Ác Thê Của Quốc Sư

Chương 40


Tại Túy Mãn Phường, phòng chữ Thiên.
Phong Chi Danh nhìn Tiêu Trường Lân, thở dài không nói mà uống hết ly rượu.

Tiêu Nhan Dĩnh cũng nhìn Tiêu Trường Lân, thở dài không nói gập ra gập vào cây quạt trên tay.

Tiêu Trường Lân bực bội nhìn sang phía Cố Thẩm Đề đứng ôm kiếm gác ngoài cửa, rồi nhìn đến Phong Chi Danh và Tiêu Nhan Dĩnh thanh minh: "Các huynh làm như ta muốn vậy? Ta không đuổi nổi tên ôn thần kia."
Tiêu Nhan Dĩnh bất đắc dĩ gấp quạt lại: "Vậy thì mời Cố tướng quân vào uống rượu chung."
Tiêu Trường Lân phản đối: "Không muốn.

Hắn thích đứng canh chừng thì để hắn đứng.

Chúng ta cứ xem như hắn là không khí đi."
Tiêu Trường Lân vẫy tay ra hiệu cho ca nữ xướng khúc.

Phong Chi Danh mặc kệ, chuyện nhà y còn chưa lo xong thì lấy tâm tình đâu mà lo chuyện nhà người khác? Mấy ngày nay Bắc Đường Du đang làm mặt giận với y, còn chẳng buồn mở miệng nói chuyện nữa là.

Y không muốn xuống nước trước, vì xuống nước trước chính là thừa nhận bản thân sai rồi để cho Bắc Đường Du đắc thắng.

Nghĩ thôi đã thấy không cam tâm.
Tiêu Trường Lân kiếm đề tài nói để mọi người không chú ý tới Cố Thẩm Đề nữa: "Hôm nay đệ đến hội Dương Đô giao tranh, tình cờ nghe được một chuyện khá lạ.

Chuyện là trong hội có họa sư tên Thiết Thất vừa chết cách đây nửa tháng.

Hắn ngoại tình với vợ tiều phu, xúi quẩy gặp ngay lúc người chồng trở về cầm rìu chém chết cả hai người gian phu dâm phụ trên giường."
"Thế thì có gì lạ?" Tiêu Nhan Dĩnh ngạc nhiên hỏi.
"Không lạ ở việc Thiết Thất chết ra sao, mà lạ ở chỗ sau khi hắn chết, có người vẫn gặp hắn lai vãng quanh quẩn trong kinh thành.

Ban đầu chuyện này kể ra không ai tin, nhưng hôm nay đệ gặp Từ Đông người nổi tiếng thật thà nhất trong hội Dương Đô cũng bảo rằng gặp được Thiết Thất mấy hôm trước trong lúc đi ăn đêm.

Từ Đông sợ đến ngất xỉu tại chỗ luôn.

Các huynh nghĩ có đáng sợ không? Phải chăng là người chết hoàn hồn?"
"Đừng có chuyện gì cũng đổ cho ma quỷ.

Có khả năng là huynh đệ song sinh hoặc dùng mặt nạ da người cố tình gây thị phi thôi." Phong Chi Danh kết luận.
Tiêu Trường Lân đề nghị: "Hay là đêm nay chúng ta đi thử xem.


Thiết Thất này cũng không khó gặp, nghe đâu chỉ quanh quẩn vài con phố gần phía Tây kinh thành thôi.

Gặp rồi liền sẽ biết là thật hay giả?"
Tiêu Nhan Dĩnh định từ chối, chẳng rảnh mà điên cùng Tiêu Trường Lân nhưng Phong Chi Danh bỗng dưng gật đầu ưng thuận: "Được thôi."
Phong Chi Danh đang tâm trạng không tốt, mà những lúc thế này cần phải xem trò náo nhiệt gì đó giải khuây.
Tiêu Nhan Dĩnh im lặng, thôi cứ coi như đi tản bộ một chuyến vậy.
Đêm xuống, cả ba người, còn có Cố Thẩm Đề đi kè kè phía sau cùng dạo quanh mấy con phố Tây thành tìm kiếm Thiết Thất.

Đi suốt cả canh giờ, Tiêu Nhan Dĩnh sực nhớ gì đó nên đánh quạt vào lòng bàn tay hỏi: "Thập nhất đệ, ngươi biết mặt mũi Thiết Thất trông thế nào không? Nếu không biết thì tìm đến năm nào mới ra?"
Tiêu Trường Lân cười nói: "Thập ca yên tâm, ta từng gặp qua hắn rồi, dù có hóa thành tro bụi cũng không trốn nổi mắt ta đâu."
"Bình thường đều là quỷ tự tìm tới nhà quấy phá.

Ngươi thì hay rồi, vác thân mình đi tìm quỷ." Phong Chi Danh vừa chế nhạo vừa nhìn sang chỗ bán kẹo hồ lô, thầm nghĩ có nên mua một xâu đem về dỗ ngọt Bắc Đường Du? Rõ ràng y không sai, càng không muốn xuống nước trước, nhưng khiến Bắc Đường Du khó chịu thì bản thân y cũng tự thấy áy náy làm sao.
Tiêu Nhan Dĩnh nhìn theo hướng ánh mắt của Phong Chi Danh, cười hỏi: "Hiền huynh lại muốn mua..."
Tiêu Nhan Dĩnh chưa kịp hỏi xong thì từ đằng xa đã nghe thấy nhiều tiếng hò hét của nha dịch như thể đang lùng sục ai đó.

Không lâu sau, bốn người bắt gặp Lương Đổng Nhân đi trước, dáng vẻ oai vệ, phía sau là đám nha dịch đang lôi lôi kéo kéo một thanh niên ra sức vùng vẫy.

Tiêu Trường Lân nhận ra thanh niên này, chỉ tay hô lớn: "Đó là Thiết Thất.

Thật sự gặp quỷ rồi."
Phong Chi Danh chế giễu: "Quỷ mà để cho nha dịch bắt được dễ dàng như thế thì chức quốc sư của ta chẳng cần đến nữa rồi.

Não của ngươi dùng để chứa nước thôi hả hiền đệ?"
Tiêu Trường Lân hứ y: "Biết đâu người ta sơ suất thì sao? Đâu phải con quỷ nào cũng tinh ranh, chạy nhanh nhảy nhanh như huynh nghĩ?"
"Đợi ngươi chết rồi đội mồ sống dậy thì chắc là sẽ xuất hiện một con quỷ sơ suất như vậy."
Tiêu Nhan Dĩnh chen vào: "Nhị vị cho ta xin, giữa đường giữa xá thế này mà cứ cãi nhau."
Tiêu Nhan Dĩnh vừa dứt lời thì Lương Đổng Nhân cũng vừa vặn rảo bước tới hành lễ với từng người trong bọn họ.

Lúc nhìn về phía Cố Thẩm Đề, Lương Đổng Nhân hơi bỡ ngỡ một chút, chung quy cũng là vì tin đồn ầm ĩ năm xưa giữa Cố Thẩm Đề và Tiêu Trường Lân nên Lương Đổng Nhân cứ nghĩ hai người bọn họ sẽ không bao giờ dám công khai đi chung.
"Cố tướng quân cũng ở đây sao?" Lương Đổng Nhân buột miệng hỏi cho có nhưng lại bị ánh mắt không chút nể nang của Cố Thẩm Đề quét qua.

Cố Thẩm Đề gặng hỏi lại: "Bản tướng không thể ở đây sao?"
Lương Đổng Nhân toát mồ hôi hột: "Hạ quan nhiều lời rồi."
Tiêu Trường Lân không quan tâm đến lễ nghi cho lắm, nôn nóng hỏi ngay: "Lương đại nhân, Thiết Thất này rốt cuộc là người hay quỷ vậy?"
Lương Đổng Nhân giải thích: "Bạc vương điện hạ, người này không phải Thiết Thất mà là huynh đệ sinh đôi của y tên Thiết Lượng.


Từ sau khi Thiết Thất chết, Thiết Lượng giả làm ca ca mình đi khắp nơi gây hoang mang cho người khác.

Vụ án của Thiết Thất do Đại Lý Tự phán quyết, vì vậy hạ quan cũng phải có trách nhiệm dẹp yên những tin đồn không đâu."
Thiết Lượng hướng Tiêu Trường Lân gân cổ lên cãi lại: "Phán quyết cái gì? Bạc vương điện hạ, đại ca ta hàm oan mà chết.

Mong ngài giúp đại ca ta đòi lại công đạo.

Phán quyết của Đại Lý Tự đều là hồ đồ.

Nếu không ta cũng không cần giả làm người chết đi loanh quanh kêu oan như vậy."
Tiêu Trường Lân ngạc nhiên: "Ngươi biết ta sao?"
Thiết Lượng lắc đầu: "Ta không biết, nhưng mà đại ca ta biết ngài.

Xin ngài hãy giúp đại ca ta minh oan."
Tiêu Trường Lân ngẫm lại.

Y và Thiết Thất chỉ gặp mặt đôi ba lần vì chuyện vẽ tranh trong hội, không hề nói chuyện riêng tư câu nào, tính ra không thể bảo là có quen biết gì.
Lương Đổng Nhân thanh minh: "Vương gia xin đừng tin lời hắn.

Chuyện quỷ thần mà hắn còn đem ra bịa đặt được thì sá gì chuyện này? Cái chết của Thiết Thất vô cùng rõ ràng minh bạch, vốn không có uẩn khúc gì khác."
Tiêu Nhan Dĩnh chỉ tay về phía một tửu lâu gần đó nói: "Nếu như còn điều chưa rõ, vậy chúng ta đến đó nói cho rõ.

Ở nơi này dù sao nói chuyện cũng không tiện."
Lương Đổng Nhân vốn không muốn tranh cãi thêm về chuyện này nhưng Tiêu Nhan Dĩnh đã lên tiếng thì y không thể không nể mặt.

Y đành phải đi theo bốn vị tai to mặt lớn kia đến tửu lâu.

Tiêu Nhan Dĩnh bao trọn cả tầng lầu phía trên để tránh bị làm phiền.

Tiêu Trường Lân bảo nha dịch thả Thiết Lượng ra, chỉ cần canh giữ ở ngoài tửu lâu là được.

Dù gì có nhiều người thân thủ tốt ở đây như vậy, Thiết Lượng có mọc thêm cánh cũng khó mà chạy thoát.
Sau khi ai nấy yên vị xong xuôi, Tiêu Trường Lân mới hỏi Thiết Thất: "Vì sao ngươi khăng khăng đại ca ngươi bị chết oan?"
"Đại ca ta không có hứng thú với nữ nhân, sao có thể ngoại tình rồi còn chết trên giường một nữ nhân đã có chồng được?"

"Cái này thì gọi là bằng chứng gì? Nam nhân ấy mà, lúc có hứng thú lúc không thì ai biết trước được? Huynh đệ, ngươi chưa từng trải sự đời nên không biết thôi." Tiêu Trường Lân cười xòa uống một ngụm trà vừa được tiểu nhị bưng lên.

Tiểu nhị cũng thuộc loại thật thà, dù không biết bọn họ có vai vế gì nhưng thấy có thể bao hết cả tầng lầu thì không dám đắc tội, vừa bưng xong liền lui xuống lầu ngay.
"Vương gia nói vậy vì không biết đại ca ta đã ái mộ ngài nhiều năm rồi, sao có thể lên giường với một nữ nhân khác?"
Tiêu Trường Lân vừa nghe đã sặc hết nước trà trong miệng, vội vàng lấy tay áo che lại vì thất thố.

Tiêu Nhan Dĩnh cầm mũi quạt lên che ngang cằm, khẽ kêu một tiếng nhỏ trong lòng, còn Phong Chi Danh lại cười nửa nụ nhìn đến sắc mặt biến đen ngay tức khắc của Cố Thẩm Đề mà thấy hả hê.
"Ngươi nói...cái gì?"
Thiết Lượng tiếp tục: "Từ lần đầu tiên gặp vương gia ở Dương Đô hội đại ca ta đã âm thầm ngưỡng mộ ngài rồi.

Huynh ấy rất thường vẽ tranh về ngài, vậy nên dù ta chưa gặp qua ngài bao giờ nhìn thấy người thật liền nhận ra ngay.

Đại ca nói vương gia tuy sinh ra trong hoàng tộc nhưng dùng lễ đối người, vui vẻ phóng khoáng, chưa bao giờ vì thân phận cao quý mà xem thường bất cứ ai.

Có lần trong lúc họa tranh, đại ca sơ ý làm đổ nghiên mực lên góc áo của vương gia, vẫn sợ bị tội chết đến nơi nhưng ngài chỉ cười nói không sao, vài hôm sau còn quên hẳn chuyện này và mời đại ca ăn bánh.

Trong lòng của đại ca, vương gia giống như thánh nhân cao quý.

Đại ca ngưỡng mộ vương gia đến như vậy, tuyệt đối sẽ không phản bội vương gia."
Tiêu Trường Lân khổ não day quanh thái dương, gì mà nghe nghiêm trọng đến thế nhỉ? Cố Thẩm Đề bóp chặt tách trà trên bàn, nhếch môi cười nhạo: "Bạc vương điện hạ đúng là phong tình vạn chủng, khiến người khác hâm mộ."
Tiêu Trường Lân nghe lạnh cả sóng lưng, cố gắng nói chệch đi: "Cho dù như vậy cũng không nghĩa là đại ca ngươi chết oan mà nhỉ? Còn có chuyện gì khác kỳ lạ không?"
Thiết Lượng gật đầu lia lịa: "Còn có trước khi chết vài tháng, tinh thần của đại ca luôn bất an.

Đại ca nói từng làm một chuyện sai lầm, sợ bị người ta giết người diệt khẩu, nhưng cụ thể là chuyện gì thì không nói với ta.

Đại ca thậm chí còn moi hết gia sản tích cóp được giao lại cho ta, bảo ta rời khỏi kinh thành.

Đại ca vẫn hay có tính lo xa cho nên khi ấy ta không nghĩ nhiều.

Ta về quê tu sửa phần mộ tổ tiên, ngày trở lại thì hay tin đại ca chết xấu hổ trên giường nữ nhân đã có chồng.

Bất quá, dù đánh chết ta, ta cũng không tin đại ca lại làm ra loại chuyện đó.

Đại ca họa bút như thần, nào phải chưa từng có mỹ nhân theo đuổi huynh ấy, cần gì phải vụng trộm với thê tử của kẻ khác?"
Tiêu Trường Lân xác nhận với Lương Đổng Nhân: "Quả thật Thiết Thất tài hoa hơn người, tranh do y vẽ sống động như thật, còn có thể dụ được cả bướm bay tới.

Người như vậy dù thế nào cũng không thể hạ thấp phẩm giá được.

Lương đại nhân, ngươi vẫn nên điều tra kỹ lại xem."
Lương Đổng Nhân thở dài: "Vương gia, không có ai nói người thanh cao thì không thể giết người, không thể làm chuyện nhục nhã.

Cứ không bằng không chứng như vậy mà bảo Đại Lý Tự lật án thì rất tội cho hạ quan."

Thiết Lượng chuyển sang phía Phong Chi Danh tự nãy giờ chỉ ngồi im xem trò vui và nói: "Quốc sư không phải có thể triệu gọi hồn phách sao? Nhờ quốc sư triệu gọi đại ca ta về hỏi cho ra lẽ thì mọi chuyện đơn giản rồi."
Tiêu Trường Lân đập bàn ủng hộ: "Phải rồi hiền huynh, sao ta không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Huynh..."
Phong Chi Danh vươn tay gõ cái cốc lên đầu Tiêu Trường Lân: "Ngu ngốc! Ngươi bị hắn dắt mũi nãy giờ mà không biết hả? Còn định kéo theo ta bị dắt chung cho đồng hội đồng thuyền?"
"Gì...gì mà dắt mũi chứ?" Tiêu Trường Lân ngơ ngác vịn vào đầu.

Khoan nói thực hư thế nào nhưng mà Phong Chi Danh đánh cũng rõ đau.
Phong Chi Danh giải thích: "Nếu những lời Thiết Lượng vừa nói đều là sự thật vậy thì sẽ nảy sinh hai chuyện khó hiểu.

Đầu tiên, kỳ lạ không phải ở việc Thiết Thất chết thế nào, mà là ở việc vì sao hắn biết mình sắp bị diệt khẩu mà không ôm tiền của chạy, lại chỉ bảo người đệ đệ như ngươi chạy? Đây chẳng khác nào là khoanh tay chờ chết? Thứ hai, ngươi biết hắn chết oan lại không đi tìm kiếm bằng chứng, suốt ngày giả thần giả quỷ là muốn hù dọa ai đây? Có thể thấy, huynh đệ các ngươi đã có giao kèo từ trước.

Thiết Thất không hề biết là ai hại hắn, nhưng hắn biết người này có quyền lực rất lớn, lớn đến mức hắn chạy đằng trời cũng không thoát.

Và hắn nói với ngươi, nếu như hắn gặp họa, ngươi phải giả trang hắn để kẻ giết hại hắn nghĩ rằng hắn còn sống, tự lộ ra sơ hở.

Đáng tiếc, cả Thiết Thất và ngươi đều đánh giá quá thấp trí thông minh của người này.

Người này khẳng định Thiết Thất đã chết nên không thèm bận tâm đến mấy trò vụn vặt của ngươi.

Ta nói đúng chứ?"
Thiết Lượng chưng hửng, giây phút cúi đầu cắn chặt môi im bặt.
Lương Đổng Nhân kinh ngạc hỏi: "Quốc sư, ý của ngài là Thiết Thất thật sự chết oan?"
"Ta thấy ngươi vẫn nên nghe lời Trường Lân điều tra lại một chút, tránh cho trong cuộc đời thanh liêm của ngươi có một vết nhơ.

Chuyện này tưởng nhỏ nhưng không nhỏ đâu.

Nhưng mà, đừng trông chờ ta triệu hồn Thiết Thất.

Bắt người sống thì nên dùng chính cách của người sống.

Quan Tinh Các rất bận, ta đây cũng không phải loại người rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng.

Đến đây thôi."
Phong Chi Danh nói hết thì đứng dậy đi luôn.

Khi nãy y đã nhắm được một cây kẹo hồ lô rất ngon, phải tranh thủ mua về cho Bắc Đường Du trước khi bị người khác mua mất.
Tiêu Nhan Dĩnh cảm thông nhìn Lương Đổng Nhân: "Hiền huynh là thế đấy, Lương đại nhân đừng trách."
Lương Đổng Nhân bất lực nói: "Hạ quan không dám."
Cố Thẩm Đề liếc Tiêu Trường Lân: "Vương gia còn muốn luyến tiếc cố nhân đến bao giờ?" rồi quay ngoắt người bỏ đi.
Tiêu Trường Lân hậm hực nhìn Cố Thẩm Đề, cơ mà lại không đành bỏ mặc Cố Thẩm Đề đi một mình, cuối cùng vẫn phải đứng lên đi theo.

Tiêu Nhan Dĩnh ngầm lắc đầu nghĩ: "Thập nhất đệ, ngươi xong đời rồi, vạn kiếp bất phục là đây.".

Bình Luận (0)
Comment