Thu Đào đem bữa tối bày ra trên bàn, đồ ăn đều là theo Tiểu Nhiễm phân phó mà làm. Nói là bữa tối, thực chất chỉ nhiều hơn bữa sáng có một bát cháo gà mà thôi.
Bởi vì hôm nay Vương gia sẽ không đến, nên không cần làm nhiều đồ ăn phong phú làm gì.
Tiểu Nhiễm ngồi ở trước bàn, bưng cháo lên uống một ngụm. Dường như lâu rồi nó không có một mình ngồi ăn tối thế này, bởi vì nhiều ngày qua Vương gia đều ở lại chỗ nó, còn cùng nhau dùng bữa tối.
Đêm nay, Tây Tường Liệt đã đến chỗ Tứ phu nhân.
Loại sự tình này, bọn hạ nhân thích buôn chuyện sẽ nói với nhau, cho nên Tiểu Nhiễm cũng sẽ biết.
Tiểu Bạch điêu nhảy lên đùi Tiểu Nhiễm, làm nũng cọ cọ vào người nó. Tiểu Nhiễm cười cười, cũng tùy ý nó nghịch, Thu Đào hẳn là đã cho tiểu bạch ăn cái gì đó rồi.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tiểu Nhiễm giật mình ngẩng đầu, là Tây Tường Liệt.
Hắn không phải đã đến chỗ Tứ phu nhân rồi sao?
Lòng không khỏi có chút lo lắng sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm băng lãnh của Tây Tường Liệt, Tiểu Nhiễm đứng lên nhìn hắn, bạch điêu đã sớm chạy mất.
Tây Tường Liệt nhìn lướt qua Thu Đào: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng, nô tì cáo lui.” Thu Đào cảm thấy không khí lúc này rất quỷ dị dọa người, Vương gia giống như đang có tâm tình cực xấu, khiến nàng không khỏi lo lắng cho công tử.
Chờ đến lúc trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tây Tường Liệt mới đến trước mặt Tiểu Nhiễm, đem cái vòng ngọc thuần trắng kia giơ lên: “Nhiễm Nhi, nói cho ta biết, thế này là thế nào?”
Tiểu Nhiễm không khỏi có một loại cảm giác áp bách vô hình bao phủ, nhìn vòng ngọc trước mắt, nghĩ mãi vẫn không hiểu đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
“Nói cho ta biết, tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ Yến Nhi!” Ngữ khí Tây Tường Liệt bởi vì tức giận mà bắt đầu trở nên cường ngạnh.
Đây là vật hắn khổ công chọn lựa mãi mới có được, Nhiễm Nhi tại sao lại cứ như vậy đem nó đi đổi lấy thứ đáng giá khác?!
Tức giận, còn có rất thất vọng.
Cảm giác được Tây Tường Liệt đang bực bội, Tiểu Nhiễm theo bản năng không hề cầm tay đối phương, mà đi tới bàn học cầm giấy bút lên.
Ta đem cái vòng đưa cho Tứ phu nhân, ta muốn cùng nàng làm bằng hữu.
Tây Tường Liệt nhìn những lời này, trong lòng giống như thư thái một chút.
Nhưng hắn lại lập tức hỏi: “Vậy cây trâm của Yến nhi đang ở chỗ ngươi?”
Tiểu Nhiễm gật đầu, nhưng mà nó phi thường không thích Tây Tường Liệt dùng cái loại ngữ khí như đang thẩm vấn phạm nhân này với nó.
“Ngươi cầm trâm của nàng?” Tây Tường Liệt nhíu mày: “Đó là thứ ta tự mình đưa cho Yến Nhi khi cưới nàng vào phủ, ngươi sao lại có thể lấy nó?”
Tiểu Nhiễm sửng sốt, Vương gia là trách cứ nó sao? Bởi vì nó cầm đồ mà Vương gia đã tặng Tứ phu nhân……
Hắn sủng ái Liễu Yến đến độ ngay cả người khác cầm đồ của nàng cũng làm hắn tức giận vậy sao? Trong lòng nhất thời trống rỗng, còn như bị nện một cái thật mạnh.
Tiểu Nhiễm không nói, ở trong mắt Tây Tường Liệt lại giống như là đang thừa nhận, hắn nghiêm khắc nói: “Nếu ngươi thích, cứ nói với ta là được rồi, ta cái gì cũng sẽ cho ngươi. Nhưng ngươi sao lại có thể ỷ vào sự sủng ái ta dành cho ngươi mà ép buộc cướp đoạt đồ của người khác? Ngươi có biết là làm thế Yến nhi sẽ thực thương tâm không?!”
Cướp đoạt? Nó có cướp đoạt trâm của Tứ phu nhân sao? Vương gia hoá ra là nghĩ về nó như thế?
Tiểu Nhiễm bỗng dưng mở to mắt, không thể tin nhìn Tây Tường Liệt.
Tại sao Vương gia lại nói nó thế? Tại sao hắn lại nghĩ nó xấu xa đến vậy!
Giờ khắc này, Tiểu Nhiễm có thể cảm thấy được thứ gì đó trong lòng mình đang vỡ vụn ra.
Là Liễu Yến đối Vương gia nói cái gì, hay là chính hắn nghĩ vậy?
Tây Tường Liệt định mở miệng, nhưng lại nhìn thấy biểu cảm bị thương tổn thật sâu của Tiểu Nhiễm, mới phát hiện lời vừa rồi hắn nói là quá nặng nề.
Kỳ thật hắn cũng không muốn nói những lời này, hắn chỉ muốn nói là: Tại sao lại dễ dàng đem thứ ta tặng cho ngươi ném cho người khác như vậy?
Mặc dù có điểm sinh khí vì Nhiễm Nhi được sủng mà kiêu, nhưng thật ra cái khiến hắn tức giận nhất là Tiểu Nhiễm một chút cũng không quý trọng vật hắn tặng, thật giống như không cần hắn.
Chính là mặc kệ như thế nào, đều là Nhiễm Nhi không đúng, tuy rằng hắn sủng nó, nhưng mà tuyệt đối sẽ không dung túng nó.
Tây Tường Liệt kìm nén xúc động muốn đem Tiểu Nhiễm ôm vào trong ngực, cứng rắn nói: “Đem cây trâm đưa cho ta, để ta trả lại cho Yến Nhi, sau này ngươi tuyệt đối không được phép làm ra loại chuyện được sủng mà kiêu này.”
Tiểu Nhiễm yên lặng nhìn Tây Tường Liệt, trên mặt biểu cảm hết sức phức tạp. Nó xoay người đi vào phòng trong lấy ra cây trâm mã não kia đưa tới trước mặt Tây Tường Liệt.
Đôi mắt to trong vắt không có một tia dơ bẩn, nhưng thời điểm nhìn về phía Tây Tường Liệt đã có hơn một phần thất vọng.
Tiểu Nhiễm biết thân phận mình không thể cùng những phu nhân khác trong Vương phủ so sánh, có chăng hơn ở chỗ được Vương gia yêu thương, sủng ái hơn một chút. Chỉ cần nghĩ vậy, Tiểu Nhiễm liền cảm thấy vô luận bản thân có bị người ta đàm tiếu gì nó cũng nhất định sẽ ở bên Vương gia đến cùng.
Chính là, Vương gia không tin nó, ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không cho nó.
Giải thích…… giải thích giờ cũng vô ích rồi, nguyên lai nó ở trong lòng Vương gia là người như vậy.
Nhiều ngày sớm chiều làm bạn ngọt ngào vừa qua, tất cả giống như đều biến thành ảo ảnh không chân thật.
Tiếp nhận cây trâm cất đi, Tây Tường Liệt kéo tay Tiểu Nhiễm, muốn đem cái vòng ngọc kia một lần nữa đeo vào cổ tay nó.
Ai ngờ Tiểu Nhiễm lại đột nhiên dùng sức rút tay ra, cự tuyệt mang cái vòng kia.
Bàn tay cầm vòng ngọc của Tây Tường Liệt dừng lại giữa không trung, thật lâu thật lâu cũng không buông xuống.