì hoãn thì hoàng đế cũng có thể cáo buộc anh về việc lơ là trách nhiệm của mình.

Mặc khác nếu như yêu cầu không được đáp ứng thì mọi chỉ trích sẽ dổ dồn về phía nhà cầm quyền.

Đây cũng là cơ hội tốt cho Artizea và Cedric, cô sẽ có vài tuần để làm một số việc cô muốn.

Vào buổi chiều của ngày đầu tiên.

Ba xe ngựa đầy đồ được chở đến dinh thự. Vô số trang phụ, ma nơ canh, hộp đồ được dỡ xuống.

Gã quản gia Bill mở to mắt ngạc nhiên. Việc này cũng bình thường khi Miraila mua quần áo. Nhưng ngay lúc này bà ta lại không ở đây.

Emily, chủ một cửa hàng thời trang nổi tiếng, mỉm cười nhìn Bill khi cô bước ra khỏi xe ngựa.

Cô ấy là thợ may chuyên làm ra những bộ váy thời trang, đắt đỏ và độc nhất vô nhị nhất trong thủ đô.

Và Miraila là một trong những khách quen của cô.

"Xin chào ngài quản gia."

"Hôm nay cô đến nay cô đến đây có việc gì thế? Bà chủ đã đi nghỉ ở biệt cung cùng hoàng đế rồi, tôi tưởng cô biết rồi chứ."

"Hôm nay tôi không đến tìm bà chủ, mà là con gái bà ấy cơ."

"Ý cô là tiểu thư Artizea?"

"Đúng thế, ngài đại công tước cho gọi tôi đến. Mà tiện thể, lúc trước mỗi lần gặp tôi đều để ý thấy trang phục của cô ấy, tôi thật hối hận vì chẳng thể làm gì giúp con bé trông khá hơn, chỉ cần như thế là con bé sẽ xinh đẹp hệt như mẹ của mình. Nhưng mà hôm nay, tôi đến đây để làm con bé trở nên xinh đẹp hơn, ngài đại công tước đã nói tôi cứ làm như mình thích."

Emily cười to.

Cô hiểu tình trạng của Artizea rất rõ.

Chỉ cần thời tiết thay đổi một chút là Miraila sẽ mua hàng tá trang phục.

Có một vài cái là hoàng đế mua cho bà, nhưng số còn lại đều là bà ta tự mua cho mình.

Từ những đồ thêu chỉ bạc, chỉ vàng đến đồ thêu của Eon đắc đỏ. Bà ta mua tất cả những vật liệu quý giá nhất của đế quốc, và phải có được tất cả các kiểu mới nhất thì bà mới cảm thấy hài lòng.

Có khi đến cả nữ hoàng cũng không bì được với bà về trang phục.

Nhưng trong những cuộc săn tìm thời trang của Miraila, Emily chưa bao giờ thấy bà mua cho Artizea bất cứ thứ gì ngay cả một dải ruy băng cũng không.

Với đôi mắt lành nghề của mình, Emily biết rằng quần áo của Artizea thậm chí chỉ bằng giá trị của một trong số những chiếc khăn choàng của Miraila.

Những bộ váy của Artizea bị ngắn quá mức, bởi vì đến tuổi này thì hầu như không ai cao thêm nữa.

Bill vẫn trợn mắt ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment