Thiên bạc phơ, lộ mờ mịt.
Nhất trản đăng, vọng ngoài cửa sổ.
Lệ ngàn đi, phán quân về.
“Mộ Giai Nam ——” Thu anh Đào đột nhiên ngồi dậy, nàng đã tỉnh, đang nằm trên giường, mà bên cạnh không có bóng dáng của người nàng vừa gọi.
Nàng hy vọng tất cả chỉ là giấc mộng, mọi thứ đều là giả.
Cốc Mộng Vũ được sư phụ phái tới chăm sóc Thu anh Đào, bởi vì giờ phút này chỉ có nàng còn có thể chấp nhận tin dữ này. Mọi người còn lại đang tìm kiếm thi thể Mộ Giai Nam, nhưng khe núi sâu vạn trượng, nhìn không thấy đáy, mây mù tràn ngập không thể phân biệt rõ tầm nhìn, huống chi cũng không có sợi dây thừng nào đủ dài để đi đến đáy cốc, càng không có ai đủ năng lực một mình đi vào sơn cốc. Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang nghĩ cách nào vẹn toàn nhất.
Thu anh Đào thấy Cốc Mộng Vũ đẩy cửa vào, nàng vội vàng đi xuống giường, nhưng hai chân vô lực ngã xuống đất. Cốc Mộng Vũ tức khắc chạy lên nâng Thu anh Đào dậy, Thu anh Đào khẩn cấp dò hỏi:
“Tìm được Mộ Giai Nam chưa? …”
“Ngươi trước hãy bình tĩnh…”
Cốc Mộng Vũ hút hấp cái mũi, miễn cưỡng cười vui nói:
“Mộ Giai Nam phúc thiên mệnh lớn, có lẽ vừa vặn được nhánh cây nâng đỡ, trước khi chưa tìm được thi thể, mọi chuyện vẫn chưa hết hy vọng…”
Nàng đứng dậy rót một chén trà đưa cho Thu anh Đào, tận lực trấn an nói:
“Cũng có thể Mộ Giai Nam không gặp chuyện không may, chỉ là hắn đang muốn đùa giỡn chúng ta, ngươi xem hiện tại thật tốt, ngươi cũng có thể nói chuyện, không chừng chưa tới hai ngày tên kia bỗng nhiên sẽ xuất hiện, ha ha…”
Thu anh Đào còn chưa mở miệng lệ đã chảy thành hàng… Nàng xuyên qua là một hồi tai nạn, nếu hại chết Mộ Giai Nam, nàng xuống địa ngục sẽ chịu trừng phạt, nàng không muốn sống, nàng còn sống chỉ có hại người.
Nàng nằm trên đệm chăn, bả đầu và mặt đều chôn trong chăn… không có khả năng, Mộ Giai Nam sẽ không chết, hắn là chim bất tử, không có khả năng tùy tiện chết như vậy, hắn còn phải cưới nàng, không được nói không giữ lời, không được.
Cốc Mộng Vũ nhìn bóng dáng run sợ của Thu anh Đào, nàng không thể ngờ ách tật được chữa khỏi lại không phải chuyện vui, mà lại bi thương như vậy. Nàng không khỏi thở dài, một khi trụy nhai nhất định vạn kiếp bất phục, nàng đương nhiên cũng không hy vọng Mộ Giai Nam chết, nhưng sự thật tàn khốc không tồn tại nhiều ảo tưởng.
Nhiều ngày tìm kiếm không có kết quả.
Mà tin dữ lại theo nhau đến ——
Thu anh Đào lại té xỉu, khi có người trên nhánh cây ở khe núi tìm được đai lưng của Mộ Giai Nam, đai lưng loang lỗ vết máu, mang đi một tia hy vọng cuối cùng. Mà đai lưng này là chính tay Thu anh Đào đeo cho hắn. Nhớ rõ lúc ấy, nàng vì đùa hắn còn thắt một cái nơ con bướm, mặc dù nàng đã cố gắng tìm điểm khác nhau, nhưng, không có điểm nào, đây chính là đai lưng của Mộ Giai Nam.
Mọi người tựa hồ đều tắt hết hy vọng, cho dù một người trụy nhai may mắn chưa chết, nhưng theo đủ loại dấu hiệu cũng không khó đoán ra, Mộ Giai Nam nhất định bị thương không nhẹ, mấy ngày không được sơ cứu, khả năng còn sống cơ hồ không có.
Yến Hồi đại sư sau khi biết được việc này chịu đả kích không nhỏ, hắn không tỉnh lại nổi, chỉ ở trong mộng yên lặng rơi lệ, không ngừng gọi tên vợ con.
Tất cả mọi người cho rằng Mộ Giai Nam đã chết, đều lâm vào tiếc hận rơi lệ. Còn vì Mộ Giai Nam tạo một pho tượng không mộ bia tế điện.
Chỉ có Thu anh Đào, nàng không tin. anh dũng vô địch Mộ Giai Nam sẽ không dễ dàng chết như vậy, nàng cái gì cũng không muốn nghe, không muốn bọn họ nói với nàng những câu như nén bi thương, ai cho phép bọn họ lập bia cho người sống? một đám hỗn đản.
Ngưng Sa Tử mấy ngày qua cũng gầy đi không ít, nàng đi đến mộ bia, thấy Ngưu Nữu Nữu khoanh chân mà ngồi, vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn chữ trên bia mộ, có lúc còn ngây ngô cười. Ngưng Sa Tử lau lau khóe mắt, lấy lại tinh thần đi lên trước, nàng nhìn vẻ mặt Ngưu Nữu Nữu, ý muốn xem nàng đang cười chuyện gì, nàng cười so với khóc càng thê thảm…
“Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
“Vì sao phải khóc, Mộ Giai Nam cũng không chết, có ai nhìn thấy thi thể của hắn sao?”
Thu anh Đào hỏi đúng lý hợp tình, nàng giờ phút này bất chấp người khác thích hay không thích nghe, đây là suy nghĩ của nàng.
Nàng rót hai ly rượu, một ly đưa tới trong tay Ngưng Sa Tử, nàng bày ra một nụ cười, lại cười không hề ý nghĩa:
“Giúp ta bồi chuyện đi, khó được ta có thể mở miệng nói chuyện, ha ha…”
Ngưng Sa Tử đồng ý, nàng sóng vai ngồi xuống, tán gẫu vài chuyện vô vị:
“Tiếng nói của ngươi rất êm tai, Mộ…”
Nàng muốn nói lại thôi nhấp một ngụm rượu, không hề nói nhiều.
Thu anh Đào không cho là đúng cười cười:
“Ta từng ảo tưởng vô số lần, câu đầu tiên khi ta có thể nói được sẽ nói gì, nói với ai, nội dung là cái gì, nghĩ tới rất nhiều…”
Nàng ảm đạm tươi cười nước mắt dần tràn ra:
“Ta muốn nói với Mộ Giai Nam một trăm câu cám ơn, sau đó lên án hắn khi dễ ta câm điếc, đến lúc đó hắn khẳng định sẽ nói lại, khiến ta á khẩu không trả lời được, ha ha…”
Thu anh Đào hít sâu một hơi, đem rượu trong chén một hơi uống cạn sạch, chất lỏng chua sót xâm nhập yết hầu, thấm một tia cay độc:
“sự thật và mơ ước luôn cách xa vạn dặm, không nghĩ tới lần đầu tiên ta mở miệng là kêu tên của hắn, hắn cũng không lễ phép dám không đáp lại ta. Khẩn cầu ông trời cho ta kỳ tích, nhưng lão thiên gia căn bản không biết ta là ai, điều ta có thể làm, chính là tĩnh tâm chờ đợi…”
Ngưng Sa Tử nhìn chăm chú Thu anh Đào hồi lâu… một màn Mộ Giai Nam bướng bỉnh, sáng sủa, u buồn, vẻ mặt bình tĩnh hiện lên trước mắt nàng. Bọn họ có thể nói là bằng hữu, tuy trao đổi với nhau cũng không nhiều, nhưng nàng hiểu Mộ Giai Nam, càng hiểu tình cảm của Mộ Giai Nam đối với Ngưu Nữu Nữu. Có thể nói, không có một người nam nhân nào vô duyên vô cớ vì một nữ nhân khác vào sinh ra tử, tất cả mọi người đều nhìn ra được tình cảm của Mộ Giai Nam đối với Ngưu Nữu Nữu, mà Ngưu Nữu Nữu cũng dũng cảm bày tỏ tiếng lòng, khi cuộc sống tốt đẹp sắp đến tay, thì lại vô lực nắm lấy… Ngưng Sa Tử tựa hồ có thể lý giải loại tâm tình này. Mặc dù tất cả mọi người nói Mộ Giai Nam không còn sống, nhưng Ngưu Nữu Nữu không khóc không nháo, mắt điếc tai ngơ nhìn như không thấy. Vì nữ nhân này vẫn không tin, mà từ trong đáy lòng nàng phát ra thanh âm là: không thể mất đi hắn. Linh hồn của nàng sớm bay vào khe núi, đau triệt nội tâm kêu gọi, kêu gọi tình cảm chân thành nam nhân trở về.
“Ta cũng không tin Mộ trại chủ bỏ lại một mình ngươi mà rời đi… Ta cùng ngươi chờ.”
Ngưng Sa Tử nắm thật chặt bả vai Thu anh Đào:
“hắn trời sanh tính linh động, ý nghĩ cơ mật, nhất định không có việc gì.”
Thu anh Đào hướng Ngưng Sa Tử phao đi nụ cười cảm kích:
“Đúng! Tên kia thực thông minh, lại hư hỏng, mọi người không phải thường nói, tai họa di ngàn năm, ha ha, cực kỳ nguy hiểm đối với hắn cũng không phải lần đầu tiên, cho nên ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi, một ngày không thấy được thi thể hắn, ta tuyệt không tin hắn đã chết.”
Thu anh Đào nhìn về phía chân trời… Sao sáng lóe lên giữa bầu trời, nhưng trong mắt nàng lại trở nên ảm đạm không ánh sáng, phong cảnh tú lệ cũng phải có người cùng nhau xem mới cảm thấy xinh đẹp, nguyên lai thực là như thế.
“Yến Hồi đại sư gần đây thế nào?”
Thu anh Đào mấy ngày qua đem chính mình bao vây trong bức tường cách ly, đối với vị lão nhân gia lại sơ cho thân thiết.
Nhắc tới việc này, Ngưng Sa Tử không khỏi hơi hơi nhíu mi:
“Yến Hồi đại sư một mình xuống núi, nghe nói phải về nơi ở cũ, chúng ta cũng không ngăn cản, cứ để cho lão nhân gia bình tĩnh cũng tốt…”
“Ừ, giải sầu cũng tốt, tuổi cao cũng không chịu nổi kích thích, chuyện chờ đợi này, một mình ta là được rồi.”
Thu anh Đào thở dài, Yến Hồi đại sư thật sự đáng thương, tuổi cao như vậy mới tìm được con, còn chưa nhận thức đã phải ly biệt. Yến Hồi đại sư đúng là chịu đủ khổ rồi: Mộ Giai Nam, không chỉ có ta đang đợi huynh, mà còn có phụ thân của huynh, thân nhân huynh tìm mười mấy năm đang ở đây, trăng sao hay chuyển lời dùm ta, gọi Mộ Giai Nam nhanh trở về.
※ ※ ※
Nhà cũ bụi giăng đầy đất
Yến Hồi đại sư chống quải trượng thong thả đi vào, từ khi Liễu Di Nhất rời đi, hắn cũng không bước chân vào gian phòng từng tràn ngập tình yêu này, nhiều kỷ niệm còn lưu lại, hắn muốn chính mình từ trong tưởng niệm thoát ra, dứt khoát kiên quyết rời đi, lại càng lún càng sâu, vô luận đi đến nơi nào, hoài niệm vẫn không mất đi, nó vẫn theo hắn đến suốt cuộc đời.
Mọi chuyện đều giống như mới hôm qua, tầm mắt hắn dừng trước bàn trang điểm, hiện ra khuôn mặt ái thê Liễu Di Nhất ngồi trước gương, thê tử nũng nịu tú nhan tràn ngập tình yêu, mà hắn lúc đó không khỏi âm thầm cảm thán, thế gian chỉ có hắn may mắn nhất.
Nhoáng một cái đã hơn hai mươi năm, chuyện vui ngày xưa không còn nữa, giường cổ rèm che kín thê lương, vật còn đây nhưng người không còn.
Yến Hồi đại sư chất phác ngồi xuống giường, ngón tay vuốt ve bên gối, hắn cầm chiếc gối thêu hoa lên phủi phủi bụi, lại lơ đãng phát hiện bên trong gối lộ ra vài trang giấy đã ố vàng——
Mà chữ viết thanh tú quen thuộc, ký hiệu quen thuộc lại thân thiết, là một phong thư do Liễu Di Nhất tự tay viết, chữ viết đậm nét rõ ràng, lại mềm mại, tâm hắn càng đau thương, khắc chế giọt nước mắt sắp tràn ra.
Tử hàm:
Lang trung nói ta có hỉ. Ta vuốt ve bụng một trận vui mừng, tưởng tượng bộ dáng đáng yêu của con chúng ta, nếu là con trai sẽ giống như chàng, nếu là con gái sẽ giống ta, nhất định là hài tử đáng yêu.
Ta khẩn cấp muốn cùng chàng chia xẻ chuyện vui sướng này, nhưng chàng chỉ lo làm việc, ta sẽ chờ. Biết chàng si mê chế tạo binh khí, mà bộ dáng khi chàng chuyên chú làm việc rất mê người, ta đương nhiên không muốn quấy rầy chàng, chỉ đành chờ chàng xong việc sẽ báo tin vui, chắc là chàng sẽ rất vui? Ha ha.
Tử hàm: ta yên lặng ở một bên chờ đợi chàng mười ngày, chàng ngay cả một câu, một chữ cũng không nói với ta, ta an ủi chính mình, cũng an ủi con của chúng ta: cha con trong lúc làm việc không thích nói chuyện, hai mẹ con chúng ta không nên đi quấy rầy. Cho nên, ta như trước ngoan ngoãn ở một bên chờ chàng, nhưng ta không thể duy trì nụ cười trên mặt, nhìn một đống đồng thiết ở trong tay chàng, nhìn bộ dáng chàng mừng rỡ như điên. Ta suy nghĩ, đống phế liệu ở trong lòng chàng có vị trí so với ta càng trọng yếu hơn, bỗng nhiên ta giác ngộ, sao ta lại đáng thương như vậy.
Tử hàm: ta thường dùng công cụ chàng làm việc lưu lại một tờ giấy, nói ta mang thai, nhưng chàng ngay cả liếc mắt cũng không them liếc một cái, xem như là giấy vụn đem bỏ đi, ta lại một lần nữa bị đả kích, chàng không hề yêu ta.
Mà khi chàng xem được phong thư này, có thể đã là mấy năm sau, hoặc vĩnh viễn chàng cũng sẽ không xem qua, củng có thể… Chàng căn bản không quan tâm cảm thụ của ta, bởi vì chàng đã sớm quên ta, quên nơi này, trên chiếc giường này từng có một nữ nhân luôn si ngốc chờ chàng.
Ta đi rồi, mang theo con của chúng ta, ta sẽ một mình nuôi con lớn lên, sẽ không quấy rầy chàng, vĩnh viễn không…
Liễu Di Nhất lúc này xa nhau.
… Lệ mơ hồ tầm mắt, Yến Hồi đại sư đem phong thư ố vàng áp lên gương mặt… Là hắn ép ái thê rời đi, hắn thậm chí đến lúc này mới đại triệt hiểu ra, khi hắn nói lời thề son sắt, tự nhận hắn yêu nàng, tự nhận cả đời tình cảm chân thành khắc cốt minh tâm, lại mới hiểu được hắn xem nhẹ cảm thụ của thê tử, Liễu Di Nhất không cần địa vị trong giang hồ của hắn cao bao nhiêu, nàng chỉ muốn hắn mãi yêu nàng, quan tâm nàng. Chỉ chớp mắt dường như đã có mấy đời, mất đi mới trân quý sao? hắn như trước vẫn ích kỷ như vậy.
Tạo hóa trêu người… Di Nhất, nàng một tay nuôi dưỡng con chúng ta thành người, nhưng ta lại vô duyên gặp lại con.