Trời sinh đại đạo: Sinh - Tử - Luân hồi.
Đó chính là quy luật bất biến.
Con người sinh ra, đứng giữa đất trời rộng lớn, nếu đem ra so sánh cùng với sức mạnh của Đại tự nhiên thì lại rất là nhỏ bé, trông chẳng khác nào con sâu cái kiến vô cùng yếu ớt.
Thế nhưng, cho dù bản thân có nhỏ bé đến mức như vậy, nhưng con người lại mang trong mình một ý chí quật cường mà không một loài nào có thể so sánh bằng.
Vùng đất Lạc Hồng rộng lớn bao la, núi sông cẩm tú, sinh khí tràn đầy. Kể từ thời xa xưa, vùng đất này đã là nơi lý tưởng cho những người tu chân học đạo phát triển.
Những người tu chân này không ngần ngại gian khó, ngày đêm đau khổ, phấn đấu tu luyện cũng chỉ vì khát vọng muốn đạt đến được hai chữ “trường sinh”.
Hàng ngàn hàng vạn năm qua, cho dù liên tiếp thất bại, bọn họ vẫn không ngừng đấu tranh với Thiên đạo.
Lớp này ngã xuống, lớp khác lại xông lên, cứ như thế đã có không biết bao nhiêu con người mang theo khát vọng cùng hoài bão lớn lao của mình tiến vào con đường tu chân đầy gian khó.
Bọn họ giống như là những con thiêu thân không ngại ngần mê say lao đầu vào ngọn lửa.
Trải qua nhiều quá trình đúc kết của các thế hệ, người tu chân đã dần dần hiểu được đại đạo, nắm được trong tay sức mạnh to lớn, tự xem mình là chúa tể của hết thảy thế gian.
Thế nhưng, Thiên đạo biến hóa, trăm biến vạn biến, liệu rằng có mấy ai mới có thể thành công thực sự, siêu thoát “sinh tử”, trở thành tiên thành phật được nhân gian kính ngưỡng?
Tu chân thế giới ngày nay, nhân khí thịnh vượng, mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ phát triển phồn vinh rực rỡ nhưng ẩn chứa bên trong nó cũng đầy rẫy những cảnh máu tanh tranh đấu, kể từ khi hình thành liền giống như hai mặt Âm - Dương, phân ra Chánh - Ma, luôn luôn đối lập.
Đứng đầu Chánh đạo ngày nay có bốn môn phái lớn : Ba Vì, Lục Động, Ẩn Thế Tự, Tiên Nữ Quan. Bốn môn phái này đại diện cho chính nghĩa của thiên hạ, được người người ca ngợi, thanh thế như mặt trời ban trưa.
Ngược lại, Ma đạo đại diện cho máu tanh tàn khốc, là nơi những kẻ tà tu tụ tập cùng nhau, gieo hại nhân gian; dẫn đầu ma đạo luôn luôn đối đầu với Chánh đạo là bốn môn phái cổ xưa, thực lực không kém, gồm : Bách Độc, Hoan Hỉ, Quỷ Phái, Luyện Huyết.
Người đời chỉ biết đến hai chữ Chánh - Ma, nhưng nào có ai hay, nhân tình thế thái làm sao có thể chỉ là sự đơn giản giống như hai màu đen trắng, chỉ cần nhìn thấy là có thể dễ dàng phân biệt.
Thật ra, cho dù là Chánh, cho dù là Ma, tất cả mọi người tu chân ai cũng đều giống như nhau cả mà thôi, giống như trăm sông cuối cùng rồi cũng đổ về một biển.
Nhân sinh đằng đẳng, lại có mấy ai mới có thể tự mình thoát khỏi cơn mê, đắc đạo thành tiên?
……..
Chẳng biết là từ bao giờ trong tu chân giới đã lưu truyền một truyền thuyết:
Linh Nghê xuất thế
Trời giáng Thiên thư
Một đêm đắc đạo
Vạn thế trường sinh.
Người tu chân chính là những con thiêu thân một mình bay trong đêm tối, cho dù tu vi đạo pháp của một người có cao đến đâu, địa vị siêu việt như thế nào thế nhưng chỉ cần trải qua vô tận năm tháng hao mòn rồi cũng sẽ hóa thành cát bụi, lặng lẽ mà biến mất trong dòng thời gian.
Thiên thư xuất hiện giống như là nguồn ánh sáng duy nhất hiện ra trong đêm tối, cho dù le lói nhưng trong ánh mắt của những con thiêu thân lại vô cùng diễm lệ và rực rỡ.
Cứ thế, từng con thiêu thân cứ thi nhau lao đầu bay vào ánh sáng một cách mù quáng mà không hề biết được rằng đằng sau ánh sáng ấy ẩn chứa những điều gì đang chờ đợi mình.
Là sự thăng hoa hay là sự hủy diệt?
Trong dòng lịch sử dài dòng buồn chán của tu chân giới, cứ một ngàn năm, Thiên thư đều xuất hiện một lần. Mỗi lần nó xuất hiện đều mang tới một trận gió tanh mưa máu khiến cho tu chân giới đại loạn, dẫn đến sự tranh đoạt thảm khốc giữa những người tu chân với nhau.
Thế nhưng cho dù mỗi lần Thiên thư xuất hiện đều dẫn đến những sự kiện ghê gớm như vậy nhưng tại vô số năm tháng trôi qua cũng chưa từng có ai được nghe nhắc đến tên của bất kỳ một người nào đã từng may mắn đoạt được Thiên thư cả, hoặc giả như những người đoạt được Thiên thư đều đã đắc đạo thành tiên, sau đó âm thầm phi thăng cả rồi.
Cũng từng có người nghi ngờ về tính xác thực của Thiên thư, có điều mỗi người tu chân một khi đã bước lên trên con đường gian khó này đều mang theo trong mình một niềm khát vọng “trường sinh” vô cùng to lớn, cho nên cho dù biết Thiên thư là giả đi chăng nữa, chỉ cần có một chút hy vọng, mỗi khi Thiên thư xuất hiện bọn họ cũng đều không thể cưỡng lại sức hút của nó mà điên cuồng liều mạng tranh đoạt.
Cho đến ngày nay, Thiên thư vẫn là một bí ẩn kỳ lạ nhất của tu chân giới.
………….
Dãy núi Ba Vì nguy nga sừng sững, trải dài mấy ngàn dặm, nhấp nhô hiểm trở. Phía Tây có một con sông lớn gọi là sông Đà. Phía Đông có một cái đầm lớn tên gọi là Đầm Long, sâu không thấy đáy, nghe đồn vào thời cổ, đáy đầm này đã từng là nơi cư trú của loài rồng trong truyền thuyết.
Núi Ba Vì có rừng rậm bao phủ, kỳ hoa dị thảo, thác đổ hùng vĩ, cảnh quan nổi tiếng thiên hạ, nhưng nổi tiếng hơn cả là Ba Vì tiên phái nằm trên ngọn Tản Viên cao nhất của núi này, sở dĩ gọi là Tản Viên là bởi vì núi cao hơn ngàn dặm, vươn ngập trong mây, khi lên đến gần đỉnh thì thắt lại, phần đỉnh lại xòe ra, bằng phẳng như một cái Tán rộng.
Ba Vì tiên phái lập phái đã hơn sáu ngàn năm là một trong những môn phái cực kỳ cổ xưa của vùng đất Lạc Hồng, tổ sư khai phái là Bảo Ngọc chân nhân, danh tiếng hiển hách. Cả đời ông nhận cả thảy bốn người đệ tử, lập nên bốn Điện lớn lần lượt là Ngọc Hoa Điện, Phù Vân Điện, Ngọc Tản Điện, Phượng Hoàng Điện.
Trong bốn Điện, Ngọc Tản Điện là chủ Điện của Ba Vì tiên phái, các đời Trưởng môn đều do người của chủ Điện kế thừa; các Điện còn lại là chi thứ, chịu sự chi phối của chủ Điện.
Ba Vì tiên phái là một môn phái thuần túy Kiếm tu, thực lực vô cùng mạnh mẽ, ngày nay là một trong tứ đại tiên phái của Chánh đạo, môn nhân đông đúc đạt hơn nghìn người, cao thủ như mây. Trưởng môn Thiên Cảnh hiện thời càng là đức cao vọng trọng, nghe đâu đã thọ gần năm trăm tuổi, đạo pháp thông huyền, là một trong những nhân vật tuyệt thế đương thời.
………..
Đêm nay, bầu trời âm u, mây đen trĩu thấp khiến cho người ta có một cảm giác nặng nề nghẹt thở. Lằn chớp rạch ngang thinh không, kéo theo sau đó một tiếng sấm động.
Ánh sáng lóe lên từ tia chớp, soi tỏ một ngôi miếu nhỏ đổ nát, trơ trọi trong gió.
Từ cánh cổng lớn đã bị hủy cho đến đại điện của ngôi miếu, lúc này đây, ta có thể dễ dàng nhìn thấy được có rất nhiều xác chết đang nằm la liệt ở khắp nơi.
Những xác chết này bận trên người những bộ trang phục khác nhau, nằm lẫn lộn vào nhau, có người của Chánh đạo, có người của Ma đạo.
Lờn vờn trong không khí nơi đây là một mùi tanh tưởi của máu, phiêu tán theo gió, nồng đậm đến gay mũi.
Phía sau ngôi miếu vẫn còn vang rền tiếng chém giết, phe Chánh đạo dường như đang chiếm hết ưu thế, dồn đánh những người thuộc phe Ma đạo đến không thở nổi.
Bên rìa vách núi, những người thuộc phe Ma Đạo cho dù đang thất thế vẫn kiên trì chống đỡ, hai bên xông vào nhau chém giết đến đỏ mắt.
Giữa vô số pháp bảo bay múa, có hai người vẫn bình tĩnh đứng đối mặt nhau, trong vòng chu vi hơn chục trượng xung quanh bọn họ không có một kẻ nào dám to gan lại gần.
Một nam.
Một nữ.
Nam nhân là một người trung niên đứng tuổi, nho nhã tuấn lãng, khí thế bất phàm, sau lưng đeo một thanh đại kiếm, nhìn vào trang phục, rõ ràng là người thuộc Ba Vì tiên phái.
Nữ nhân ở phía đối diện thì ngược lại, trông nàng rất là thần bí, chiếc mặt nạ kín mít bằng bạc chỉ để lộ ra một đôi mắt rất đẹp. Dáng người thon thả, da thịt sáng trắng như tuyết.
Một dải lụa đen choàng nhẹ qua vai, đón gió phấp phới.
Nàng đứng đó, trầm mặc giữa bóng tối đang không ngừng quay cuồng gào thét xung quanh, lộ vẻ cô đơn.
- Ma nữ! Đã đến nước này rồi mà ngươi còn ngoan cố, không muốn buông tay chịu trói ư?
Người trung niên đột ngột lên tiếng trước. Hắn nhướng mày quát lên.
Âm ba phát ra dồn dập, vang xa bốn phía, khiến cho người có tu vi hơi yếu nghe phải liền cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, khó khăn lắm mới có thể đứng vững thân mình.
Cô gái bị gọi là Ma nữ kia trước tiếng quát của người trung niên vậy mà vẫn đứng bất động như núi, nàng chẳng hề bị ảnh hưởng gì cả.
Chẳng qua, ánh mắt của nàng khi nhìn về phía người nam nhân đó thật là quái lạ, lúc thì dịu dàng, lúc thì đau khổ, lúc thì tràn đầy hận ý cùng sát ý.
Phía trên cao, ánh chớp lại lóe lên lần nữa, lần này sấm đánh liên hồi, ầm ì tựa như tiếng trống trời giục giã.
Gió không ngừng réo rắt qua vai, thổi mái tóc nàng tung bay rối bời.
Qua một lát, nàng nhắm đôi mắt lại, hít sâu rồi thở dài một tiếng thật khẽ.
Lúc nàng mở mắt ra, nơi đáy mắt, tất cả những cảm xúc dằn xé lúc ban nãy đều đã biến mất hoàn toàn không hề để lại một chút dấu vết. Giờ đây, trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ còn lại một vẻ bình tĩnh lạnh lùng.
Nàng lấy tay che miệng, khẽ cười khúc khích :
- Thật không ngờ đến, chỉ mới có hơn mười năm không gặp mà ngươi đã có thể đạt được đến cảnh giới này!
Âm thanh của nàng kiều mị vô hạn cộng thêm phong tư quyến rũ thật là có thể khiến cho lòng người say đắm.
Có lẽ, bất cứ người nam nhân nào trên thế gian khi nhìn thấy nàng vào lúc này cũng đều sẽ động lòng, muốn tiến đến ôm ấp yêu thương, nhưng mà đừng bao giờ nhầm về hình thái bên ngoài của nàng, bởi vì trong Ma đạo thanh danh của nàng rất là vang dội, số người Chánh đạo chết trên tay của nàng cũng không vì vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy mà ít đi.
Có điều, trong lòng nàng biết rất rõ, cho dù nàng có xinh đẹp hơn nữa cũng vô ích.
Người nam nhân đứng trước mắt nàng đây, hắn không hề giống như những người nam nhân khác.
Hắn sẽ không bao giờ động lòng vì vẻ ngoài dịu dàng ấy của nàng bởi vì ở trong lòng của hắn đã không còn có chỗ dành cho tình yêu nữa mà là dành cho thứ khác.
Hôm nay, chỉ cần nàng nói ra hai chữ “không hàng”, hắn sẽ không do dự mà giết chết nàng ngay.
Nực cười thay, trong quá khứ, hắn và nàng vậy mà đã từng cùng nhau trải qua một đoạn nhân duyên đẹp đẽ khó quên.
Ông trời cũng thật là khéo trêu người!