Ác Thê Của Quốc Sư

Chương 31


Phủ Tây Định Hầu, mái đình bên hồ
Phong Chi Danh cầm áo choàng màu xanh khoác lên vai của Tây Định Hầu nhắc nhở: "Nghĩa phụ, trời hôm nay se lạnh, thể chất của người lại không tốt, vậy mà khi ra ngoài cũng không chịu khoác thêm ít áo."
Tây Định Hầu nhìn Phong Chi Danh cười bất lực: "Đứa trẻ này, suốt ngày càm ràm hệt như Trương lão.

Ta vẫn chưa yếu ớt đến mức ấy.

Dạo này Trương lão còn chẳng cho ta ăn bánh ngọt, bảo rằng không tốt cho xương cốt của ta."
"Trương thúc cũng vì lo nghĩ cho sức khỏe của nghĩa phụ thôi." Phong Chi Danh nhìn đến tách trà dang dở trên tay của Tây Định Hầu, do dự một lúc rồi đến gần lan can của mái đình ngồi xuống nói tiếp: "Gần đây trong kinh thành lan truyền tin mẫu phi sắp trở về, nhưng thực chất mẫu phi không hề có ý định này.

Kẻ lan truyền sợ rằng có tâm cơ không nhỏ..."
"Con nghĩ là tâm cơ gì?" Tây Định Hầu đặt tách trà xuống hỏi.
Phong Chi Danh nhìn Tây Định Hầu: "Nghĩa phụ chắc cũng đoán ra rồi."
Tây Định Hầu cười nhạt: "Ban đầu chỉ là suy đoán, nhưng giờ đã chắc chắn mười phần rồi.

Sáng nay ta vừa nhận được tin Giản Mặc đang trên đường hồi kinh.

Năm xưa tiên đế phế trưởng lập thứ, bị người người dị nghị, còn khiến trưởng tử u uất chết đi.

Vào lúc hấp hối tiên đế hối hận, vì vậy mà viết một di chiếu khác giao cho trưởng công chúa bảo quản.

Trong di chiếu nói rằng hoàng thượng sau này phải truyền ngôi cho con trai duy nhất của trưởng huynh là Giản Mặc.

Đừng nói là hoàng thượng, ngay đến những hoàng tử của hoàng thượng cũng không hề thích điều này.

Tiên đế một lòng muốn bù đắp sự áy náy đối với trưởng tử, lại không nghĩ quyết định này hoang đường đến mức nào.

Nếu là ở các triều đại khác, có khi Giản Mặc đã bị diệt trừ âm thầm.

Vẫn may hoàng thượng chưa đến mức hồ đồ, tuy không thực sự muốn trao ngai vị cho Giản Mặc nhưng đặc ân ban ra cho người cháu trai này cũng không ít.


Thế nên chuyện Giản Mặc hồi kinh nhất định sẽ khiến phong vân ở kinh thành đổi sắc và gây ra một trận náo loạn lớn."
Phong Chi Danh trầm ngâm đánh giá: "Thái tử nhát gan yếu ớt, trước đây không như vậy nhưng sau này càng lúc càng hồ đồ, sớm muộn cũng bị phế truất.

Trong các vị hoàng tử hiện tại, chỉ còn có Nhan Dĩnh là xuất sắc hơn cả, và cũng là đối thủ duy nhất xứng tầm với Giản Mặc.

"
Tây Định Hầu nghĩ đến cục diện éo le, mượn dịp trêu chọc thêm: "Vậy thì con sẽ ủng hộ ai? Một người là đệ đệ thâm tình, một người lại là người yêu cũ, kết cục này cũng thật khó chọn lựa."
Phong Chi Danh nhíu mày: "Nghĩa phụ, chuyện giữa con và Giản Mặc đã kết thúc từ rất lâu rồi.

Còn về chuyện hoàng vị, ai có tài thì người đó giành được, chẳng liên quan gì đến con."
Tây Định Hầu đổi sang sắc mặt nghiêm túc: "Danh nhi, con nghĩ bản thân không can thiệp thì liền không bị bất cứ thế lực nào lôi kéo hay sao? Di chiếu kia đang ở trong tay trưởng công chúa, giao ra hay không chỉ nằm ở một quyết định, mà trong mắt người đời kẻ có khả năng ảnh hưởng tới quyết định của trưởng công chúa chính là con đấy.

Huống hồ, bốn đứa đã từng chơi thân với nhau từ nhỏ, nay tuy chỉ còn ba nhưng những tình cảm cùng vướng mắc trong đó nói bỏ liền có thể bỏ được sao? Nếu có thể từ bỏ dễ dàng, Nhan Dĩnh và Trường Lân đến nay sao vẫn còn ám ảnh chưa quên chuyện của Cận Dung?"
"Trước là về chuyện hoàng thượng muốn xây lại Thiên Tuế Đài, sau đến Giản Mặc hồi kinh, con cũng hiểu bản thân không thể đứng ngoài, nhưng mà nếu dính dáng quá sâu, sợ rằng vạn kiếp bất phục.

Con không muốn kéo mẫu phi và Du nhi vào chuyện này.

Đối với triều cục, họ hoàn toàn không để tâm tới, không đáng nhận lấy những nguy hiểm kia."
Tây Định Hầu nghe ra lời này có chút lạ: "Không ngờ đứa trẻ kia thật sự có thể khiến cho con thay đổi, bây giờ còn gọi thân mật như vậy.

Lão già ta vốn nghĩ chưa đầy nửa năm y sẽ bị đá ra khỏi cửa của phủ quốc sư."
"Nghĩa phụ nếu đã cho y vào thì sẽ để y dễ dàng bị đuổi đi hay sao?"
Tây Định Hầu chột dạ ngó lơ câu hỏi này, chỉnh sửa nếp gấp tay áo cho ngay ngắn lại: "Dù sao ta thấy đứa trẻ đó thật tốt, tốt hơn Giản Mặc nhiều.

Trong tâm tư của Giản Mặc có thiên hạ, nhưng trong tâm tư Bắc Đường Du lại chỉ có một mình con.

Danh nhi, nhớ lấy câu này của ta.

Người luôn xem con là duy nhất đáng quý hơn cả thiên hạ này."
Phong Chi Danh không đáp lại, bởi vì chính bản thân y không chắc rằng điều đó là tốt.


Tình cảm nên là song phương từ hai phía, nếu có một phía quá lệ thuộc vào phía còn lại thì chẳng khác nào là quan hệ chủ nô.
Trương Hưng đúng lúc đi tới, báo rằng bữa trưa đã dọn xong.

Phong Chi Danh cười nói với ông: "Ta không đói.

Ta còn phải đi thăm Trường Lân nữa, không biết dạo gần đây hắn bị gì mà suốt ngày ru rú trong phủ, không chịu lộ diện như trước."
Trương Hưng không lấy làm lạ: "Bạc vương ấy mà, vẫn luôn lúc này lúc kia, ngày nào không nổi loạn thì ngày ấy không vui.

Lần trước ngài ấy đến thăm hầu gia, khen rằng đào trắng nở đẹp quá hái sạch hết về phủ, còn chẳng chịu cho hạ nhân phụ giúp.

Nhân tiện thì lần sau quốc sư đến cũng dẫn theo phu nhân đi.

Hai người là phu thê mà cứ đi thay phiên nhau đến, như thể có người này thì không có người kia."
Phong Chi Danh cười khổ: "Vậy phải xem y có thời gian không đã.

Gần đây y bận rộn còn hơn cả ta." Rồi quay sang Tây Định Hầu: "Nghĩa phụ dùng bữa ngon miệng, con xin đi trước."
Tây Định Hầu phủi tay ngầm cho phép.

Đợi Phong Chi Danh đi xa rồi, Trương Hưng mới nói tiếp: "Có vẻ như tình cảm giữa quốc sư và phu nhân đang tiến triển tốt.

Nếu là ngài ấy của trước đây chắc chắn sẽ trả lời dứt khoát là không muốn dẫn theo."
Tây Định Hầu thở dài: "Chỉ sợ Giản Mặc hồi kinh thì sẽ không còn tốt như vậy.

Đứa trẻ này ấy mà, năm xưa vì muốn giành lấy Danh nhi không từ thủ đoạn.

Mười năm gió lạnh ở cái vùng heo hút như Định Châu thay đổi được y sao? Ta tin cho dù ngũ lôi oanh đỉnh cũng không thay đổi được nữa là."
Trương Hưng cười xòa: "Này thì hầu gia lo xa rồi.


Quốc sư đâu phải là người dễ bị ai đó đặt để.

Chỉ có ngài ấy làm khó người ta, người khác không thể và cũng không có khả năng làm khó nổi ngài ấy."
Tây Định Hầu gật gù: "Nói thế cũng phải.

Danh nhi của chúng ta luôn chín chắn nhìn xa trông rộng nhất.

Bất quá ta vẫn có chút lo lắng về phía của trưởng công chúa.

Ngươi cử thêm người đến chỗ bà ấy trông chừng đi."
"Được, lão nô sẽ sắp xếp ngay."
Hai canh giờ sau ở phủ quốc sư.
Phong Chi Danh từ ngoài trở về, vừa đẩy cửa phòng ngủ đã trông thấy Bắc Đường Du đang ngồi trên giường lau khô mớ tóc ướt.

Bắc Đường Du ngẩng lên, chưa kịp đặt khăn trên tay xuống liền làm ra điệu bộ ngoan ngoãn nói: "Ta vừa tắm thuốc xong, nhưng lần này hình như nước thuốc có mùi gì đó khang khác, khá thanh mát."
Phong Chi Danh cười đến gần chỗ hắn, vừa nói vừa giúp hắn lau kỹ càng một lần nữa: "Ta có bỏ thêm bột trân châu Đông Hải làm mờ nhanh hơn nữa các vết sẹo.

Với lại, đây là quà mừng hôn lễ mà Nhan Dĩnh và Trường Lân tiêu tốn rất nhiều công sức lấy về.

Đông Hải cách xa vạn dặm, giữa một vạn viên trân châu tầm thường mới chọn được vài viên to như quả trứng ấy, trắng tinh sáng bóng, phi phàm hiếm có, dù là ngàn vàng cũng khó đổi được."
Bắc Đường Du kinh tâm: "Ta từng nghe Bạc vương nhắc đến nhưng không nghĩ nó lại quý giá như vậy, dùng trên người ta...ừm...có phải hơi lãng phí không?"
"Bọn họ cho ngươi, vậy thì ngươi xứng đáng nhận được, huống hồ phu nhân của ta đây chỉ xài vài viên trân châu Đông Hải lẽ nào lại không đáng? Quà hôn lễ còn rất nhiều thứ giá trị khác, hôm nào ngươi rảnh bảo Tiểu Thất dẫn ngươi đi xem.

Chỉ là, sao ngươi vẫn gọi Trường Lân là Bạc vương?"
Bắc Đường Du gãi mũi cười ngại: "Trước kia do không biết thân thế của phu quân, cho rằng quân thần tôn ti khác biệt, ta hữu lễ với bọn họ sẽ không khiến phu quân gặp họa.

Giờ đây gọi mãi có chút quen miệng, nhất thời chưa kịp sửa."
Phong Chi Danh nghiêm túc nhắc nhở: "Với Nhan Dĩnh và Trường Lân thì sao cũng được, nhưng gia yến sắp tới nếu còn không sửa sẽ khiến ngươi chịu thiệt với kẻ khác.

Ngươi nên nhớ bây giờ ngươi là thê tử của quốc sư đương triều, không phải là thứ tử của Bắc Đường gia sống nhờ vào nét mặt người khác.

Ngươi muốn làm gì cứ làm, không cần phải dò xét nhiều.

Nếu như lỡ gây ra họa cũng không sao, ta sẽ giải quyết cho ngươi."
Bắc Đường Du bị Phong Chi Danh làm cho cảm động đến phát ngốc, ngây ra vài giây rồi bật cười: "Thật may! Phu quân của ta thật tốt, may là ta đến kịp lúc trước khi bị kẻ khác giành đi."

Phong Chi Danh lau xong dùng đầu ngón trỏ gõ nhẹ vào trán hắn: "Nghĩ linh tinh."
"Nhưng mà phu quân nói trưởng công chúa sẽ không về, vậy sao lại có gia yến?" Bắc Đường Du khó hiểu hỏi.
"Mẫu phi không về, nhưng Hiền vương Tiêu Giản Mặc lại về.

Hắn rời kinh thành đã mười năm, lần này về đương nhiên hoàng thượng sẽ tổ chức tiệc tẩy trần."
Bắc Đường Du cố gắng tiếp thu hỏi: "Vị Hiền vương này có lai lịch thế nào đến mức hoàng thượng phải tẩy trần cho y?"
Phong Chi Danh trả khăn lại cho Bắc Đường Du và mỉm cười: "Giờ đây người người trong kinh thành đều lo lắng như điên về việc y trở về, ngươi vẫn còn tâm tình nhàn nhã hỏi xem y là ai? Bất quá, không biết tự có cái phúc của không biết.

Ngươi cứ mặc kệ y là ai, khi gặp thì chào hỏi qua loa là được.

Ta không muốn ngươi bị vướng vào những nguy hiểm sau này."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết."
Phong Chi Danh nói một là một, không cho Bắc Đường Du cơ hội thương lượng.

Bắc Đường Du chống tay nghĩ thầm: "Không muốn nói cho ta biết, chắc là có mờ ám gì đó rồi.

Hay là đi hỏi Bạc vương thử."
"Vậy ta đi thăm viếng Bạc vương phủ được không? Ta phải trả mấy cuốn thoại bản mượn từ chỗ Bạc vương...à không...Trường Lân." Bắc Đường Du bị ánh mắt răn đe của Phong Chi Danh quét qua, lập tức thức thời chỉnh sửa ngay.
Phong Chi Danh cau mày: "Ta vừa từ chỗ hắn về.

Hình như hắn đã làm hòa với Cố Thẩm Đề, bị Cố Thẩm Đề giữ rất chặt, đi đâu cũng canh chừng như thú cưng, đến cả ta cũng chẳng cho nói mấy câu.

Ngươi bỏ ý định đó thì hơn."
Bắc Đường Du ngờ nghệch ra: "Lúc trước còn rất căng thẳng mà, Cố đại tướng quân quả nhiên có cách."
"Hắn thì có cách gì được ngoài việc dùng vũ lực? Ta còn không hiểu chuyện tình cảm của bọn họ sao? Một kẻ biết đánh, một kẻ chịu đánh, nồi nào úp vung nấy thôi."
Bắc Đường Du nhăn mặt sờ vào thái dương: "Phu quân à, cái tật xấu miệng của ngươi vẫn nên sửa đi."
Phong Chi Danh tiu nghỉu, trước giờ không hề cảm thấy có gì không đúng: "Ngươi không thích?"
"Dù phu quân thế nào ta vẫn thích, nhưng ta sợ người khác nghe thấy sẽ lại khó chịu đấy."
"Ta quản họ khó chịu hay dễ chịu làm gì? Ta đi chơi với đám cương thi."
Bắc Đường Du nghĩ mà buồn cười nhưng không dám cười, nhìn Phong Chi Danh đi xa rồi mới cười nhẹ một cái.

Thôi kệ vậy, nếu y tính tình quá tốt thì sẽ có lắm người dây vào, khi đó chỉ thêm phiền cho hắn..

Bình Luận (0)
Comment