[Ác Thần Ác Tác Quái Hệ Liệt ] Bộ 7 - Phục Cừu Tình Nhân

Chương 3

“Vì sao mà thành tích liên tục giảm? Rõ ràng cameras công ty chúng ta sản xuất tính năng ưu việt, giá tốt, vì sao sản xuất ba tháng, mỗi tháng doanh thu liên tục giảm?”

Công ty của Tạ Ứng Long gần đây áp dụng công nghệ kỹ thuật mới mở rộng sản xuất cameras, tấn công thị thường bình dân, mà ngay cả chuyên gia thị thường, bọn họ cũng làm cameras chuyện nghiệp đáp ứng.

Bởi vì cameras của anh tính năng tốt, giá phù hợp, đã có nhà đầu tư dự đoán cameras này sẽ mang đến lợi nhuận lớn cho công ty anh, giá trị cổ phiếu cũng theo đó mà tăng thêm.

Không nghĩ tới một tháng đầu tiên sau khi mở rộng thành quả công việc không tốt, tháng thứ hai doanh thu liên tục trượt xuống, đến tháng thứ ba căn bản là vô cùng thê thảm.

Cũng không phải Tạ Ứng Long phô trương, cameras của anh trong số các loại đang bán thị trường là loại ưu tú nhất, tiện nghi nhất, tuyệt đối không có khả năng khó bán được hàng.

Huống hồ công ty đối thủ giá cả có chút đắt, dễ hư, chỗ cần duy tu lại nhiều, hắn thật sự nhìn không ra tại sao đối phương lượng bán ra lại cao hơn công ty hắn gấp bội, daonh thu gấp trăm.

Các cấp quản lý trong phòng hội nghị đều bị cơn thịnh nộ của Tạ Ứng Long mà đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng có người đánh bạo đưa ra đáp án.

“Tổng tài, nguyên nhân có thể do quảng cáo.”

“Cái gì?”

Tạ Ứng Long tuyệt không hiểu lời của hắn, cái gì gọi là nguyên nhân do quảng cáo, trước giờ chỉ nghe lấy ưu khuyết sản phẩm mà định sinh tử, chưa từng nghe việc lấy quảng cáo làm nguyên nhân lớn nhất, huống hồ bọn họ thuê công ty quảng cáo cũng thuộc hạng nhất.

“Quảng cáo công ty chúng ta thuê cũng là công ty quảng cáo nổi danh nhất.”

Có người lau mồ hôi nhỏ giọng nói: “Tổng tài là chưa từng xem qua quảng cáo bên đối phương sao?”

“Chưa từng.”

Anh bận đến ngay cả thời gian để ngủ còn không đủ, vì cameras kiểu dáng mới lần này, anh muốn đánh vào thị trường điện tử, tiêu hao không ít thời gian, làm sao có thể đi xem quảng cáo đối thủ.

“Tôi đề nghị tổng tài nên nhìn một chút, có thể sẽ hiểu vì sao.”

Thư ký đưa tới màn ảnh chiếu quảng cáo công ty đối thủ lại gần, ánh mắt Tạ Ứng Long lập tức bị hấp dẫn, một thiếu niên phi thường anh tuấn đứng bên cạnh cái cây, biểu tình lãnh đạm lại băng lãnh, chung quanh hắn hoa nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống, làm cho anh thoạt nhìn căn bản là không giống người trong nhân thế, bởi vẽ mặt hắn không có mảy may nhân vị, tựa như đối với nhân gian không hề lưu luyến, cũng không có mảy may hứng thú.

Cô gái đóng vai bạn gái hắn dùng cameras công ty đối thủ chụp hắn, hai mắt hắn lãnh đạm, thời điểm trong ống kính, đột nhiên, lại nở ra một dáng cười trong sáng điên đảo chúng sinh, giống như tinh linh ngộ nhập nhân gian, bị ái tình thấm đẫm, lập tức trở nên có máu có thịt làm một người bình thường.

Dáng cười này khiến Tạ Ứng Long trong lòng nhảy loạn, thiếu niên cười đến cực độ tuấn lãng, đoạt lấy cameras, kéo tay cô gái, đem cameras đến trước mình, tự chụp mình cùng bạn gái, âm nhạc kết thúc, sau đó là dấu hiệu cameras của công ty.

Cô gái diễn chung tướng mạo người mẫu, dáng người cũng không hề kém, thế như trước mặt thiếu niên, lại hoàn toàn kém hơn, trên cơ bản nơi thiếu niên kia xuất hiện, căn bản không có người nào nhìn sang kẻ khác.

Xem hết quảng cáo, chính anh cũng bị kích động muốn đi mua mấy cái cameras đối thủ, hơn nữa nếu phát lại một lần, mỗi lần xem, cảm giác kinh diễm nhưng lại một lần nữa hiện ra.

Quảng cáo đối phương bình thường, âm nhạc cũng bình thường, nhưng là vì thiếu niên kia nhập vào kính cho nên  quảng cáo này trở thành một quảng cáo rất nổi tiếng, đương nhiên lượng tiêu thụ cameras của công ty đối phương so với công ty anh còn vang gấp trăm lần.

Anh cầm điện thoại lên, không nhiều lời vô ích, trực tiếp hướng cấp dưới hạ lệnh: “Tìm cho ta thiếu niên trong quảng cáo, bất kể tốn bao nhiêu tiền, quảng cáo của chúng ta mời hắn đến chụp.”

Dùng hết cách thức, đối phương bên kia đều không có tác dụng, đối phương không lệ thuộc công ty người nào, hắn trước đây tham gia chế tác quảng cáo, bất quá là nhất thời cao hứng thế thôi, cho nên đối với việc chụp quảng cáo, căn bản là không có hứng thú.

Cho nên chỉ có thể một mình cùng hắn thương lượng, cho dù nghe được công ty bọn họ nổi danh như vậy mời hắn chụp quảng cáo, thái độ hắn lãnh đạm tựa như căn bản là xem thường.

Thật khổ không phương pháp, hơn nữa Tạ Ứng Long với tình huống này lại phi thường kiên trì, chuyện này cố gắng hơn một tháng, như cũ không có tiến triển gì, cuối cùng Tạ Ứng Long đành tự thân xuất mã, tùy thư ký sắp xếp giờ hẹn gặp.

Bởi Tạ Ứng Long phi thường coi trọng chuyện này, cho nên quyết định gặp mặt ở một nhà hàng đang thịnh hành với thanh niên làm chủ, hy vọng có thể lấy lòng đối phương.

Tạ Ứng  Long đúng giờ đến, tiếng nhạc điếc tai làm anh vừa vào cửa đã cau mày, anh không thích những chỗ ầm ỹ, huống chi loại này thanh niên mới thích, nếu không vì người mẫu này, anh sớm đã chịu không nổi rồi.

Năm phút sau giờ hẹn đối phương mới xuất hiện, Tạ Ứng Long liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hắn, khi hắn vừa vào trong, cơ hồ toàn bộ đều kinh diễm vẻ tuấn suất của hắn, thậm chí còn truyền đến vài tiếng mấy cô gái trẻ hưng phấn thì thầm.

“Đó đó, là người mẫu quảng cáo đó.”

“Đúng nha, rất tuấn tú rất tuấn tú, đúng không?”

“Oa, anh ấy thoạt nhìn còn cao hơn trong quảng cáo, còn muốn đẹp trai hơn nha.”

Tiếng con gái sùng bái thì thầm liên tục truyền đến, hắn tựa hồ như không nghe thấy, cũng coi như không nhìn thấy, trực tiếp tại nhà hàng tìm người.

Mái tóc đen do chuyên gia thiết kế hạng nhất đặt biệc cắt, vừa đúng tôn lên hình dáng, vài tia lưu hải phất phơ trên gương mặt xinh đẹp của hắn. Hắn quả thật rất đẹp, vừa xuất hiện liền khiến người ta nhìn không chớp mắt, không cách nào rời đi. Hắc sắc lưu hải tôn lên song mâu lãnh đạm như tuyết, hình dáng đặc biệt có hơi giống người ngoại quốc, vẽ mặt hắn cực lạnh, mâu quang đảo qua trong quán một chút cũng không dừng lại, mãi đến khi nhìn thấy Tạ Ứng Long, lưu lại, sau đó trong nháy mắt nhìn chằm chằm Tạ Ứng Long.

Tạ Ứng Long lại như bị sét đánh trúng, anh mạnh mẽ cảm thấy được không khí trong anh bị rút đi mà không cách nào hô hấp được, thậm chí ngay cảm tim đập cũng tạm thời đình chỉ. Thiếu niên trước mắt so với tron quảng cáo càng thêm cao lớn tuấn suất, thậm chí khí chất mê người khiến cho nguời kinh động.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng anh, khiến Tạ Ứng Long thiếu chút nữa cho rằng đối phương biết anh, thế nhưng không có khả năng, anh nhận không ra thiếu niên này, thiếu niên này càng không có khả năng nhận biết anh, nhưng anh vô phương giải thích nguyên nhân, vì sao hắn vừa vào cửa, ánh mắt đã định ngay trên người anh.

Lập tức anh nghĩ đến bản thân mình là người có tiếng trong giới thương nghiệp, thiếu niên này nhất định có đọc qua về anh, cho nên mới có thể liếc mắt một cái liền nhận ra anh.

Thiếu niên định bước sang, áo thun đơn giản cùng quần jean không mảy may giảm đi anh khí của hắn, ngược lại đem tôn thêm đôi chân thon dài, hắn đem ba lô trên người để sang chỗ ngồi bên cạnh, rồi ngồi xuống, người bên cạnh lập tức giới thiệu thân phận bọn họ.

“Đây là Tạ Ứng Long tiên sinh, công ty của anh ấy phi thường nổi tiếng, cậu chắc đã nghe đến công ty Hạo Nguyên.”

“Chưa từng nghe qua.”

Thiếu niên trực tiếp nói một câu không lễ độ, tiếp đó hắn tà nhãn nhìn anh, điện nhãn của hắn kia căn bản sẽ tiêm nhiễm đào hoa chung quanh, thiếu chút nữa làm Tạ Ứng Long tim đập lần nữa đình chỉ, cùng thiếu niên này gặp mặt, so với xem quảng cáo, còn khiến anh thấy vừa kinh diễm vừa kì quái.

Tạ Ứng Long rất hiếm khi mê thần tượng, ngôi sao nào, dù cho anh có khả năng tài lực, cách sống anh cũng không thường như vậy, thế nhưng bây giờ anh lại đối với thiếu niên này có chút mê muội, hơn nữa ngay cả nói anh cũng không nói nên lời.

Câu trả lời của Lưu Vân, khiến người giới thiệu có phần xấu hổ, nhưng vẫn là cố gắng chống đỡ, giới thiệu thân phận của thiếu niên: “Vị này nghệ danh là Lưu Vân, còn đang học cao nhị (lớp 11) cậu học ở trường quý tộc có tiếng, có rất nhiều ngôi sao cũng đang học.”

Lưu Vân tập trung nhìn thực đơn, liền sau đó nói:”Tôi lấy cái này, cái này, còn cái này thoạt nhìn  ăn cũng ngon, tôi muốn.”

Tạ Ứng Long chỉ gọi một phần ăn, Lưu Vân ăn xà lạch, nhìn dĩa đồ ăn của Tạ Ứng Long vừa được mang đến, không khách khí vươn nĩa, ăn đĩa cơm của Tạ Ứng Long, thể hiện rõ tính cách duy ngã độc tôn.

“Tôi muốn ăn cái này, cho tôi đi.”

Anh đây coi thường thái độ ngạo mạn của người khác, nên khiến Tạ Ứng Long cảm thấy không vui, thậm chí cho rằng tiếu hài tử hư hỏng không gia giáo từ đâu chạy tới, thế nhưng Tạ Ứng Long không cách nào tức giận, hắn xiên miếng thịt, lại như bố thí cho Tạ Ứng Long cái nụ cười trước nay chưa thấy khiến người ta tim đập thình thịch, khiến Tạ Ứng Long đầu óc trống rỗng, vô pháp so đo bất cứ chuyện gì.

Tạ Ứng Long chỉ ăn một ít đồ ăn, bữa tiệc lớn của Lưu Vân được mang đến, y cũng không khách khí xiên mấy miếng thịt trả lại cho Tạ Ứng Long, tùy hứng nói: “Tôi không thích ăn, cho anh.”

Cá tính hắn căn bản là như một đứa trẻ không lớn, Tạ Ứng Long hơi hơi lộ ra vẻ cười khổ, anh ăn vài miếng, rốt cuộc cũng ăn xong, Tạ Ứng Long cất giọng nói mục đích chuyến đi này.

“Lưu Vân, tôi trước đã xem qua quảng cáo của cậu, phi thường kinh diễm, rất muốn mời cậu chụp quảng cáo cho công ty chúng tôi.”

Lưu Vân hai tay khoang trước ngực, lộ ra vẻ nhàm chán, giống như đề tài thảo luận này không chút thú vị, hắn hoàn toàn không có hứng thú.

“Chính là công ty quảng cáo lúc trước cũng nói với tôi như thế, bọn họ nói tôi chụp rất được, mong muốn tiếp tục hợp tác.”

“Tôi sẵn sàng trả thù lao gấp đôi cho cậu.”

Lưu Vân ngay cả lông mi cũng lười động, những lời này hắn nghe đến rỉ lỗ tai rồi. “Đối phương cũng nói thế.”

Tạ Ứng Long có chút sốt ruột, chẳng biết tại sao, anh chính là vội vã muốn Lưu Vân ký hợp đồng quảng cáo.

“Tôi sẽ cho cậu phúc lợi tốt nhất, nếu như cậu có ý muốn làm người mẫu, tôi cũng sẽ cố sức tài trợ, đồng thời cũng tìm công ty đại diện tốt nhất nâng cậu lên.”

“Tôi không có hứng thú.”

Lưu Vân lấy tay gãi gãi tóc, động tác rất bình thường, nhưng lại hết sức mê người, Tạ Ứng Long nghe được nữ sinh bên kia thiếu chút nữa hét chói tai, anh bỗng nhiên tức giận, Lưu Vân đang nói với anh, những nữ sinh khác liên quan gì.

“Tôi sẽ bảo hộ cậu, sẽ cho cậu hết thảy những gì cậu muốn.”

Cảm thấy được lời nói của mình giống như nam nhân đi cầu hôn, Tạ Ứng Long khôi phục một chút lý trí, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tôi sẽ làm hết thỏa mãn yêu cầu của cậu, chỉ cần cậu bằng lòng chụp quảng cáo cho công ty tôi.”

Lưu Vân nhướng hai hàng lông mày: “Vì sao mà anh lại bức thiết muốn tôi đóng quảng cáo cho công ty anh? Tôi có xem qua một chút tinh tức kinh tế, là bởi vì tỉ suất tiêu thụ sao?”

“Phải.” Hắn hỏi thành thật như vậy, Tạ Ứng Long hiển nhiên gật đầu, cameras công ty anh làm tính năng rất tốt, nhưng bán lại kém như vậy, là vì chuyện quảng cáo, hơn nữa đó cũng là sự thật.

Ánh mắt Lưu Vân tựa như bạo nộ, bắn ra ánh lửa, lập tức lại ẩn xuống, ngoài cười trong không cười nói: “Muốn tôi đóng quảng cáo cho công ty anh, cũng không phải là không được, nhưng là anh phải chơi với tôi.”

Tạ Ứng Long trợn tròn mắt, cái gì gọi là chơi cùng hắn? Mà ngay cả người trung gian bên cạnh cũng ngẩn ra.

Lưu Vân khóe miệng câu lên, kéo tay Tạ Ứng Long, duy ngã độc tôn ra lệnh, hoàn toàn không đem địa vị kinh tế xã hội của Tạ Ứng Long để vào mắt. “Đi thôi.”

Phải đi đến chỗ nào? Tạ Ứng Long choáng váng một chút, Lưu Vân kéo anh, anh bị Lưu Vân kéo đi, nghĩ không ra được Lưu Vân dáng người thoạt nhìn gầy như vậy, hai tay lại phi thường có lực, anh hầu như là bị hắn kéo ra khỏi nhà hàng, tiếp đó theo hắn đến xe buýt đứng chờ.

“Chờ một chút, Lưu Vân.”

Anh còn muốn nói điều gì đó, Lưu Vân phất phất tay, liếc nhìn anh, lời nói hoàn toàn không khách khí. “Bớt nói nhảm, xe tới rồi.”

Hai tay hắn kẹp chặt, kéo anh lên xe buýt, Lưu Vân có thẻ xe, quét một cái liền trả xong chi phí xe buýt, anh đi đâu đều có xe, làm sao có cái thẻ nào.

Bất quá cũng không cần anh phiền não, Lưu Vân đem chút tiền lẻ thay anh trả, đem anh kéo vào ghế, cánh tay vững vàng đem anh giam chặt, khiến anh bắt đầu có loại cảm giác của kẻ trộm bị cảnh sát bắt.

Ngồi không đến hai trại, Lưu Vân kéo anh đứng dậy, đơn giản nói: “Xuống xe.”

“Lưu Vân, chúng ta rốt cuộc là phải đi đâu?” Anh hỏi.

Trên khuôn mặt lãnh đạm của Lưu Vân hé ra nụ cười nhàn nhạt, “Đi vườn bách thú.”

Cái gì? Vườn bách thú? Nghe nói hắn luôn luôn ra vào cái nơi này rất nhiều lần.

Anh như bị ép lên cổng tàu điện ngầm, không lâu sau, cổng vườn bách thú đã hiện trước mắt hắn, tiếp đó cũng như lúc bị ép ngồi trên xe buýt, hay như tàu điện ngầm, anh bị Lưu Vân mang vào vườn bách thú, từ ngoài cho đến trong, từ đứng thẳng hai chân, con chuột già nhìn trời cao, cho đến con gấu vừa to vừa cao vừa béo, bọn họ quanh một vòng vườn bách thú xong, anh cũng mệt mỏi rã rời.

Cảm giác như đã lâu thật lâu anh chưa từng hoạt động, cho nên hôm nay trời nóng, khí hậu nóng bức không có gió, khiến lượng nước trong cơ thể anh cơ hồ tiêu hao gần hết, tê liệt ngồi trên ghế.

Anh mang giày đắt tiền, nhưng không có nghĩa đôi giày này thích hợp đi đường trường, cho nên chân của anh giống như phồng lên đau không chịu nỗi, miệng cũng như bị nhồi đầy cát khô muốn chết, thở dốc.

Cho nên lúc Lưu Vân cầm cây kem đưa tới trước mặt anh, anh lập tức thô lỗ xé bao ra, đem cây kem ngọt ngào ngậm trong miệng, trong nháy mắt nhiệt độ cực nóng trên người, miệng khô cạn dường như cũng tiêu giảm đi không ít.

“Thể lực của anh kém quá, bình thường trốn ở phòng máy lạnh, bao nhiêu lâu rồi không vận động? Ngay cả thể lực của học sinh tiểu học cũng tốt hơn anh trăm lần.”

Hắn nói chuyện khó nghe như vậy, nhưng Tạ Ứng Long vừa mệt vừa khát, cũng lười cùng hắn tranh chấp, chỉ biết liều mạng ăn kem, hấp thu nước ngọt trong kem, bổ sung nhiệt lượng bị trôi mất.

Lưu Vân đứng trước mặt anh, bỗng nhiên chắn đi anh sáng, mâu quang y băng lãnh cường liệt so với ánh mặt trời khi nãy còn muốn thiêu chết người, anh thấy mặt mình bị hắn đốt cháy.

Không, anh nhìn rất giống… hình như là khi môi anh cố sức mút kem, con ngươi hắn phóng đại hơn, vốn là đồng tử màu đen, lúc phóng đại, lại mang chút lam quang.

Một cổ lạnh run từ sau lưng bò lên, cảm thấy mình như là bị động vật ăn thịt nhìn chầm chập, đối phương như đang suy xét từ trên người mình rồi cắn một cái thì thật đã.

Nhất là môi, hắn xem ra đối với bờ môi anh rất có hứng thú, giống như đang chuẩn bị tấn công, cắn mạnh đôi môi của anh.

Rút cây kem từ trong miệng anh ra, đồng tử trong mắt Lưu Vân lần thứ hai khuếch đại, hơi lạnh sau lưng anh đã muốn bò tới ót, hơi hơi đâm vào não bộ anh, khiến não bộ anh run lên một trận, rét run.

Đối phương chẳng qua chỉ là một học sinh trung học, chính mình lại lạnh run như vậy làm chi, ngay cả Lưu Vân thoạt nhìn không thân thiện, nói chuyện cũng đâm người khác, hắn cũng không che dấu được sự thực là một học sinh trung học.

Dù sao người lớn mới không đến vườn bách thú chơi đùa, nhưng trong lòng anh có một âm thanh nho nhỏ nhói lên, hiện tại học sinh trung học phát triển sớm hẳn là cũng sẽ cho vườn bách thú không phải là địa điểm chơi đùa chứ.

Khó hiểu, anh đối với Lưu Vân hoàn toàn không hiểu nổi.

“Muốn tôi cõng anh sao?”

“Cái gì?”

Anh cho là mình nghe lầm, không ngờ Lưu Vân vẻ mặt khinh thường giải thích ý tứ của mình, “Tôi là nói anh xem ra mệt đến nhuyễn người, sẽ không cần tôi cõng ra ngoài chứ.”

Anh cũng có tự tôn, bị một học sinh trung học ác chỉnh, lời nói châm chọc chế nhạo, anh nhẫn nại có hạn, ngay cả anh muốn hắn đóng quảng cáo, anh cũng không cần phải một bộ dạng lấy lòng người khác.

“Không cần.”

Anh đứng dậy đau đến xém chút kêu lên, anh nhanh chóng đóng chặt miệng, nếu cởi giày, chỉ sợ chân hắn đã có nhiều bỏng nước, tất cả chỉ tại chuyến đi vườn bách thú hôm nay.

“Vậy định đi.”

“Cậu còn chưa chơi hết?”

Học sinh trung học thể lực vô tận sao? Lưu Vân vẻ mặt thanh sảng, ngay cả mồ hôi cũng chưa từng chảy, hắn xem ra vẫn có thế bước đi như bay, chính mình lại mau mệt đến tê liệt, nôn nóng mong chuyến đi này của Lưu Vân nhanh kết thúc.

“Đương nhiên còn chưa hết, tôi không thấy mệt.”

Hắn tựa như tên côn đồ, lần nữa kèm anh ra khỏi vườn bách thú, đến công ty bách hóa tổng hợp, chí ít nơi này có máy lạnh, thoải mái hơn.

Lưu Vân thoạt nhìn không giống như muốn mua thứ gì, chỉ là tùy tiện định định, thế nhưng lúc hắn xuất hiện trong đám đông, đã sớm dẫn tới tiếng thì thầm khe khẽ cùng tiếng thét chói tai.

“Người mẫu trong quảng cáo, đúng không, anh ta so với trên quảng cáo còn đẹp trai hơn nha.”

“Ừ, nhất định là anh ấy, chúng ta có thể đi xin chữ ký không?”

“Hẳn…hẳn là có thể.”

Một đám nữ nhân ồn ào, Lưu Vân lờ đi, ngược lại Tạ Ứng Long có chút tư vị không đúng, đám nữ nhân này cũng quá ồn ào đi.

“Chân đau lắm không?”

Đại khái là khi chân anh giẫm xuống, trên mặt có chút co rút, cho nên Lưu Vân mới hỏi câu kia, Tạ Ứng Long vẫn chưa trả lời, Lưu Vân lại kéo anh, mặc kệ tiếng hét thì thầm chói tai của nữ sinh trang phục hợp thời, ra khỏi trung tâm bách hóa, đến một PUB yên tĩnh.

Tác phong nam nhân hoàn toàn không đợi anh trả lời, khiến Tạ Ứng Long cũng lười phản bác, ít nhất giờ hắn cũng chịu để anh nghĩ ngơi rồi.

Người phục vụ đưa anh một cốc đồ uống lành lạnh, đưa Lưu Vân một ly đồ uống khác. Ngồi trên ghế cao cao, cái chân mệt mỏi cũng sảng khoái buông thả, có thể nghĩ ngơi như vậy thật tốt, anh mệt rả rời rồi, anh uống ngay thứ đồ uống lạnh lẽo này, đồ uống mang theo mùi rượu, nhưng vẫn phi thường ngọt ngon miệng.

Bất quá chờ anh uống xong hai ly, chính là cảm thấy lâng lâng say rượu, người phục vụ thay Lưu Vân rót rượu, thấp giọng hỏi: “Cậu là thích loại này sao?”

Lưu Vân ánh mắt hé ra một dáng cười băng lãnh, không mang ý cười, nói: “Vui đùa một chút mà thôi.”

“Không biết ai mới có thể cho cậu thành thật một chút, cậu thật sự là lừa người chết không đền mạng mà.”

“Trên thế gian này ai còn nhận chân, thì người đó thua, bất luận kẻ nào cũng có thể đem tâm người khác dẫm nát dưới lòng bàn chân, đây không phải là thảm hại hơn sao?”

Người phục vụ chậc chậc hai tiếng, “Cậu thật là không có lương tâm.”

Lưu Vân nâng Tạ Ứng Long đã có chút say, để một nghìn lại, gọi tắc xi tới, Tạ Ứng Long đã mệt muốn chết, lại thêm rượu, anh ngã trên vai Lưu Vân ngủ.

Lưu Vân nhẹ vỗ về tóc đen của anh, lời nói ra miệng không có một tia yêu thương cùng tâm động, chỉ có băng lãnh đến mức hàn khí có thể đông thành sương.

“Rốt cuộc để ta đợi đến ngày này rồi.”

Mà Tạ Ứng Long còn hôn mê ngủ, đại khái là vì thị trường cameras hao tổn tinh thần đã lâu, hôm nay lại vận động quá sức, anh mệt mỏi, lại ngủ sâu, hoàn toàn không biết ánh mắt băng lãnh của Lưu Vân nhìn anh, cùng chuyện sắp xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment