Quốc sư và quốc sư phu nhân lại về chung một phòng, nhưng mà tình hình cũng không có gì cải thiện.
Bắc Đường Du nằm trên giường đọc cuốn thoại bản đang được phổ biển nhất về hắn và Phong Chi Danh có tựa "Duyên phận ba đời giữa quốc sư và tiểu xà yêu," hiển nhiên tiểu xà yêu kia chính là mô phỏng hắn.
Tiêu Trường Lân từng nói cuốn này bán chạy vô cùng, đợi hắn xem xong thì y sẽ đưa cho Tiêu Nhan Dĩnh xem nữa.
Thành thật mà nói, chuyện quốc sư thích rắn khắp kinh thành ai cũng biết, nhưng thêu dệt thành thể loại yêu đương giữa người và yêu thế này thì cũng hơi quái lạ.
Bất quá, chủ yếu là do đám văn sĩ nhàn tản không cách nào giải thích được hôn lễ bất ngờ giữa hắn và Phong Chi Danh, chỉ đành viết ra mấy giai thoại mờ ám như nhất kiến chung tình hoặc duyên phận ba đời cho dễ thu hút độc giả hơn.
Ngoại trừ việc hắn không phải là xà yêu ra thì những miêu tả trong cuốn thoại bản này chưa hẳn sai.
Ví như tiểu xà yêu thật lao tâm khổ tứ mới khiến cho quốc sư băng lãnh chịu để mắt tới nó, và còn...trải qua chuyện thân mật một lần thì tình cảm giữa nó và quốc sư ngày càng thăng hoa.
Bắc Đường Du cũng đã từng nghĩ đến vấn đề trọng tâm này, không chỉ một lần mà rất nhiều lần.
Bắc Đường Du nghía mắt nhìn sang bàn sách, nơi mà Phong Chi Danh đang cặm cụi xem mấy bức vẽ gì đó.
Hắn giả vờ đằng hắng: "Ừm, phu quân à...?"
"Có việc gì?" Phong Chi Danh hồi đáp nhưng vẫn dán mắt vào chồng giấy trên bàn.
"Trưởng công chúa hiện tại đang ở đâu?"
"Đại Phạn tự.
Mẫu phi đã ở đó tu hành mười bảy năm rồi."
"Vậy khi nào người hồi kinh?"
"Nếu muốn về thì đã về từ lâu.
Bây giờ người ở Đại Phạn tự rất tốt, có lẽ không về nữa."
"À..." Bắc Đường Du nghĩ thầm, tin đồn mà Hoài Cẩn nghe được xem ra là giả rồi.
Có điều, so với việc này, hắn càng thất vọng hơn vì không được gặp mặt mẹ chồng.
Phong Chi Danh nói thêm: "Ngày chúng ta thành thân mẫu phi có đi ngang Thanh huyện gần kinh thành.
Người cùng mấy nữ tu ngoại gia thay mặt Đại Phạn tự gom góp tiền sửa chữa hậu viện, ta cũng đến đó phụ giúp ít ngày, gom xong thì người về lại Đại Phạn tự.
Khi đó ta nghĩ chuyện hôn sự chỉ là đối phó với nghĩa phụ cho có, thế nên không nói lại với người."
"Thì ra là vậy, nhưng vì sao ngươi không bỏ tiền ra quyên góp cho nhanh mà lại để trưởng công chúa vất vả?" Bắc Đường Du tò mò hỏi.
Phong Chi Danh giải thích: "Xây chùa là một hành động thiện nguyện, ai có công góp vào dù nhỏ hay lớn đều là phần phúc mà người đó tích được.
Đây mới chính là mục đích chủ yếu mà mẫu phi cùng các nữ tu phải đi xa kêu gọi."
Bắc Đường Du gật đầu, mấy chuyện tu hành này hắn quả thực không hiểu gì cả.
Hắn im lặng một lúc, Phong Chi Danh cũng im lặng theo.
Hắn đành phải kiếm chuyện hỏi tiếp:
"Phu quân, ngươi đang chăm chú xem gì vậy?"
"Mấy bản vẽ cũ của Thiên Tuế Đài."
"Hoàng thượng hạ lệnh xây lại rồi sao?"
"Không xây lại, nhưng ngài muốn ta điều tra xem vì sao năm xưa Thiên Tuế Đài lại sụp đổ.
Ban đầu ta nghĩ là do sấm sét đơn thuần, nhưng giờ xem ra đằng sau chắc chắn phải có một câu chuyện thú vị."
Bắc Đường Du hơi bực mình nhưng lại không để lộ ra ngoài: "Thú vị lắm sao?"
"Ừ!"
"Thú vị hơn cả việc ngủ cùng ta? Phu quân có biết bây giờ đã canh Hợi rồi không?"
Phong Chi Danh khựng lại, thổi tắt đèn bàn sách nói: "Được, đi ngủ."
Bắc Đường Du đặt thoại bản sang bàn nhỏ cạnh đầu giường, tâm tình hơi mâu thuẫn.
Đêm nào cũng đắp chăn ngủ trong sáng, thực sự là vì căn bệnh kia hay vì Phong Chi Danh không được vậy? Hoặc là, hắn còn chưa trổ đủ bản lĩnh câu dẫn? Đêm nay Bắc Đường Du không muốn ôm cách lớp y phục nữa.
Hắn nhân lúc Phong Chi Danh đang cởi hài, vươn một bàn tay từ sau vuốt ra trước vai áo y: "Phu quân, chúng ta thành thân cũng được một thời gian rồi, nhưng mà vẫn chưa hành lễ..."
Bắc Đường Du cố tình ngân dài giọng ra mấy chữ cuối.
Phong Chi Danh không phải kẻ ngu, cũng không cần nói trắng ra là lễ Chu Công thì y mới hiểu.
"Chuyện đó...để sau này đi."
"Ta biết ngươi có bệnh, nhưng phải đợi đến khi nào? Ngươi tốt nhất đừng có học theo vị cổ nhân trong sách tên Tiết Xương Tự gì đó.
Cưới thê tử về chỉ để đàm luận những điều cao nhã, ăn bánh uống trà rồi thôi."
Phong Chi Danh bị hắn chọc cho tức cười: "Mỗi lần gặp ngươi ta không có bảo nha hoàn đến thông báo hai ba lần mới dám bước vào như ông ta, vậy ngươi so sánh ta với ông ta làm gì?"
"Vậy thì...ngươi uống thuốc đi, chúng ta...thử một chút...dù sao đêm còn rất dài..." Bắc Đường Du đỏ mặt nói.
Vốn nghĩ hắn rất mạnh mẽ, nói ra mấy chuyện này cũng chẳng sao, không ngờ khi thực sự nói ra vẫn là ngắt quãng ái ngại.
Phong Chi Danh moi lọ thuốc men xanh hỏi: "Ngươi biết rồi sao?"
Bắc Đường Du giật lấy lọ thuốc nhìn vào trong, số lượng khá nhiều: "Lúc đầu không biết, sau đó nghĩ lại thì đoán được vài phần.
Bình thường ngươi chẳng bao giờ chạm vào ta, lần đó ở cổng Bắc Đường phủ uống viên thuốc này xong thì còn chủ động đưa tay dìu ta.
Thuốc này giúp ngươi tiếp xúc được sao?"
"Cũng chỉ là phòng hờ bệnh tái phát thôi, dù sao không phải thuốc trị dứt căn bệnh của ta."
"Phòng hờ cũng tốt.
Liều lượng thế nào? Duy trì bao lâu?"
"Một viên 12 canh giờ."
Bắc Đường Du moi một viên ra đưa đến bên miệng Phong Chi Danh: "Ngươi uống đi."
Phong Chi Danh ngập ngừng: "Khi khác đi, được không?"
Bắc Đường Du hừ lạnh: "Đừng nói với ta ngươi không biết làm đó, quốc sư đại nhân?"
"Đừng quên ta lớn tuổi hơn ngươi.
Điều ngươi biết, ta đương nhiên biết.
Điều ngươi không biết ta cũng biết."
"Vậy ngươi cứ kéo thời gian làm gì?" Bắc Đường Du nóng lòng đẩy viên thuốc vào giữa kẽ môi Phong Chi Danh, gần như ép buộc y phải nuốt vào.
Phong Chi Danh dở khóc dở cười, không biết nên cảm thán thế nào.
Bắc Đường Du đặt lọ thuốc sang chỗ cuốn thoại bản rồi chồm đến người Phong Chi Danh, đã lỡ mất mặt rồi thì không cần giả vờ làm gì, cứ để mất hết luôn cũng chẳng sao: "Làm đi!"
"Ngươi thật sự muốn?" Phong Chi Danh kéo những sợi tóc của Bắc Đường Du luồn vào tay và nấn ná hỏi.
"Đến bước này rồi mà ngươi còn hỏi muốn hay không? Chỉ là thế này..." Bắc Đường Du ôm lấy Phong Chi Danh, gục đầu trên vai áo y: "Sau lưng ta có những vết sẹo cũ do đòn roi của phụ thân để lại, chữa mãi không lành.
Ngươi đừng chê bai là được."
"Để ta xem."
Phong Chi Danh đẩy nhẹ Bắc Đường Du ra, xoay lưng hắn đối diện với y và với tay ra phía trước tháo dần từng lớp y phục xuống ngang eo.
Có tầm mười mấy vết sẹo chồng chéo lên nhau một cách đáng thương, vài cái lồi hẳn lên như con tằm, vài cái mờ nhạt hơn tựa sợi chỉ đang chạy dọc trên vùng da trắng ngà.
Dù sao, tất cả chúng đều không đẹp.
Phong Chi Danh kiên nhẫn sờ vào từng vết sẹo một, sờ dịu dàng đến mức Bắc Đường Du bắt đầu nổi da gà: "Cái đó...hơi nhột."
"Chắc hẳn là ngươi đã rất đau."
"Cơn đau đã qua rồi, sẽ không còn biết đau nữa."
"Những vết sẹo này tuy sâu nhưng nếu do ta xử lý thì cũng không đến nỗi phải để lại sẹo thế này."
"Ta cũng ước được gặp ngươi sớm hơn, đáng tiếc là không thể."
Phong Chi Danh đẩy lớp tóc của Bắc Đường Du sang một bên, thành kính hôn lên gáy hắn: "Không sao, ta vẫn chữa lành được."
Bắc Đường Du hơi hoảng: "Ngươi không định nói chữa lành rồi mới tiếp tục chứ? Thế thì mấy tháng sau vẫn chưa thể hành phòng."
"Không cần mấy tháng, mấy tuần là đủ."
"Không được!" Bắc Đường Du sắp bị Phong Chi Danh làm cho nổi điên.
"Đêm nay ta vứt hết tiết tháo một đời ra câu dẫn ngươi, ngươi còn muốn ta mấy tuần sau phải làm lại lần nữa à? Quốc sư đại nhân, chừa cho nhau chút mặt mũi để sống được không? Ngươi làm hay không làm, nói thẳng một câu đi.".
????ha????h ????à khô????g có q????ả????g cáo, chờ gì tì???? ????gay ( tr????????tr????ye ????.???????? )
Phong Chi Danh bật cười: "Ngươi gọi thế này là câu dẫn sao? Ta vẫn chưa thấy gì cả, còn không bằng chút mánh lới câu khách tại kỹ viện."
Bắc Đường Du điên lên rồi.
Hắn quay lại đè Phong Chi Danh ra hẳn giường nghiêm túc nói chuyện: "Ngươi thường đi kỹ viện?"
Phong Chi Danh nhớ lại: "Lúc niên thiếu Trường Lân học đòi thiên hạ vẽ xuân cung đồ gì đó, bèn kéo theo ta và Nhan Dĩnh vào kỹ viện rình xem người ta làm."
Bắc Đường Du toát mồ hôi lạnh, không nhìn ra Tiêu Trường Lân bạo đến vậy nha.
"Sau đó?"
"Ai cũng là niên thiếu sung mãn cả, đương nhiên phải có phản ứng."
"Sau đó nữa?"
"Dùng định lực tự nhịn xuống thôi, còn có thể làm gì khác? Sau này nhìn thêm nhiều lần thì quen, đợi đến lúc xuân cung đồ của Trường Lân vẽ thành thì bọn ta đều luyện thành thân kim cang bất hoại rồi."
Bắc Đường Du ôm bụng cười lớn.
Phong Chi Danh tiếp tục: "Bất quá tranh do Trường Lân vẽ thật chẳng ra gì, còn không đáng được gọi là xuân cung đồ nữa.
Ta phải đặc biệt mời thầy về dạy cho y, bây giờ mới xem như tạm nhìn nổi.
Tranh trong những cuốn thoại bản mà y đưa tới đều do y vẽ.
Y cùng với một đám văn sĩ vô công rỗi nghề tự lập hội Dương Đô, chuyên sáng tác mấy thứ linh ta linh tinh."
"Nhưng ta cảm thấy cũng rất hay.
Mà thôi, ngươi không định kéo dài chuyện này đến tận sáng chứ?"
"Là ai hỏi ta trước?"
"Vậy để ta tạ tội với phu quân."
Bắc Đường Du cúi người gặm lấy môi Phong Chi Danh.
Lần trước chỉ có thể nếm sơ ở bên ngoài, lần này thật sự muốn tận hưởng cho đủ mùi vị bên trong là thế nào..