"Được, nhưng con phải chắc chắn bản thân sẽ vượt qua được khóa huấn luyện này, nếu không kết quả chỉ có một đó là CHẾT." Hiệu trưởng lặng nhìn vẻ cương quyết trên mặt Tâm, thật không hổ là cháu gái của Bùi Long, một khiến đã quyết định thì chắc chắn làm được.
Hi vọng trên trời cao ông có thể nhìn thấy hai đứa trẻ này đòi lại sự công bằng cho Bùi gia. "Có lẽ đây là việc duy nhất tôi có thể làm cho ông, ông bạn già của tôi." Người đàn ông lẳng lặng nhìn về phía xa, trong mắt cơ hồ hiện nên tia đau thương nhưng rất nhanh đã bị che dấu.
"Vâng, hi vọng ông sẽ giúp đỡ, Lâm Nhạn." Băng Tâm nhếch môi cười nhạt nhìn người đàn ông, dù sao dưới sự giúp đỡ của người đứng đầu giới sát thủ cô tin rằng rất nhanh thôi có thể đòi lại tất cả.
"Con.... được mai bắt đầu huấn luyện." Nghe Tâm gọi tên mình Lâm Nhạn lập tức giật mình nhưng rất nhanh chóng nở nụ cười thỏa mãn. Đứa nhỏ này quả thật nhanh nhạy rất hợp ý ông.
Nhận được sự bảo đảm của Lâm Nhạn, Băng Tâm nhanh chóng cùng Bùi Quân trở về chuẩn bị cho khóa huấn luyện. Bùi Quân cũng đưa ra quyết định tạo cho mình một thân phận mới để tránh sự đề phòng của Lãnh Dật Hiên cùng người đàn bà kia.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Quân chứng kiến và trải qua những việc tàn khốc nhất từ trước đến nay. Có đôi khi muốn bỏ cuộc nhưng nhìn đứa em gái cố gắng chống đỡ tiếp tục, anh lại cảm thấy mình nhất định phải làm tốt hơn nên lại tiếp tục giữ vững bản thân cố chịu đến cùng, nhất định không được để một mình Tâm chịu khổ.
Bùi Quân anh muốn làm tất cả những gì mình có thể để có năng lực trả thù, quan trọng hơn là có thể giúp đứa em gái này trở lại như trước đây chứ không sống miễn cưỡng như hiện nay. Cả ngày chỉ để lộ bộ mặt kiên cường bất cần mà nội tâm lại đau khổ không giám tin tưởng ai.
Nghĩ đến những ngày sống trong bể máu, hàng ngày liên tục bị tập kích khắp mọi nơi, trên người lúc nào cũng có vết thương..... Bùi Quân càng cảm thấy đau lòng hơn.
Nhìn em gái đang chìm trong thù hận trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, nếu có thể anh thà để cô quên đi tất cả như một năm vừa qua. Đôi tay mạnh mẽ càng siết chặt để cho Tâm cảm thấy mình còn có chỗ dựa, có động lực để tiếp tục sống thật tốt.
"Không sao đâu, rất nhanh thôi chúng ta sẽ đòi lại tất cả những gì đã mất." Thoát khỏi dòng ký ứ, Quân nói nhỏ bên tai Băng Tâm muốn để cho cô có một bất ngờ vui vẻ trong lúc này.
"Chẳng lẽ đã chuẩn bị xong toàn bộ mọi thứ rồi sao?" Tâm cười tít mắt mong chờ nhìn anh trai, chỉ cần anh chuẩn bị xong những điều trong kế hoạch của hai người là họ có thể bắt đầu trả thù rồi.
Nếu không phải anh trai cô cứ đòi bắt buộc phải chuẩn bị kỹ càng để dần dần đánh đến những kẻ kia sống không bằng chết, vạn kiếp bất phục thì cô đã sớm hành động rồi. Nhưng mà thật ra ý kiến dồn bọn người kia đến đường cùng rồi từ từ chơi đùa cũng rất hay.
Ít nhất bản thân cô cũng có thể thỏa mãn làm chúng dần mất đi tất cả, dồn vào đường cùng rồi từ từ bỡn cợt, chơi đùa hành hạ. Hơn nữa nếu để cho kẻ thù của mình chết một cách quá đơn giản cũng không phải là tác phong của Lãnh Băng Tâm, như vậy chắc chắn sẽ làm cô cảm thấy có lỗi với lòng mình.
"Đúng vậy, hơn nữa anh cũng bắt đầu tiến hành trước tiên từ nhà họ Bạch kia rồi." Nhìn em gái cười tít mắt trong lòng Bùi Quân cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chỉ cần đứa em gái này được vui vẻ dù có muốn anh đánh đổi tính mạng anh cũng sẽ đồng ý.
Hơn nữa để có được niềm vui nho nhỏ này cho cô anh đã phải tốn vô số công sức để có thể tạo nên một cái lưới hoàn hảo không cho bất cứ kẻ thù nào có thể trốn thoát. Anh biết cô không muốn Thiên Thiên bị ảnh hưởng bởi chuyện này nên cũng tìm đủ mọi cách che giấu việc này với Thiên.
"Anh à, em yêu anh chết mất thôi." Tâm kích động ôm lấy Quân hôn chụt một cái lên má anh, tâm trạng của cô thực sự đang rất vui. Sau bao năm nhẫn nhịn, cố gắng vượt qua mọi thử thách gian nán, khó khăn cuối cùng cũng có thể thoải mái không phải kìm nén nữa thật là quá tốt.
"Được rồi, bây giờ em mau chóng dưỡng thương trước đi nếu không chỉ sợ chưa trả được thù em đã kiệt sức không thể hành hạ họ tận tâm được." Quân cười sủng nịnh xoa đầu Tâm rồi bế cô lên đi về phía lầu hai.
"Em biết rồi." Băng Tâm lười biếng dựa vào lòng Bùi Quân, người anh trai này của cô cái gì cũng tốt chỉ có một khuyết điểm duy nhất là quá yêu thương cô thôi (???? Đây cũng là khuyết điểm sao, em cũng muốn anh mình có khuyết điểm như vậy.)
Từ đó Băng Tâm bắt đầu bị đưa vào khuôn khổ chiều chuộng người bị thương đến mức quá biến thái của Bùi Quân. Hàng ngày bị chăm lo từ đầu đến chân, không được phép tự mình làm việc dù chỉ là rót cốc nước uống, tự mình ăn cơm. (cái này đúng là quá biến thái rồi)
Dù vậy nhưn Tâm cũng rất phối hợp, hàng ngày luôn cùng anh trai trò chuyện, "vun đắp tình cảm". Nhưng mà ngày nào cô cũng được yêu thương,chiều chuộng khiến không khí vốn hiu quạnh của căn biệt thự trở nên ấm áp vô cùng.
Ở đây không khí ấm áp là vậy mà ở phía bọn người Lăng Kiệt nhiệt độ phải nói là giảm xuống mức thấp nhất có thể.
Lăng Kiệt mang theo tâm trạng muốn giết người bắt đầu trở lại với công việc hằng ngày của mình. Nhưng điều khó khăn ở chỗ bình thường anh làm việc đã rất lãnh khốc rồi giờ lại còn lãnh khốc hơn trước nhiều.
Gần đây chỉ cần thuộc hạ làm sai dù là có nhỏ đến mức nào đi nữa đều bị trừng phạt tới mức chết đi sống lại khiến ai cũng trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, sai một ly là đi chầu diêm vương luôn.
Ngoài ra hai cánh tay đắc bên cạnh người đứng đầu hắc đạo này cũng trở nên đáng sợ không kém.
Ai cũng biết Hàn Long từ trước đến nay luôn tươi cười vui vẻ, thoải mái trong công việc nhưng mấy ngày nay không hiểu sao mặt lúc nào cũng đen như than. Trong khi làm việc khuôn mặt cũng trở nên lạnh như tiền, ra tay ngày càng tàn khốc lại còn vô cớ tìm đại một vài kẻ không an phận để giáo huấn mặc dù trước đây anh không hề để ý đến chúng.
Còn tình hình của Bạch Long có khá hơn một chút, chỉ là vẫn dữ nguyên bộ mặt thường ngày nhưng lại mặc kệ tất cả mà thường xuyên biến mất không lý do rồi trở về thì bắt đầu lao vào chém giết như để giải trí trong lúc buồn .
Tường Vy thì cứ nghiên cứu thứ gì là máy móc bị hỏng, người trợ giúp bị đánh tới mức thảm hại. Hàng ngày luôn luôn lo lắng muốn chị hai nhanh chóng trở về để tâm tình mình có thể thả lỏng.
Lưu Ly thì bắt đầu liên tục luyện tập bắn súng, đấu võ cho tới khi bản thân không còn chút sức lực nào mới lê lết về nghỉ. Nhưng trong thời gian này cô đã ban ra lệnh cấm là chỉ tiếp Lãnh Băng Tâm còn những người khác thì miễn bàn đến.
Thiên Thiên và Chính Thần thì vô cùng khó chịu cho người tìm kiếm khắp nơi, chạy đôn chạy đáo để tìm người bằng cách nhanh nhất có thể. Nhưng cả hai đều luôn mang theo bộ mặt như đưa đám