Bên tai truyền tới tiếng xe ngựa lọc cọc chạt trên đại lộ, Mạnh Cảnh Xuân kiên cường giữ vững tinh thần, liều mạng kêu ra những tiếng nghèn nghẹn trong cổ họng.
Lưng lại lập tức bị tàn nhẫn đá hai cước, ý thức của Mạnh Cảnh Xuân sắp tê liệt tiêu tan, trong lòng gần như tuyệt vọng. Tiếng xe ngựa phút chốc ngừng lại, âm thanh ngựa hí bén nhọn vang lên.
Hai kẻ hành hung kia trốn nhanh như thỏ, Mạnh Cảnh Xuân cuộn tròn trên mặt đất thở ra một hơi, mùi máu tanh nồng đậm trong cổ, lục phủ ngũ tạng đều như bị đảo loạn, trong ngực trong bụng nghẹn đau không chịu nổi. Mưa càng thêm xối xả, xuyên qua màn mưa, Mạnh Cảnh Xuân thấy có người đi tới đối diện mình, nàng vô lực rũ mí mắt, tay run lẩy bẩy, gắng sức muốn đứng lên.
Người kia đi tới cõng nàng lên, đi về hướng xe ngựa.
Mạnh Cảnh Xuân đã gần như ngất xỉu, đầu lệch sang một bên, ngay cả mở mắt cũng cảm thấy gian nan, hoàn toàn không biết hoàn cảnh hiện giờ ra sao.
Một nữ nhân nhô đầu ra từ trong xe ngựa, gấp gáp hỏi thăm: "Chu quản sự, sao rồi?”
Vị quản sự cõng Mạnh Cảnh Xuân đáp lại: “Người này hôn mê rồi, chắc là bị thương không nhẹ." Hắn dừng một chút, nói với người trong xe ngựa: “Không biết ý của đông gia là như thế nào?”
Tô Định Xuân đang ngồi đọc sách trong xe, ngay cả rèm cũng không thèm nhấc lên, có chút không kiên nhẫn mở miệng: “Cứu được rồi thì cứ thảy trên giao lộ đi, kiểu gì cũng có người thấy.”
Quản sự kia hơi do dự một phen, lại nói: "Đông gia, tiểu nhân thấy người này mặc quan bào, chỉ sợ cứ thế quăng ở nơi này…… không được ổn?”
Nữ nhân kia cũng mở miệng: “Đã bị thương thành như vậy rồi, nếu lại bỏ mặc trong mưa dầm, e là sống không nổi, chi bằng tiên sinh làm chút việc thiện, tương lai......"
Tô Định Xuân ném sách xuống, ló đầu ra nhìn thoáng qua, vốn định nói tìm đại một y quán nào rồi vứt trong đó đi, nhưng khi hắn liếc mắt một cái, lại nhận ra người này chính là tiểu lại Đại Lý tự mà hôm đó Thẩm Anh dẫn theo.
Đương nhiên Tô Định Xuân biết gần đây trong Đại Lý tự có một Bình sự tên Mạnh Cảnh Xuân đang tra xét vụ Vạn Bồ lâu, chẳng lẽ chính là người này sao? Bị đánh đến tận mức này, thật giống như ai đó trả thù. Về phần có phải do tra vụ này mà chuốc thù hay không, Tô Định Xuân không thể khẳng định.
Hắn nói: "Có hỏi ra được nàng ở đâu không?”
Quản sự kia trả lời: “Bị đánh thành hình dạng này rồi, thần trí chắc cũng không còn rõ ràng."
Tô Định Xuân hơi nheo mắt: "Đưa nàng lên xe, đến Thẩm trạch."
Quản sự liền thả Mạnh Cảnh Xuân vào trong xe, đội lên đấu lạp rồi quay đầu xe chạy về hướng Tướng phủ.
Chẳng qua chỉ vừa mới vào đêm, nhưng cả thế gian đều an tĩnh, chỉ còn sót lại mỗi tiếng mưa rơi. Mạnh Cảnh Xuân tựa ở trong góc, thần trí vẫn mơ hồ, không tài nào hồi tỉnh lại được. Bàn tay dưới lớp áo vẫn không ngừng run rẩy, sau lưng đau rát.
Nữ nhân kia xích lại gần, hình như muốn hỏi nàng gì đó, nhưng khi thấy trong mắt nàng không có chút ánh sáng nào, cũng hiểu được nàng bị dọa không nhẹ, lại ngượng ngùng quay trở lại ngồi bên cạnh Tô Định Xuân.
Xe ngựa đi đến Tướng phủ, thấy cửa chính đóng chặt. Tô Định Xuân xuống xe, quản sự vội vàng bung dù ra, đi đến trước cửa dùng sức đập đập khuyên cửa.
Hạ nhân trong Thẩm phủ cực ít, ngay cả một kẻ coi cửa cũng không có. Quản sự kia gõ rất lâu, Tô Định Xuân kiên nhẫn đợi. Đến khi có người ra mở cửa, Tô Định Xuân đi thẳng vào vấn đề: “Mời chủ nhân của các ngươi ra đây.” Gã sai vặt lập tức chạy vào bẩm báo Thẩm Anh.
Thẩm Anh cũng chỉ vừa về đến phủ, mệt đến đau hết cả đầu. Bây giờ nghe có khách tới, lại phải khoác thêm áo khoác đi ra.
Tô Định Xuân đã đứng lợi rất lâu trước cửa, áo choàng trên người hơi ẩm ướt. Thấy Thẩm Anh đi ra, hắn cũng không thèm thừa lời, ngắn gọn súc tích nói: “Người ở trong xe ngựa."
Thẩm Anh nghe mà sững sờ, tim bất chợt thắt lại, cũng bất chấp trời đang mưa tầm tã, bước nhanh đi đến trước xe ngựa, vén rèm xe lên, thoáng nhìn qua Mạnh Cảnh Xuân máu me đầy người, gân xanh trên mu bàn tay hắn đều nổi gồ lên, hàm răng cắn chặt đến phát đau.
Tô Định Xuân đi đến phía sau hắn, thản nhiên nói: “Tô mỗ đang đi trên đường, vừa vặn thấy kẻ xấu vây đánh vị tiểu lại này, vừa ngừng xe lại thì mấy kẻ đó đã chạy biến. Vốn định đưa về phủ, nhưng vị tiểu lại này đã mê man, ý thức không rõ, đoán là Tướng gia cùng với người này chắc có quan hệ không tệ, vì thế trực tiếp đưa người tới đây. Tướng gia vẫn nên nhanh nhanh tìm y quan tới xem qua một chút đi, bị thương không nhẹ đâu.”
Cổ họng Thẩm Anh nghẹn đến phát đau, không thốt ra được một câu, chỉ cẩn thận dè dặt ôm Mạnh Cảnh Xuân từ trong xe ngựa ra. Ánh mắt nàng tan rã, như là đã đánh mất linh hồn, chỉ được một lát mí mắt lại sụp xuống, sức sống tinh thần ngày xưa đều đã tiêu tan không còn một mảnh.
Thẩm Anh ôm nàng vào cửa, thậm chí đến cả câu cảm ơn cũng quên không nói với Tô Định Xuân. Lúc cửa chính Thẩm trạch chậm rãi đóng lại, Tô Định Xuân mới bước lên xa ngựa. Nữ nhân bên cạnh nói nho nhỏ: “Nhìn cách Thẩm đại nhân ôm tiểu lại này, thấy có hơi......"
Ngón tay của Tô Định Xuân nhẹ nhàng chạm vào rèm cửa sổ xe, đẩy ra một góc, cách màn mưa nhìn cánh cửa kia, hơi nheo mắt.
Ai bảo Thẩm Anh không có chỗ yếu? Điểm yếu này, hôm nay vừa vặn bị hắn vô tình tìm thấy, quả là khiến người ta phải dở khóc dở cười.
Hắn buông rèm xuống, nói với quản sự bên ngoài: “Đi thôi.”
***
Gã sai vặt trong Thẩm phủ gấp rút vội vã chạy đi gọi Trương Chi Thanh, Thẩm Anh nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân nằm im thin thít thì hoảng loạn đến mức ngây người, chân tay luống cuống.
Quan bào trên người nàng đã bị hủy hoàn toàn, ướt sũng nước hòa lẫn với bùn bẩn, nhiều chỗ bị xé rách tả tơi, vết máu trên môi chưa khô, tóc tán loạn, cầm lên tay chỉ thấy nước nhiễu từng giọt. Nàng ngồi bất động trên chiếu, không hề nhúc nhích.
Thẩm Anh vắt khô khăn, thận trọng tỉ mỉ lau mặt cho nàng, rồi lại sợ đụng đến vết thương khiến nàng đau.
Có máu loãng chảy xuôi theo ống tay áo, nhỏ xuống chiếu, từng giọt từng giọt khiến người ta phải sợ hãi. Thẩm Anh dứt khoát cầm kéo qua, cắt bỏ áo ngoài của nàng, lúc này mới nhìn thấy thanh chủy thủ nắm chặt trong tay nàng. Hắn cau chặt lông mày, đưa tay qua nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng, trầm giọng khàn khàn nói: “Không sao rồi, đã không sao nữa rồi, thả lỏng tay đi.”
Dường như Mạnh Cảnh Xuân dùng khí lực rất lớn, tay nắm cứng ngắc, tách thế nào cũng không tách ra được.
Thẩm Anh không dám dùng sức quá mạnh, tay nàng lạnh buốt, lại hơi run rẩy, hình như là rất lạnh. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa cho bàn tay kia ấm lên, phát hiện ra nàng không còn run quá kịch liệt nữa, lại dỗ một hồi lâu, mới có thể gỡ ra thanh chủy thủ dính máu trên tay nàng.
Thị nữ bưng nước ấm vào, Thẩm Anh rót ra một chén, thử độ ấm rồi mới đưa thìa đến bên môi nàng: “Uống một ngụm cho ấm thân.”
Ý thức của Mạnh Cảnh Xuân đã từ từ khôi phục, cũng cảm nhận rõ hơn những đau đớn khắp người. Nàng vẫn không rên một tiếng, thoáng chốc nghiêng người ngã xuống chiếu, thân thể cuộn tròn lại, hàm răng cắn chặt, đầu đau muốn chết.
Khi Trương Chi Thanh đeo hòm thuốc vội vàng chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng cũng giật cả mình.
Sắc mặt Thẩm Anh nặng trĩu, không nói một lời. Trương Chi Thanh chẩn mạch cho Mạnh Cảnh Xuân xong, nhỏ giọng nói với Thẩm Anh: “Xương cốt Mạnh đại nhân yếu ớt, bị đánh như vậy sao mà chịu nổi, ngoại thương dễ lành, nội thương thì phải nghỉ dưỡng cho thật tốt mới khỏi được.” Hắn lại quay đầu nhìn Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn cuộn tròn trên mặt đất: “Điệu bộ thế này, xem ra đã đau đến cực độ rồi, đêm nay e rằng không dễ chịu đâu. Hiện giờ đã bắt đầu nóng lên, ban đêm cần phải trông coi cẩn thận.”
Hắn lấy một lọ thuốc từ trong hòm thuốc ra, dặn Thẩm Anh: “Uống với nước ấm, dùng một viên trước đi, hai canh giờ nữa lại dùng thêm một viên. Giờ ta về phủ bảo tiểu đồng hốt thuốc đem qua, chờ ngày mai hết sốt thì sắc cho nàng uống.”
Hắn đang định cáo từ, Thẩm Anh lại bắt lấy tay hắn, hiếm khi mở lời hỏi thêm một câu.
Trước kia mỗi lần Trương Chi Thanh dặn dò điều gì, toàn bị hắn chê là dong dài lải nhải, cứ nói là mình biết cả rồi. Hiện giờ lại trái ngược, hỏi có cần chú ý thêm gì không. Trương Chi Thanh thấy tình cảnh này, cũng hiểu rõ vài phần. Không ngờ Thẩm Anh lại thật lòng để tâm đến nha đầu họ Mạnh này…… Chỉ là, có người có thể đi vào trong lòng hắn là chuyện tốt, nhưng những gian nan sau này thế nào thì thật khó mà nói được.
Trương Chi Thanh liền trấn an hắn: “Không sao, tuy xương Mạnh đại nhân yếu, nhưng rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, không có gì quá đáng lo.”
Đợi Trương Chi Thanh đi rồi, Thẩm Anh mới cho nàng uống viên thuốc, đỡ nàng ngồi dậy, nhẹ giọng nói với nàng: “Tắm rửa một chút, thay bộ quần áo sạch sẽ đi.”
Mạnh Cảnh Xuân không lên tiếng cũng không gật đầu, toàn thân nàng đều đau kinh khủng, chỉ muốn nằm xuống ngủ.
Thẩm Anh gọi thị nữ vào, lấy ra một bộ trung y sạch sẽ, dặn thị nữ kia cẩn thận tắm rửa thay quần áo cho nàng rồi đẩy cửa đi ra. Gió thổi ào ào trong hành lang, xen lẫn những hạt mưa bụi, khiến cả người từ trên xuống dưới đều lạnh đến đau nhức.
Trong lòng hắn lại sinh ra ý nghĩ muốn thoái ẩn. Nếu tên đầu gỗ Mạnh Cảnh Xuân này bằng lòng vứt bỏ mũ quan, hắn thật cam tâm tình nguyện mang nàng rời khỏi chốn triều đình đã sớm khiến người ta thất vọng này.
Đợi một lúc lâu, thị nữ kia mới đi ra, ôm chậu quần áo đầy máu của Mạnh Cảnh Xuân trên tay.
Thẩm Anh cẩn thận đẩy cửa bước vào, thấy Mạnh Cảnh Xuân cuộn tròn trên giường, thân thể nho nhỏ rúc lại trong bộ trung y trắng to rộng sạch sẽ, đưa lưng về phía hắn, tóc cũng vừa được gội sạch, vẫn hơi ẩm ướt.
Thẩm Anh ngồi xuống bên giường, vươn tay xem thử độ ấm trên trán nàng, lại thấy phỏng tay. Hắn cầm lên chiếc khăn vắt ở một bên, cẩn thận lau mái tóc dài cho nàng, đến khi tóc đã khô bớt, hắn lại lấy lược đến dịu dàng chải.
Nàng trở mình, mắt vẫn nhắm chặt, lông mày cũng nhíu lại, như một con thú nhỏ bị vây khốn đã sức cùng lực kiệt.
Thẩm Anh biết toàn thân nàng đều đau đớn, nhưng không biết phải an ủi thế nào, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Màn đêm càng lúc càng sâu, ánh nến trên bàn dần lụi tàn, mưa bên ngoài vẫn ầm ầm như thác đổ.
Sau một tiếng sấm rền, ánh nến lung lay một chút rồi tắt ngúm. Thẩm Anh đặt mình vào trong bóng tối, mệt mỏi mịt mờ. Hô hấp của Mạnh Cảnh Xuân dần ổn định, nhưng một bàn tay vẫn nắm chặt góc chăn, cũng không biết trong giấc mơ nàng chịu đựng những đau đớn này như thế nào.
Thẩm Anh ngồi bên cạnh giường nghỉ một lát, ai ngờ lại ngủ mất.
Khi tỉnh lại, mưa bên ngoài đã ngừng rơi, tiếng trống canh cũng vừa dứt. Hắn đứng dậy thắp đèn, thấy mồ hôi rịn ra trên trán Mạnh Cảnh Xuân, đưa tay qua sờ, thấy tóc nàng đã ướt một mảng.
Nhớ là đã qua hai canh giờ, hắn liền đi lấy một ít nước ấm, mở lọ thuốc lấy ra một viên, nghiền nát viên thuốc trong thìa, đổ ít nước ấm vào rồi đưa đến bên môi nàng, vừa định mở miệng thì Mạnh Cảnh Xuân lại mở mắt ra.
Chủ nhân của đôi mắt kia hình như đã khôi phục thần trí, giọng lại nghẹn đến không thể nghẹn hơn được nữa: “Hạ quan......"
Thẩm Anh vội ra hiệu ý bảo nàng đừng nói gì nữa, ôn nhu bảo: “Uống thuốc rồi ngủ tiếp đi.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi hé miệng, nuốt thìa thuốc kia vào. Thẩm Anh vội vàng đưa cho nàng một viên đường, thừa dịp nàng đang tỉnh mà cho nàng uống thêm chút nước.
Mạnh Cảnh Xuân nhắm mắt, lại xoay người vào trong.
Đầu nàng vẫn nặng trĩu như trước, chuyện xưa bị vùi lấp nhiều năm nay, thừa lúc nàng đang ốm mà ào ạt ùa về, lặp đi lặp lại trong đầu nàng, không thể phân biệt thật giả đúng sai.