Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

Chương 17

Năm mới người ta thường nói câu gì nhỉ? Đương nhiên là cung hỉ phát tài và các  lời chúc may mắn khác rồi. Nhìn khắp Trung Hoa, tung hoành chín vạn dặm, suốt năm nghìn năm, chỉ có tập tục này là không hề thay đổi, Hàn triều và Phượng triều đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Buổi sáng mộng một năm mới, mới sáng sớm Phượng Chuẩn đã bật dậy, hắn trước đây đều là đón năm mới ở trong cung, sau tiệc mừng giao thừa còn phải cùng đón năm mới với hoàng tỷ và các đại thần, thưởng thức pháo hoa. Đại Phượng triều dân giàu nước mạnh, pháo hoa đương nhiên sẽ vừa nhiều vừa đẹp, pháo hoa xem mãi cũng không hết. Lúc này hàng năm, Phượng Chuẩn luôn là vừa nói”Ân, đẹp, không tồi”…, vừa ở trong lòng thầm kêu: “Trẫm buồn ngủ, trẫm muốn ngủ a”. Nhưng đêm giao thừa năm nay, bởi vì Anh Nguyên tiết kiệm, pháo hoa trong phủ đều là do thương nhân thành Hưng Châu vì cảm tạ hắn làm quan thanh liêm mà gửi tặng, lại chia một nửa cho nạn dân ngoài thành mừng năm mới, cho nên chưa đầy một khắc đã hết. Làm cho hắn thật thoải mái mà ngủ một giấc ngon lành.

Không khí trong phủ im ắng, hỏi qua mập đại thẩm, mới biết được Anh Nguyên đã đem theo nha dịch cùng ra ngoài đường chúc mừng năm mới. Hắn vội vàng gọi tiểu Phúc tử dậy, cùng ra đường phố, dự định cảm thụ một chút mừng năm mới nói đất khách.

“Yêu, Lâm công tử, năm mới vui vẻ.”Trong vòng thời gian mấy tháng, Phượng Chuẩn đi bên người Anh Nguyên đã trở thành một đại hồng nhân ở trong thành Hưng Châu. Vừa mới xuất hiện ở bên đường, liền đã có vài người tiến đến, chắp tay thành quyền: “Chúc mừng chúc mừng, hôm qua cuối cùng cũng được ăn thịt đi?”

“Ân, năm mới vui vẻ, chúc mừng phát tài.”gương mặt tràn đầy xuân phong sau khi nghe thấy câu sau, liền biến thành xấu hổ cười.

“Ân, chủ tử, xem ra chuyện Anh đại nhân tiết kiệm đã đến mức toàn thành đều nghe danh rồi, ngay cả dân chúng cũng đều biết hắn đến năm mới mới có thể ăn thịt một lần.”Tiểu Phúc tử ở bên tai Phượng Chuẩn nói nhỏ. Sau đó thấy chủ tử nghiêm trọng đồng ý mà gật đầu.

“Yêu, Lâm công tử, năm mới vui vẻ, chúc mừng chúc mừng, hôm qua cuối cùng cũng được ăn thịt đi?”

“Ân. . . . . . Đúng vậy, năm mới vui vẻ, chúc mừng phát tài.”

“Yêu, Lâm công tử, năm mới vui vẻ, chúc mừng chúc mừng, hôm qua cuối cùng cũng được ăn thịt đi?”

“Ân, đúng vậy, năm mới vui vẻ. . . . . .”

“Yêu, Lâm công tử, năm mới vui vẻ, chúc mừng chúc mừng, hôm qua cuối cùng cũng được ăn thịt đi?”

“Ân, đúng vậy. . . . . .”

“Yêu, Lâm công tử, năm mới vui vẻ, chúc mừng chúc mừng, hôm qua cuối cùng cũng được ăn thịt đi?”

“Ân. . . . . .”

“Yêu, Lâm công tử, năm mới vui vẻ, chúc mừng chúc mừng, ngày hôm qua. . . . . .”

“Ta biết, hôm qua cuối cùng cũng được ăn thịt đi? Ngươi không phải là muốn nói lời này hay sao, Phượng Chuẩn cuối cùng cũng nhịn không được mà rống lên, có nhất thiết không? Nha môn tri phủ mừng năm mới mới ăn một bữa thịt, chuyện nhỏ như vậy mà lưu truyền cả thành Hưng châu, còn có thể phát triển ra cách chúc mừng năm mới khác người như vậy.

Mấy lão bản bị rống ở trướng mặt lại cùng nhau cười lên: “Ha ha ha, hỏa khí của Lâm công tử thật không nhỏ a, còn phải cần luyện tập nhiều, yên tâm, ngươi tiếp tục ở trong tri phủ nha môn vài năm, nhất định sẽ quen thôi , Anh tri phủ chính là một ví dụ. Ha ha ha.”

“Các ngươi nói gì cơ? Các ngươi như thăm hỏi như thế Anh Nguyên lại không điên? Với tính cách của hắn?”Phượng Chuẩn không dám tin mà hỏi. mấy người trước mặt lại càng cười to hơn: “Sao lại có thể không điên lên, nhưng mà qua mấy năm nay, Anh đại nhân cũng đã quen rồi , ít nhất lúc nãy chúng ta vừa mới gặp hắn, mừng năm mới hắn xong chưa thấy hắn nổi cơn.”

“Nghe ý tứ trong lời nói của các ngươi, tựa hồ thực kính yêu quan phụ mẫu của các ngươi a. Vậy tại sao ngày thường không thấy các ngươi tặng rau thịt hay cái gì đó, đến nỗi để cho một vị quan yêu dân như con đến thế sống những ngày tháng như vậy?”trời biết câu hỏi này đã nghẹn ở trong lòng Phượng Chuẩn rất lâu rồi .

Mấy người kia thu lại tươi cười, bất đắc dĩ buông tay, nói: “Chúng ta cũng không có biện pháp a, Anh đại nhân căn bản không nhận đồ gì chúng ta tặng, đại nhân nói nếu thật sự muốn tặng, thì hãy tặng cho nạn dân ở ngoài thanh, còn nói hắn ít nhất còn có bổng lộc, còn có thể ăn những món rau dưa đơn giản, mà những nạn dân ở ngoài thành thì lại càng ngày càng đông, căn bản không đủ lương thực ăn, cho nên cho dù chúng ta có mang tặng hắn cái gì, thì hắn cũng đều phân phó mang tặng cho những nạn dân ở ngoài thành .”

Phượng Chuẩn ngơ ngác, trên đời này lại còn có người như vậy, vị quan như vậy. Lại nghe thấy một người trong số đó nói: “Ai, Anh đại nhân là người tốt a, vì thành Hưng Châu, vì những nạn dân không có ai nương tựa này, hắn không những đắc tội với triều đình, mà còn đến nỗi tới bây giờ cũng chưa cưới được vợ, kỳ thật với tướng mạo và nhân phẩm của Anh đại nhân, nếu không phải rất nghèo, sao lại có thể cô đơn tới bây giờ?”

Phượng Chuẩn cười hắc hắc, thầm nghĩ: đại nhân nhà các ngươi cô đơn tới giờ, chính là ý trời a, vì chờ ta mà. Ngoài miệng lại nói: “Ta vẫn không rõ, nhiều nạn dân như vậy, Anh Nguyên yêu quý bọn họ, tại sao lại không cho bọn họ vào thành?”

Một người nói: “không phải do Anh đại nhân, đó là nghiêm chỉ của triều đình. Thành Hưng Châu phồn hoa quả thực không dễ, nếu để cho nhiều nạn dân như vậy cùng vào, chỉ sợ kinh tế trong thành sẽ không gượng dậy nổi, mà khách thập phương các nơi cũng sẽ không đến nơi này nữa . Triều đình vì bảo trụ Hưng Châu, cho nên nghiêm lệnh Anh đại nhân không được mềm lòng. Suy nghĩ vì đại cục, Anh đại nhân cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Bình Luận (0)
Comment