Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 12

Có thể nói Nhị Hổ suy nghĩ rất chu toàn, nhìn ra được cảnh ngộ hiện tại của Tâm Di.

Tâm Di quay sang Nhị Hổ, giơ ngón cái tỏ ý khen ngợi. Thấy thế Nhị Hổ lập tức lo lắng nói: “Nếu vậy, cách cách chẳng phải đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm ư!”

“Cho tiền bọn họ cũng không dám! Thứ nhất, hoàng thượng đương tại vị, họ không có cái gan đó. Thứ hai, phe này ngấm ngầm đề phòng phe kia, họ càng nghi kị thì ta càng an toàn. Huống hồ, không phải vẫn còn hai ngươi bảo vệ ta sao!”

“Cách cách, bọn thuộc hạ võ công cũng chỉ là hạng tầm thường, nhỡ thực sự xảy ra biến cố chỉ sợ lực bất tòng tâm. Nếu nói đủ năng lực bảo vệ cách cách, e chỉ có mình thống lĩnh!” Nhị Hổ nói.

“Không sai, võ công của thống lĩnh quả thật vô cùng lợi hại!” Chỉ cần chủ đề là Na Lan Đức Duật thì Đại Hổ tức khắc trở nên phấn khích, gương mặt tràn đầy vẻ tự hào.

“Ai! Cứ nhắc đến hắn là ngươi như uống phải thuốc kích thích ấy!” Tâm Di lắc đầu bó tay, “Mà hắn đã thành thân chưa?”

“Vẫn chưa, thống lĩnh đối xử lạnh nhạt với mọi cô gái! Nhưng càng như thế lại càng có nhiều người ái mộ thống lĩnh.” Nhị Hổ thành thật “khai” hết.

“Này gọi là ‘vờ thanh cao’!” Tâm Di nhận xét. Nhưng câu tiếp theo mới khiến cả bọn tròn xoe mắt: “Để ta làm mai cho thống lĩnh các ngươi!”

“Làm mai?!”

“Việc gì phải mắt tròn mắt dẹt lên thế?! Ta đã làm mai đảm bảo xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối. Mà đối tượng cũng chẳng phải ai xa lạ…!”

“Cách cách, chắc người đó không phải là chính cách cách đấy chứ?” Nhị Hổ thận trọng hỏi.

“Xí, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Sao lại là ta?! Là UYỂN CÁCH CÁCH!” Tâm Di trịnh trọng tuyên bố.

Sáu “cái đuôi” không hẹn cùng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng cổ quái.

“Sao thế? Không lẽ hai người họ… có gì rồi?” Tâm Di mặt mày háo hức đúng kiểu… dân “buôn”.

“Cả hoàng cung đều biết Uyển cách cách thích Na Lan Đức Duật!” Cuối cùng Tiểu Mai Tử cũng lên tiếng.

“Vậy là rượu mừng chắc chắn vào tay ta rồi!” Tâm Di lại bắt đầu mơ hão: “Đợi đấy, hôm nào ta tìm cơ hội nói với hoàng thượng!”

“Cách cách đừng nói!” Tiểu Cát Tử vội ngăn.

“Có vấn đề gì ư?” Tâm Di lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

“Cách cách không biết đấy thôi, trước ngày hôm qua, Uyển cách cách là người được hoàng thượng yêu mến nhất. Hoàng thượng thường đến chỗ cô ta nghe đàn, thi thoảng còn vời cô ta đánh cờ, trò chuyện… Nhưng nay đến đàn hoàng thượng cũng chẳng buồn nghe, không nhìn ra Vạn Tuế Gia bây giờ cưng cách cách nhất thì chỉ có người mù! Nếu cách cách đi làm mai, người hiểu lý thì cho cách cách có hảo ý, kẻ hẹp hòi há lại chẳng nghĩ…” Tiểu Cát Tử ngập ngừng.

Tâm Di vừa nghịch tóc vừa ỉu xìu xìu đáp: “Hiểu rồi! Ta vốn dĩ định kết bạn với cô ấy, bây giờ xem ra không được chứ gì?”

“Dù cách cách có muốn, người ta chưa chắc đã sẵn lòng!” Tiểu Mai Tử cũng khuyên.

“Hoàng thượng nói Uyển cách cách là người thấu tình đạt lý lại tinh thông cầm kỳ thư họa, ta nghĩ cô ấy chắc không hẹp hòi thế đâu!” Tâm Di vẫn kiên trì.

“Tiểu Mai Tử và Tiểu Cát Tử nói có lý, không phải ban nãy cách cách cũng nói: ‘hoàng cung là nơi thiếu tình người nhất’ đấy thôi!” Nhị Hổ cũng góp lời.

“Chính vì thiếu tình người ta mới càng mong có bạn. Con người sao có thể sống thiếu bạn bè?! Các người và ta là bạn được thì Uyển cách cách cũng có thể! Kết bạn quý ở cái tâm, can hệ gì đến địa vị, giàu nghèo.” Tâm Di ngưng một lát rồi nói tiếp, “Ta biết các ngươi nhất thời khó mà chấp nhận được quan niệm của ta, nhưng ta vẫn muốn thử, người khác nghĩ gì mặc họ, ta không quan tâm!”

Bọn họ ở Di Uyển bàn luận về Uyển Nhi; thì ở bên này Uyển Nhi cũng đang nghĩ đến Tâm Di.

“Cách cách đang nghĩ gì vậy? Từ lúc ở Ngự hoa viên về đến giờ cách cách cứ thần người ra!” Cung nữ thân cận của Uyển Nhi – Tiểu Thảo – không nhịn được lên tiếng phá vỡ im lặng.

“Cũng chẳng có gì, ta đang nghĩ đến Tâm Di cách cách.”

“Cô ta có gì đáng để cách cách phải nghĩ chứ! Con bé vô giáo dục không biết từ đâu chui ra, tự dưng được phong làm cách cách. Đúng là chuyện lạ năm nào cũng có…” Tiểu Thảo hoàn toàn chẳng coi Tâm Di ra gì.

“Tiểu Thảo, sao ngươi lại nói vậy?!” Uyển Nhi không hiểu.

“Vốn là thế mà! Người là cách cách chính hiệu, có huyết thống hoàng tộc, có học vấn lại biết lý lẽ, cầm kỳ thư họa ai sánh được với cách cách? Cô ta ấy hả – chỉ có ăn là giỏi! Nô tì nghe kể, cô ta ăn sống nuốt tươi chẳng khác gì ngạ quỷ đầu thai ấy, hứ, đúng là loại vô giáo dục mà!” Tiểu Thảo bất mãn ra mặt.

“Có câu tam sao thất bản, các ngươi càng đồn càng sai sự thật! Nếu cô ta quả thật không có gia giáo, sao hoàng thượng yêu thích cô ta được? Ta lại thấy Tâm Di cách cách tính khí tự nhiên, nói năng hoạt bát, không gò bó. Đây chính là điều ta không sánh kịp.” Uyển Nhi mỉm cười dịu dàng nói.

“Cách cách thật không để bụng?”

“Để bụng chuyện gì?” Uyển Nhi không hiểu điều Tiểu Thảo ám chỉ.

“Cô ta cướp vị trí của cách cách trong lòng hoàng thượng! Ngày trước nếu thấy cách cách đánh đàn thể nào hoàng thượng cũng lưu lại lắng nghe, vậy mà hôm nay hoàng thượng lại sai nô tì đưa cách cách về phòng. Chẳng phải sự thật quá rõ ràng là cách cách đã thất sủng sao?!” Tiểu Thảo bất bình thay cho chủ nhân.

“Ngươi nghĩ linh tinh gì vậy? Chẳng lẽ hoàng thượng không thể làm việc khác, cứ phải nghe ta đánh đàn mới là yêu quý ta sao!” Rốt cuộc Uyển Nhi; cũng hiểu ý Tiểu Thảo, “Ta thấy là ngươi cảm thấy mình bị thất sủng mới đúng, hôm nay đám thái giám, cung nữ đó chẳng ai thèm đến tìm ngươi nên ngươi không vui chứ gì? Bọn họ đều chạy đến Di Uyển kiếm Mai Hương và Kỳ Thư, đây mới chính là điều khiến ngươi bất mãn.”

“Không phải thế đâu, cách cách, nô tì chỉ bất bình thay cho cách cách thôi!” Tiểu Thảo cố giấu đuôi cáo.

“Đủ rồi, ngươi không cần phải nói nữa, không ngờ lòng dạ ngươi hẹp hòi đến vậy!” Uyển Nhi; ngắt lời Tiểu Thảo, “Dù gì thì cô ấy cũng là cách cách do hoàng thượng đích thân tấn phong, là chủ nhân của ngươi!”

“Dạ, nô tì biết rồi!” Tiểu Thảo cúi gằm đầu đáp, vẻ hậm hực vẫn chưa tan.

Lúc này, ngoài Uyển Nhi ra, còn có mấy vị hoàng tử cũng “nhớ” đến Tâm Di. Bằng chứng là bát a ca Dận Tự, cửu a ca Dận Đường và thập a ca đang tụ tập trong thư phòng Liêm vương phủ!

“Sao không nói gì thế? Muốn nói gì thì cứ nói ra!” Dận Tự hỏi.

“Đệ thật không tài nào hiểu nổi, lão già uống nhầm thuốc hay sao mà lại đi phong nha đầu đó làm cách cách, cô ta có điểm nào giống cách cách chứ!” Thập a ca phát pháo đầu tiên, giọng điệu vô cùng bất mãn.

Sau khi nhấp vài ngụm trà, Dận Đường mới đặt tách xuống, đưa ra ý kiến: “Ông muốn phong ai thì phong, việc này chúng ta không cần quản làm gì, lúc này điều đệ đang phân vân chính là những lời nha đầu đó nói liệu có đáng tin, có thật cô ta biết nội dung di chiếu hay không?”

“Chắc chắn là thật, nếu không sao hoàng a mã lại tin cô ta.” Thập a ca chẳng thèm suy nghĩ vọt luôn ra đáp án.

Nhưng Dận Tự lại không nghĩ như vậy: “Khó nói, lúc đó đâu ai nghe thấy cô ta nói gì với hoàng a mã, biết đâu hoàng a mã và cô ta thông đồng với nhau, diễn kịch cho chúng ta xem.”

“Đệ thấy không có khả năng này, có diễn cũng không thật được đến thế, vẻ mặt kinh hoàng của hoàng a mã lúc đó không giống cố tình biểu lộ ra chút nào.” Thập a ca phân tích.

Dận Đường ngẫm ngợi một hồi mới nói: “Đừng ngồi một chỗ đoán bừa nữa, đằng nào cô ta cũng sẽ ở trong cung một thời gian, hôm nào tìm cớ mời cô ta dùng cơm, đến lúc đó tha hồ dụ cô ta nói ra.”

“Thế thì có gì khó, nha đầu ranh hiểu gì chuyện đời! Ngọc ngà, trang sức, phấn son, cô gái nào không thích chứ, cô ta muốn thứ gì chúng ta tặng cô ta thứ đó, lời ngon tiếng ngọt lấy lòng cô ta, cô ta vui thì gì mà chả khai tuốt.” Thập a ca vô cùng tự tin.

“Đệ nghĩ ra bộ lão tứ không nghĩ ra chắc?! Mà đâu chỉ mình lão tứ, cái đám ‘gió chiều nào che chiều ấy’ e cũng sớm có ý tiếp cận nha đầu này rồi, chỉ vì chúng ta chưa có động tĩnh gì nên bọn họ mới không dám vượt mặt. Hừ, lão già phong cô ta làm cách cách chính là để cảnh cáo chúng ta đấy!” Xem ra cửu a ca có đầu óc hơn thập a ca nhiều.

“Sợ gì chứ, Tâm Di cách cách mới chân ướt chân ráo đến đây, chúng ta nhiệt tình mời cô ta đến dùng cơm, tỏ chút lòng mến khách, không phải rất bình thường hay sao?” Bát a ca còn lâu mới để tâm.

Dận Đường mỉm cười hưởng ứng: “Đúng, rất bình thường!”

Thập a ca vốn hấp tấp, lập tức hỏi ngay: “Vậy chừng nào chúng ta mời?”

“Phải nhanh, tiên hạ thủ vi cường (1), tuyệt đối không được để lão tứ chiếm ưu thế.” Dận Tự đáp.

Dận Đường nhắc nhở anh trai: “Huynh chỉ nhớ mỗi lão tứ, đừng quên trong cung còn một người nữa đấy! Bà ta mới là kẻ có ưu thế nhất!”

Dận Tự khinh khỉnh: “Dư phi? Hừ, bà ta thì làm được gì, bà ta mà moi được thông tin từ miệng nha đầu đó thì huynh là con bả!”

Nghe thế, Dận Đường liền hắt cho ông anh gáo nước lạnh: “Chưa chắc đâu, phụ nữ với nhau thường dễ nói chuyện hơn.”

Dận Tự phẩy tay: “Đừng bận tâm đến bà ta làm gì, mục tiêu của chúng ta là Tâm Di cách cách, bất luận hoàng a mã lập ai, chúng ta đều cần sớm có sự chuẩn bị.” Bát a ca trước nay vẫn phòng Dận Chân như phòng trộm ấy!

Bọn họ tính không sai, cùng lúc tại Ung vương phủ, Dận Chân cũng đương nghĩ đến chuyện này. Vừa về đến phủ là Dận Chân liền tự giam mình trong thư phòng, tỉ mỉ suy ngẫm từng lời Tâm Di nói. Dận Chân thà tin những lời nói đó là thật còn hơn bỏ sót bất kỳ một khả năng nào.

Tâm Di đoán trúng phóc, hôm sau, mới sáng ra đã có thiếp mời đưa đến tận cửa, mà không chỉ một tấm.

“Wa, cách cách quả là liệu sự như thần!” Tiểu Trúc Tử phục Tâm Di sát đất.

“Tối nay là bát a ca, trưa mai là tam a ca, buổi tối là Lại bộ Thương thư.” Tâm Di vừa xếp thiệp mời theo ngày tháng vừa ngoác miệng cười sung sướng: “Haha, mấy ngày liền không cần phải nấu cơm, ngày nào cũng có thể đi ăn ngoài.”

“Cách cách, lại có thiệp mời nữa này!” Tiểu Lam Tử tay cầm mấy tấm thiệp bước vào.

Nhị Hổ nhận lấy xem lướt qua một lượt: “Ý, Thái y viện cũng tham gia, cả Hữu đô Ngự sử của Giám sát viện nữa. Cách cách, xem ra quan chức cả kinh thành đều đưa thiệp mời đến…”

Số lượng thiệp mời nhiều ngoài dự kiến khiến Tâm Di không khỏi choáng váng, kê cằm lên mép bàn, miệng cô nàng không ngớt than vãn: “Không chịu đâu, nhiều thế này từng nhà từng nhà đi đến đời nào mới xong!”

Tâm Di vùi đầu vào núi thiệp lật qua đảo lại một hồi, phát hiện không có thiệp mời của tứ a ca Dận Chân: “Lão tứ chưa có động tĩnh gì cơ à! Heihei, quả cao hơn người khác một bậc! Nói thật ta chỉ muốn trò chuyện với anh ta, còn người khác ấy hả, đến ăn là được rồi!” Nghĩ đến đây bèn quay sang nói với bọn Tiểu Trúc Tử: “Kệ, chúng ta cứ lần lượt đi từng nhà!”

“Cách cách, có mấy nhà e chẳng dễ ăn chút nào!” Nhị Hổ tinh ý nhất trong số sáu người, nhìn ra ngay dụng tâm của bọn họ.

“Ngươi sợ là Hồng Môn yến (2) chứ gì?”

“Hồng Môn yến thì chưa đến nỗi nhưng cũng cần thận trọng!” Nhị Hổ lo lắng cho sự an nguy của Tâm Di.

“Chẳng việc gì phải sợ! Giờ ta là cách cách, lại được hoàng thượng đứng đằng sau đỡ lưng, bọn họ muốn làm gì ta thì phải cân nhắc thật kỹ. Hơn nữa, ta đi đâu cũng báo trước với hoàng thượng một tiếng, nếu xảy ra chuyện ở nhà nào, bọn họ thoát được trách nhiệm chắc? Không vì gì khác thì cũng phải tính xem liệu có bị người khác ‘nắm đuôi’ hay không, bọn họ kiêng kị, kìm hãm nhau vậy nên ta rất an toàn. Yên tâm đi, bọn họ không những không dám đụng đến một sợi tóc của ta mà còn bảo vệ ta cẩn thận ấy chứ.”

“Thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ cách cách!” Đại Hổ vỗ ngực tuyên bố rất hoành tráng.

Tiểu Trúc Tử lập tức phản bác: “Cho xin, võ công hạng xoàng mà cũng đòi bảo vệ cách cách! Hứ! Theo tôi ấy à, phải do Na Lan thống lĩnh bảo vệ cách cách mới đúng.”

Nhắc đến Na Lan Đức Duật, Tâm Di lại lục lọi núi thiệp lần nữa: “Na Lan phủ có đưa thiếp đến không? Nếu có thì xếp bọn họ lên đầu.” Lật tìm một hồi không kết quả.

Nhị Hổ cười nói: “Chắc Na Lan thống lĩnh không đưa thiệp mời đến đâu, tính khí thống lĩnh hơi bị kiêu!”

“Hắn kiêu chắc gì cha hắn đã kiêu, nhưng có đứa con ‘vênh’ thế này xem ra nhà họ không đưa thiệp đến thật. Cậy có chút võ công, ngoại hình không đến nỗi nào, lại thạo ‘làm cao’, mắt mọc trên đỉnh đầu như hắn, hahaha, ‘ế’ đáng đời!”

Tối đó, Tâm Di ăn vận chỉnh tề, dẫn theo sáu “cái đuôi” xuất cung.

Liêm vương phủ đương nhiên sớm đã chuẩn bị đâu ra đấy, sớm có người thông báo lúc nào cách cách rời cung, nhẩm tính cũng gần đến giờ rồi, Dận Tự, Dận Đường và thập a ca bèn ra cửa phủ đón đợi. Không bao lâu, một chiếc kiệu nhỏ nhắn phủ bạt vàng từ từ khiêng đến, Mai, Lan, Trúc, Cúc, Đại Hổ, Nhị Hổ tháp tùng hai bên, kiệu vừa đến trước cửa bèn dừng lại, Tiểu Cát Tử khẽ vén màn che, Tâm Di mặc Hán phục từ trong kiệu bước ra. Ba huynh đệ vội bước xuống bậc cấp đón “nhân vật chính”.

Đến nơi, Dận Tự lập tức rào đón: “Tâm Di cách cách để huynh đệ chúng tôi đợi lâu quá đấy!”

“Chao, cả ba đều có mặt cơ à!” Tâm Di đáp, coi như chào hỏi luôn.

“Hai người bọn họ cứ nhất quyết đến góp vui!” Dận Tự nói.

Tâm Di cũng chẳng để tâm: “Cũng tốt, Tâm Di khỏi phải chạy từng nhà.”

“Cách cách nhận được nhiều thiếp mời lắm sao?” Dận Tự muốn biết động tĩnh bên Dận Chân chết được.

“Vâng, nhiều lắm, xem ra Tâm Di sẽ bận rộn một thời gian đây! Như ngày mai chẳng hạn, buổi trưa là tam a ca, tối là…” Tâm Di quay đầu hỏi Nhị Hổ, “Ai nhỉ?”

“Để nô tài kiểm lại.” Nhị Hổ bắt đầu lục tìm danh sách.

“Thôi, đừng tìm nữa,” Tâm Di thừa biết bát a ca muốn hỏi gì, bèn thẳng thắn trả lời: “Tứ ca nhà vương gia không đưa thiệp đến.”

“Ồ, vậy sao?” Cho tiền Dận Tự cũng không tin, theo suy đoán, Dận Chân không thể không quan tâm đến chuyện này.

“Bát ca, chúng ta đừng đứng ở cửa mãi thế, vào trong nhà nói chuyện tiếp!” Cửu a ca Dận Đường đề nghị.

Thế là bọn họ bèn mời Tâm Di vào dự yến, Mai, Lan, Trúc, Cúc, và Đại Hổ, Nhị Hổ tự khắc có người chiêu đãi. Huynh đệ nhà “hổ” vốn định theo sát Tâm Di nhưng bị cô ngăn lại, nói: phủ bát vương gia như nhà mình vậy, không cần bảo vệ làm gì, khiến Dận Tự ức chết được nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám ho he.

Bọn họ vừa hàn huyên vừa bước vào phòng khách, “Mời cách cách thượng tọa!” Dận Tự khách sáo nói.

“Nào đến lượt Tâm Di, bát gia là chủ, Tâm Di là khách, sao dám chiếm vị trí chủ nhà chứ!” Tâm Di cũng khách khí.

“Không ngại, không ngại! Mời cách cách!” Dận Tự vẫn kiên trì.

“Mời bát gia thì hơn!”

“Mời cách cách!”

Mời qua mời lại một hồi chẳng chút tiến triển, Tâm Di không nén được thầm rủa: ”Vờ khách sáo! Thích khách sáo nhường ngươi khách sáo một mình, ta không thừa thời gian chơi với ngươi.” Nghĩ xong bèn lên tiếng: “Bát gia đã nói đến vậy nếu Tâm Di còn kiên trì lại thành ra câu nệ!” Nói rồi thản nhiên ngồi vào ghế chủ nhà.

Ba huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, cũng lần lượt ngồi xuống.

—————-

Chú thích:

(1) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì thắng.

(2) Hồng Môn yến: điển tích Hạng Vũ mời Lưu Bang ăn tiệc ở Hồng Môn nhưng ngầm cho người chuẩn bị ra tay hạ sát.
Bình Luận (0)
Comment