“Tây Tường Liệt sao đột nhiên lại lập gia đình vậy? Tại sao ta một chút tin tức cũng không biết?” Cung chủ Huyền Thiên Cung diện mạo tà tứ tuấn mỹ lên tiếng đầu tiên.
“Ngươi một năm có mấy ngày ở trong kinh thành? Chuyện của Tây Tường Liệt cùng với vị tiểu mỹ nhân kia ta và Lăng Thần đã sớm biết, lần trước chúng ta còn cùng nhau đi săn thú. Nhưng mà Tây Tường Liệt này tổ chức đại hôn sao cũng không thèm thông báo một tiếng chứ!” Vân Cẩm Nghị có điểm không hài lòng.
Đại tướng quân Ngụy Lăng Thần cũng bắt đầu oán hận :“Tường Liệt như thế là không có nghĩa khí, lúc trước chúng ta đã nói rõ, hiện tại sao có thể đổi ý như vậy? Có mỹ nhân là quên mất huynh đệ à?”
“Hừ, nếu hắn đã trọng sắc khinh bạn thế, Thấm Lam ta cũng sẽ không có nghĩa khí, hôm nay hắn đừng có nghĩ đến việc động phòng.”
“Đúng, hôm nay nhất định phải làm tên Tây Tường Liệt đó không được yên ổn!”
…
Trong phòng, Tây Tường Liệt ngồi bên Tiểu Nhiễm, liếc mắt đưa tình thì thầm: “Nhiễm Nhi, hôm nay ngươi đẹp quá.”
Tiểu Nhiễm gục đầu xuống, Tây Tường Liệt vừa định nâng cằm nó lên hôn, cửa đã bị người nào đó một cước đá văng ra.
“Tây Tường Liệt, lời này của ngươi nghe thật mắc ói, không thể đổi câu mới sao?”
Nói chuyện chính là Vân Cẩm Nghị, người đá cửa chính là Thấm Lam đang đứng một bên.
Tây Tường Liệt mặt đen sì, dùng thanh âm có thể giết người gằn ra từng chữ một: “Cút ra ngoài cho ta!”
“Ha ha, Tây Tường Liệt, ngươi hôm nay cũng đừng hi vọng quá nhiều vào đêm động phòng hoa chúc này. Huynh đệ lâu năm, ngươi trọng sắc khinh bạn như thế, chúng ta há có thể để yên cho ngươi?”
Tây Tường Liệt biểu cảm có điểm kỳ quái, quay sang liếc nhìn Tiểu Nhiễm đang bị dọa sợ: “Khụ, cái kia, chỉ là vài câu nói đùa lúc trẻ mà thôi, các ngươi đừng coi đó là thật.”
“Tường Liệt, ngươi có thể coi đó chỉ là lời nói đùa a? Năm đó bốn người chúng ta chính là cộng ẩm máu loãng, kết làm huynh đệ cả đời. Rõ ràng đã nói vậy đâu thể dễ dàng đổi ý được? Ngươi cùng vị Doãn công tử này không động phòng một ngày thì có thể chết sao? Ngươi cứ như vậy không để ý đến huynh đệ chúng ta ư?”
Tiểu Nhiễm càng nghe càng không hiểu bọn hắn đang nói cái gì, nó giữ chặt ống tay áo Tây Tường Liệt, muốn hỏi cho rõ ràng, nó sao tự dưng lại có cảm giác là lạ……
“Nhiễm Nhi, không cần để ý đến bọn chúng, ta cái gì cũng không đáp ứng bọn hắn.” Tây Tường Liệt quay đầu sang phía ba người kia: “Bổn vương cái gì cũng không nói, các ngươi nhanh chóng lui ra đi.”
“A, Vương gia ngươi đã hoàn toàn quyết định rồi? Tây Tường Liệt, ta cũng không thèm chấp ngươi nữa, giờ để ta nói với vị Vương phi động lòng người này của ngươi đi.” Thấm Lam cười mà như không cười nhìn về phía Tiểu Nhiễm: “Vương gia phu quân của ngươi lúc trước đã ưng thuận cùng ba người huynh đệ chúng ta, bất luận là ai, ngày cưới vợ đêm động phòng hoa chúc đều phải đi ra cùng nhóm huynh đệ bốn người nâng cốc đến bình minh.”
Vân Cẩm Nghị nói tiếp: “Nhưng hôm nay hảo phu quân của ngươi vì cùng ngươi tham hoan một đêm mà không thèm để ý đến lời thề lúc trước của huynh đệ chúng ta, như thế là trọng sắc khinh bạn, bảo chúng ta sao có thể cam tâm a?”
Mặt Tiểu Nhiễm lập tức đỏ bừng, Tây Tường Liệt lắc đầu hai cái, hắn chưa từng nghĩ tới ba tên huynh đệ này lại đem cái chuyện chết tiệt đó nhớ rõ như thế!
Tiểu Nhiễm đứng dậy đi tới bàn, lấy giấy viết mấy chữ rồi đưa cho bọn Vân Cẩm Nghị:
Thật có lỗi, ta cũng không biết Vương gia đã hứa với các ngươi như vậy. Các ngươi cứ cùng Vương gia đi đi, hắn nếu uống quá chén thì làm phiền các ngươi nâng hắn trở về là tốt rồi.
Ba người kia nhìn nhau, cuối cùng Thấm Lam nói: “Tây Tường Liệt, Vương phi của ngươi đã đồng ý rồi, ngươi còn không đi cùng chúng ta.”
“Nhiễm Nhi, ta không muốn cùng bọn hắn đi uống rượu, ta muốn cùng ngươi ──” Tây Tường Liệt còn chưa nói xong, Tiểu Nhiễm đã đem hắn đẩy ra ngoài cửa.
Tây Tường Liệt bị cả bọn lôi đi, Tiểu Nhiễm một mình ngồi ở trên giường, bạch điêu đột nhiên lại nhảy vào trong ngực nó.
Tiểu Nhiễm kinh ngạc nhìn bạch điêu không biết từ đâu nhảy ra, Vương gia rõ ràng đã đem nó nhốt vào một cái ***g sắt khoá chặt, nói là ngày đại hôn để tiểu bạch điêu này chạy loạn thì thật không tốt.
Thế mà cuối cùng bạch điêu vẫn chạy đến đây được, bạch điêu dùng móng vuốt cọ nhẹ vào ngực Tiểu Nhiễm, bộ dáng phi thường đáng yêu. Tiểu Nhiễm lẳng lặng vuốt lông nó.
Ai, ngày đại hôn tân lang thế nhưng lại cùng huynh đệ đi uống rượu cả đêm, sao lại ra cái quy ước kỳ cục như vậy chứ, Tiểu Nhiễm đột nhiên thấy buồn cười, không nghĩ tới Vương gia hắn cũng có thời điểm xấu xa nuốt lời.
Xem bộ dáng ủy khuất của hắn lúc bị đẩy ra khỏi cửa, quả thật là phi thường đáng yêu a……
Ước chừng nửa canh giờ sau, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Tiểu Nhiễm kinh ngạc nhìn Tây Tường Liệt, hắn sao lại về sớm vậy? Không phải nói uống cả đêm hay sao?
Tây Tường Liệt vừa tiến đến liền lập tức bổ nhào về phía Tiểu Nhiễm. Tiểu Nhiễm thoáng cái đã bị hắn đặt trên giường, mãnh liệt hôn xuống, tay cũng vội vàng lần mò y phục nó.
“Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi!” Tây Tường Liệt lung tung xé mở y phục nó, đối với thân thể nó vừa hôn vừa cắn, tiếng thở dốc hổn hển làm tim Tiểu Nhiễm không ngừng đập thình thịch.
Vương gia hình như có điểm không đúng lắm? Sao lại đột nhiên trở nên như này…… Tiểu Nhiễm còn chưa kịp nghĩ nhiều đã bị Tây Tường Liệt tấn công đến hết đường nghĩ tiếp. Thân thể bị lực đạo có chút thô lỗ vuốt ve, miệng bị gắt gao mút mát, trên người Tây Tường Liệt có mùi rượu rất nhẹ truyền đến. Mùi rượu không nặng lắm, không giống như là uống say, Vương gia đây là xảy ra chuyện gì?
“Ân…… Ngô!”
……
Dưới ánh trăng, ba vị tuấn mỹ nam tử đứng chung một chỗ, nha hoàn nào đi ngang qua nhìn thấy đều phải mặt đỏ một trận, chỉ là không biết ba người này đang nói mấy cái chuyện……
“Cẩm Nghị, xuân dược kia của ngươi có hữu hiệu không?” ── Thấm Lam hỏi.
“Đương nhiên ! Đây chính là bảo bối của ta, đêm nay khẳng định tiểu mỹ nhân kia không thể ngủ được, Tây Tường Liệt có lẽ tới sáng sớm ngày mai vẫn còn hưng trí bừng bừng!”── Vân Cẩm Nghị nói.
“Khụ khụ, cái kia, chúng ta làm vậy có đúng không? Vương phi thoạt nhìn giống như sẽ không chịu nổi……”── Ngụy Lăng Thần ho khan vài tiếng.
Bên kia, trong Nguyệt tiên Cư, xuân sắc khôn cùng, thỉnh thoảng lại phát ra vài âm thanh khiến cho kẻ khác mặt đỏ tim đập.
Bình minh ngày hôm sau, Thu Đào đứng ở ngoài cửa Nguyệt Tiên Cư, phân vân không biết có nên gõ cửa đánh thức hai người kia không. Tối hôm qua, hai người này hẳn là không hề ngủ đi…… Thu Đào mặt lập tức đỏ, nàng không phải cố ý nghe đâu, chính là tối hôm qua thật sự rất……
Quên đi, không nên gọi thì hơn, cứ để bọn họ ngủ thêm giấc nữa thì tốt hơn.
Khi Tiểu Nhiễm tỉnh lại, bên ngoài mặt trời đã muốn ngả về hướng tây, mà thân thể nó vẫn thực mệt mỏi.
Cố gắng buộc mình thanh tỉnh một chút, Tiểu Nhiễm lập tức ngồi dậy. Trời ạ! Nó cùng Vương gia ngủ thẳng tới hiện tại, người ngoài chẳng phải sẽ biết bọn họ tối hôm qua làm kịch liệt thế nào sao!
Nghĩ vậy, Tiểu Nhiễm ấm ức nhìn về phía kẻ đầu sỏ bên cạnh, Vương gia còn đang ngủ say, hắn sao có thể thoải mái ngủ như thế?
Tiểu Nhiễm vỗ vỗ hắn, Tây Tường Liệt hé mắt lộ ra một đường nhỏ: “Nhiễm Nhi? Xảy ra chuyện gì? Mau ngủ tiếp đi.”
Nói xong, Tây Tường Liệt còn dùng bàn tay to túm Tiểu Nhiễm ôm vào trong lòng, tính toán cùng nó ngủ thêm chút nữa.
Tiểu Nhiễm từ chối, từ trong ngực Tây Tường Liệt giãy dụa ngồi dậy, rồi mới dùng sức lắc lắc người hắn, lúc này mới làm cho Tây Tường Liệt thanh tỉnh chút ít.
“Đã muộn như thế rồi sao?” Tây Tường Liệt nhíu mày, giật mình thấy Tiểu Nhiễm có chút giận dỗi nhìn hắn. Hắn lúc này mới nhớ lại tối qua mình đã làm cái gì, hình như là đem Nhiễm Nhi lăn lộn đến chịu không nổi……
Tây Tường Liệt cười cười lấy lòng rồi ôm lấy Tiểu Nhiễm: “Đừng giận, ta tối qua có hơi kích động một chút thôi, Vương phi ngoan của ta.” Nói xong còn tranh thủ hôn môi Tiểu Nhiễm.
Tiểu Nhiễm bị hắn nói vài lời dỗ dành, cơn tức còn chưa kịp phát ra đã bị dập cho tắt ngóm. Bất đắc dĩ, nó đành vươn tay ôm lại Tây Tường Liệt.
“Nhiễm Nhi, ta rất yêu ngươi.”
Hôn đủ, Tây Tường Liệt ở bên tai Tiểu Nhiễm thì thầm.
Tiểu Nhiễm ngẩng đầu, mặt có chút hồng, đôi môi chậm rãi mấp máy, không tiếng động nói ra ba chữ.
Tây Tường Liệt thấy được liền kích động hôn nó.
Thực hạnh phúc, thâm tình của nó, tình yêu của nó….
Tuy rằng Tiểu Nhiễm không thể nói ra, nhưng nó sẽ dùng tấm chân tình này để cho người nó yêu biết.
Ta yêu ngươi, Vương gia.
END