Ác Quỷ Khát Máu

Chương 53

Trong nhà họ Đoàn, Đoàn Tuấn vì muốn em gái được nghỉ ngơi nên đã cho người bảo vệ bên ngoài chỉ để lại cô một mình ngủ trong phòng còn bản thân anh thì đi xử lý một số việc cần thiết cho xong để buổi tối có thể ăn bữa cơm gia đình cùng cô. Đối với người em gái này anh thực sự rất thương cô, hận không thể mang tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất thế gian cho cô để cô có được những ngày hạnh phúc bù lại những tháng ngày trước đây.  Em gái anh là Đoàn Lệ, năm đó vì một lần ngoài ý muốn cả gia đình anh bị ám sát chỉ có anh may mắn trốn thoát vì gặp được Bùi Quân và Băng Tâm trong lúc bọn họ đang huấn luyện, còn cô thì được một người phụ nữ cứu nhưng rồi cuối cùng khi anh gặp lại thì cũng thấy cô đang trong tình trạng hấp hối.

Đoàn Lệ nhắm mắt, vẻ mặt lạnh nhạt mang theo chút ưu thương không thể hiểu rõ nằm trên chiếc giường lớn. Đột nhiên trong không khí tĩnh lặng vang lên vài âm thanh rất nhỏ nhưng đã bị người trên giường phát hiện ra.

“Anh tới rồi sao?” Cô vẫn nằm yên không hề mở mắt chỉ nhẹ nhàng nói một câu mặc dù trong phòng lúc này không có ai, chỉ có những cơn gió thỉnh thoảng thổi tung chiếc rèm cửa màu trắng bằng lụa.

“Vào đi.” Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi mà không hề có gì khác, Đoàn Lệ lại tiếp tục mở miệng, đối với người kia mặc dù cô không muốn gặp lại, nhưng mà có một số chuyện đến cuối cùng cũng phải đối mặt mà thôi.

“Sao em phát hiện được anh?” Long Trường từ ngoài ban công đi vào, nhíu mày nhìn bóng lưng người con gái nằm trên giường.

“Nếu chuyện nhỏ này mà cũng không phát hiện thì chắc tôi đã chết cả trăm lần rồi.” Lệ tiếp tục trả lời. “Đoạt mệnh ở trên bàn, tôi mang nó trả lại anh coi như là giải quyết hết tất cả những gì tôi còn mắc nợ các người. Từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi không ai nợ ai.”

“Rốt cuộc em muốn tôi làm thế nào thì chúng ta mới có thể quay trở lại như lúc trước đây?” Long Trường bước đến xoay người cô lại, ghì chặt hai bả vai cô khiến cô gái trước mặt phải nhìn thẳng vào mình nhưng tiếc là cô lại đang nhắm mắt.

“Không có khả năng, giờ tôi đã tìm được người thực sự có thể tin tôi vô điều kiện hơn nữa anh cũng đã có cuộc sống riêng của mình rồi. Chúng ta hiện tại đã chẳng còn liên quan gì rồi.” Đoàn Lệ mở mắt ra nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện, lúc này trong mắt cô đã không còn ưu thương mà chỉ có lạnh lùng. Từ lúc mở mắt ra chính cô đã quyết định buông tha tất cả để mọi thứ trở lại quỹ đạo vốn có của nó.

“Em….” Long Trường đang định lên tiếng thì Đoàn Lệ đã tiếp tục nói: “Năm đó anh đã cho tôi câu trả lời cũng là sự lựa chọn của anh rồi.”

Trong đáy mắt người con gái trước mặt chỉ có sự lạnh lẽo như băng khiến tim Long Trường nhói đau, cái cảm giác chết tiệt này hắn tưởng là nó đã biến mất rồi, thật không ngờ bây giờ nó lại đột ngột xuất hiện như vậy khiến hắn không biết phải làm sao.  Còn nhớ năm đó khi cô bị thuộc hạ của hắn giữ chặt chỉ hỏi rằng hắn có tin cô không. Khi nghe thấy đáp án không của hắn thì đôi mắt long lanh vốn còn chút ánh sáng hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự đau thương đến tột cùng.

“Bây giờ anh đi trước, lần sau chúng ta lại nói tiếp.” Đôi tay Long Trường đang nắm chặt vai cô từ từ buông lỏng, cuối cùng hắn thở dài một hơi rồi nhẹ giọng nói. Long Trường bước đến bên bàn cầm lấy đoạt mệnh rồi bước về phía cửa ở gần ban công, hắn lẳng lặng nhìn người con gái nằm trên giường cuối cùng xoay người đi ra.

“Lãnh Băng Tâm là người đã cứu tôi, đối với tôi cô ấy còn quan trọng hơn cả sinh mạng mình. Nếu như anh còn tiếp tục đối đầu với cô ấy thì chúng ta chính là kẻ thù một mất một còn.” Ngay khi Long Trường định vén rèm cửa đi thì giọng nói trong trẻo của Đoàn Lệ một lần nữa vang lên, cho dù là người xa lạ thì vẫn tốt hơn kẻ thù.

“Anh hiểu rồi.” Long Trường hơi dừng lại một chút rồi bỏ lại một câu mới bước ra ngoài, đã là điều cô muốn hắn nhất định sẽ làm mà không do dự như trước nữa.

Sau khi trở về Long Trường đã lập tức cho người đuổi Bạch Bằng đ không để cho ông ta tiếp tục làm quân cờ của mình nữa, còn về chuyện ông ta chết sớm hay muộn thì tất nhiên là để Lãnh Bang Tâm tự quyết định, chuyện của cô ta hắn không quan tâm.

………………………..

Bạch Viên Viên đã điên cuồng tới mức việc gì cũng có thể làm bà ta không ngần ngại bán rẻ thân thể mình nhưng khi nhi thấy trước mặt có hai người đàn ông xấu xí bẩn thỉu cũng vẫn cảm thấy buồn nôn vô cùng.

“Bà không làm được sao?” Bên cạnh bà ta có một người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nói, trong đáy mắt người này xẹt qua sự ghê tởm rồi rất nhanh biến mất.

“Tôi….tôi làm được.” Bạch Viên Viên ngập ngừng nhưng rồi cuối cùng cũng cắn răng đồng ý, bà ta vốn nghĩ chỉ cần hầu hạ người đàn ông kia thôi, thật không ngờ lại phải lấy lòng hai kẻ xấu xí trước mặt.

“Vậy thì bà vào đi.” Người đàn ông không thay đổi sắc mặt nói một câu rồi quay người đi, tuy bọn họ đã lắp đủ camera để quay lại những hình ảnh này nhưng hắn cũng không muốn đứng đây xem phim cấp ba phiên bản người sống.

Bà tay Bạch Viên Viên run rẩy bước vào phòng, hai người đàn ông kia nhìn bà ta bằng ánh mắt thèm khát, cũng khó trách được, bọn họ vốn là những tội phạm trốn chui trốn lủi trong những khu ổ chuột rất lâu rồi. Vốn dĩ ở nơi đó rất ít đàn bà mà có thì cũng xấu xí không xinh đẹp quý phái như người đàn bà này. Tuy tuổi đã lớn nhưng dáng người lồi lõm rõ ràng, khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ nên cũng rất ít vết nhăn quả thật vừa nhìn vào đã khiến hai kẻ cấm dục lâu ngày như bọn họ thèm nhỏ dãi ra.

Hai người đàn ông lập tức trở lên điên cuồng tóm Bạch Viên Viên ném mạnh lên giường sau đó không ngừng xé rách quần áo, ta đồng thời hôn hít, xoa nắn người bà ta. Chẳng bao lâu trong can phòng đã truyền đến tiếng rên rỉ của người phụ nữ và tiếng thở dốc của hai người đàn ông.

“Haizz, bà ta diễn tốt thật!” Bùi Quân tán thưởng nhìn hình ảnh khiến người ta buồn nôn trên màn hình, nhìn xong những hình ảnh này có lẽ anh càng cảm thấy mình vẫn nên độc thân thì tốt hơn.

“Ừm, khi đoạn băng này được phát ra chắc chắn sẽ có rất nhiều đạo diễn phim cấp ba tìm bà ta làm diễn viên.” Băng Tâm nhàn nhạt bồi thêm một câu.

“Tên họ Lăng kia đâu?” Bùi Quân liếc nhìn em gái, mỗi lần anh đến bao giờ cũng thấy tên kia ở đây, giờ không thấy lại có cảm giác không quen cho lắm.

“Long Môn động thủ trên địa bàn của anh ấy ở nước M rồi, bây giờ anh ấy đang qua đó xử lý.” Nói về chuyện này Băng Tâm lại cảm thấy nhức đầu, Long Trường đạn nhằm vào cô không hiểu sao đột nhiên lại dừng tất cả mọi chuyện lại. Hiện tại, hắn đang dốc toàn lực đối đầu với Lăng Kiệt như trước đây, ngay cả Bạch Bằng cũng bị đuổi ra khỏi Long Môn. Cũng từ đó Bằng Bằng dường như biến mất hoàn toàn không để lại dấu vết, ngay cả thuộc hạ của cô cũng vẫn chưa tìm ra.

“Ừ.” Bùi Quân đáp nhẹ một tiếng, với sự lựa chọn thử tiếp nhận một người của em gái anh cũng không phản đối bởi vì qua nhiều ngày quan sát anh thấy được sự chân thành của Lăng Kiệt. Mặc dù như vậy nhưng vẫn còn phải quan sát kỹ lưỡng thêm, theo như anh thấy thì Lăng Kiệt tuy bề ngoài là người đứng đầu hắc đạo nhưng vẫn chưa bộc lộ khả năng gì khiến anh có thể yên tâm giao em gái mình ra.

…………………………….

Tại nước M.

Lăng Kiệt dẫn theo Bạch Long bước vào một căn biệt thự lớn nằm ở thủ đô nước M. Căn biệt thự này rất rộng, vừa vào anh đã thấy trong phòng có hai người đàn ông ngồi hút thuốc lá, phía sau bọn chúng là tầm chục tên thuộc hạ đang cầm sẵn súng máy, súng lục trên tay dường như chỉ cần người vừa bước vào phòng có một động tác nhỏ thì sẽ lập tức xả súng bắn chết tại chỗ.

“Biến khỏi đây.” Lăng Kiệt cũng chẳng buồn ngồi xuống ghế mà nhàn nhã đứng đút tay vào túi quần nhàn nhã nhìn mấy con gian trước mặt lạnh lùng nói.

“Chúng tôi không đi thì anh làm gì được nào? Mẹ nó, tưởng mình lạnh lùng thì ông đây sợ sao?” Một người đàn ông ngồi trên ghế tức giận nhìn chằm chằm vào anh nói to.

“Đúng vậy, địa bàn của mình không giữ được thì đừng mà có đến đây lắm mồm, thằng ranh con miệng còn hôi sữa cũng đòi dọa bọn ông sao? Nằm mơ đi, hôm nay này mà còn sống mà bước ra khỏi đây hay không cũng là cả một vấn đề rồi.” Người đàn ông bên cạnh cũng tức giận chửi to.

“Tự tìm chết.” Lăng kiệt nói xong cũng không đợi bọn họ nói xong cũng không đợi bọn họ kịp phản ứng đã thấy Lăng Kiệt, Bạch Long không biết rút súng từ đâu ra bắn chết vài thuộc hạ của hai tên kia. Đến khi những kẻ đó kịp phản ứng đã thấy có người chết tại chỗ, vài vị trí bắn tỉa trên lầu cũng bị bắn chết.

Lăng Kiệt lăn người trên đất tránh để tránh khỏi những viên đạn bắn từ trên lầu xuống và những kẻ mai phục ở xung quanh, Bạch Long cũng nhanh chóng tránh đạn rồi tìm và tiêu diệt những kẻ bắn lén.  Lăng Kiệt và Bạch Long mỗi người một hướng tiêu dịp kẻ địch, hai gã đàn ông đã sớm núp sau ghế sô pha dùng súng bắn kẻ thù của mình. Lăng Kiệt núp sau một cái tủ để đồ còn Bạch Long cũng đã núp sau quầy rượu bắn trả. Chẳng bao lâu tất cả những kẻ đang mai phục và và đi theo hai gã đàn ông đã bị tiêu diệt hết.

Trong khi chỉ còn hai người đàn ông chống cự bắn về phía Lăng Kiệt và Bạch Long núp thì đột nhiên, cổ tay một kẻ bị một bàn tay cầm vào bóp một cái nát vụn, còn tay một kẻ khác thì lại bị giẫm nát dưới một người đàn ông. Thậm chí bọn họ còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương vỡ vụn truyền tới tai rồi mới cảm thấy đau đớn, lúc này mới phát hiện bản thân đã bị Lăng Kiệt không biết làm cách nào tới sau bọn họ khống chế.

“Mồm miệng không sạch sẽ.” Lăng Kiệt nói, bàn chân dùng sức một cái đạp một tên bay về phía chiếc bàn thủy tinh phía trước khiến nó vỡ vụn, mảnh kim loại gãy và thủy tinh vỡ ghim vào khắp người hắn ta. Một người đàn ông khác thì bị anh nhấc lên huých một phát vào mặt khiến vài chiếc răng văng ra khỏi miệng, máu me vung vãi trên mặt đất. Tiếng theo thì anh chỉ nhẹ nhàng dùng tay đặt lên cổ từng gã hơi dùng sức một chút khiến chúng gãy lìa, rồi anh và Bạch Long rời khỏi đó.

Hai kẻ cầm đầu đã bị tiêu diệt khiến người của Liệt Hỏa nhanh chóng khống chế lại toàn bộ địa bàn, giải quyết hết người của Long Môn còn sót lại. Lão đại ra tay chính là kết quả nhanh gọn nhẹ như vậy, nếu mà là bọn họ đến đó, sợ là cũng phải tổn thất rất nhiều anh em mới có thể giành lại địa bàn. Sau lần này, người của Liệt Hỏa ở khu vực này cùng những nơi khác cũng bắt đầu nghiêm túc không còn mất cảnh giác như trước nữa. Nhưng người quản lý khu vực nước M tất nhiên cũng bị giết để làm gương cho những người quản lý khác.

Lần này Lăng Kiệt đích thân tới đây là vì biết được một trong hai gã đàn ông kia chính là một trong những thuộc hạ được coi trọng cũng như có năng lực bên cạnh Long Trường. Làm mất đi một thuộc hạ có địa vị trong thế lực của kẻ đối đầu với cũng là một cách khiến cho đối phương bận rộn một thời gian.
Bình Luận (0)
Comment