Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 36

Không ngoài dự đoán, Mạnh Cảnh Xuân vừa vào nhà, liền thấy trong phòng đã có hai người khác ngồi ở đó. Thẩm Anh giương mắt nhìn nhìn nàng, lại thấy Bạch Tồn Lâm đi bên cạnh nàng, vẻ mặt thản nhiên: “Ngồi đi.”

Bạch Tồn Lâm nhìn tình cảnh trong phòng, không khỏi ngẩn người. Người ngồi đối diện chính là Tông Đình, ngoài ra còn có một người khác lông mày dài tóc bạc trắng, nhìn tư thái của ông, thật sự không thể nhận ra là cao nhân nơi nào.

Với số tuổi của lão tiên sinh đó, nhất định không thể nào là cậu của Mạnh Cảnh Xuân rồi, chẳng lẽ...... Cậu nàng là Tông Đình?! Bạch Tồn Lâm giật bắn người, nếu thực sự là vậy, thì thật không ngờ ô dù của Mạnh Cảnh Xuân ở trong triều lại to đến thế, quả là không thể khinh thường.

Hắn cũng nghe nói, Tông Đình bị điều đến Liễu Châu, đúng là trọng thần có khác, phạm tội cũng không bị phạt nặng. Hồi trước bị tống vào ngục, ầm ĩ đến độ ai ai cũng biết, nhưng cuối cùng chỉ là sấm to mưa nhỏ, bị điều đi rồi thôi.

Hơn nữa...... Trước khi đi lại còn đến nhà Thẩm Anh dự tiệc! Nhưng không phải bởi vì sai lầm của Thẩm Anh mà hắn mới bị tống vào ngục sao? Vậy sao bây giờ thoạt nhìn quan hệ giữa hai người lại tốt đến thế, hoàn toàn không hề có khúc mắc gì.

Bạch Tồn Lâm nghĩ ngợi lung tung, Thẩm Anh đã mở miệng nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Vị này là Chu đại nhân, cựu Đại Lý tự khanh.”

Đôi đũa mà Mạnh Cảnh Xuân vừa mới cầm lên liền lạch cạch rơi xuống sàn, nàng vội vàng lấy lại tinh thần cúi đầu xuống lượm, lại giống như bị quỷ ám, lượm thế nào cũng không được. Thị nữ thấy vậy cúi người nhặt đũa lên, đưa cho nàng một đôi khác rồi cúi đầu lui ra.

Người ngồi đối diện chính là Chu Dự Ninh, là cựu Đại Lý tự khanh đã từng đưa ra phán quyết cho vô số vụ án. Là Chu Dự Ninh. Tay Mạnh Cảnh Xuân hơi run, đến mức không dám đặt lên trên bàn, chỉ có thể âm thầm nắm chặt thành quyền che dưới ống tay áo dài rộng. Nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi vị Chu đại nhân này, nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, nàng không thể hỏi dù chỉ nửa câu.

Mặt Thẩm Anh nhàn nhạt, hoàn toàn không hề dao động, dường như chỉ là người xa lạ với nàng. Thật sự đã rất lâu rồi, Mạnh Cảnh Xuân không thấy dáng vẻ này của hắn, bây giờ mới sực tỉnh, thực ra hắn không hề thay đổi, đối với người ngoài hắn luôn có thái độ như thế, chỉ là có những thời điểm nàng cách hắn rất gần, có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ủ rũ của hắn, cho nên mới quên mất trước kia hắn như thế nào.

Mạnh Cảnh Xuân không lên tiếng, cầm lấy đôi đũa cúi đầu ăn cơm. Chu Dự Ninh lại bắt chuyện với Bạch Tồn Lâm và nàng: “Nghe nói hai vị chính là Bảng nhãn và Thám hoa của năm nay à? Hiện giờ đang làm việc ở đâu?”

Bạch Tồn Lâm kinh hoảng trả lời: “Vãn bối là Bạch Tồn Lâm, hiện nay đang giữ chức ở Công bộ.”

Sắc mặt Mạnh Cảnh Xuân hơi xám: “Vãn bối là...... Mạnh Cảnh Xuân, Đại Lý tự Bình sự......"

"Đại Lý tự?" Chu Dự Ninh vuốt râu cười nhàn nhạt, “Làm một Bình sự bát phẩm ở Đại Lý tự, xem ra Thám hoa lang phải chịu ủy khuất rồi.”

Mạnh Cảnh Xuân cúi gằm đầu, không đáp.

Thẩm Anh thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng cũng hiểu nàng đang nghĩ gì. Chu Dự Ninh vừa đúng dịp hồi kinh gặp bạn cũ, hôm nay ghé qua phủ của hắn, lại khéo ngay lúc Tông Đình đến chào từ biệt, quả là tụ hội náo nhiệt.

Điệu bộ này của nàng, rõ ràng là muốn hỏi nhưng lại bị vướng hoàn cảnh lúc này, không cách nào mở miệng được.

Thậm chí Thẩm Anh còn thấy hơi hối hận vì đã để nàng gặp Chu Dự Ninh. Không khí khá là lúng túng, Tông Đình mở miệng nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Chu đại nhân là tiền bối, hôm nay khó có dịp được gặp gỡ, nên thừa cơ xin lãnh giáo một chút, không thì sau này sẽ tiếc nuối lắm đấy.”

Thẩm Anh nhìn ông một cái, Tông Đình cười khẽ, cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm rượu, không nói gì nữa.

Tông Đình đã mở miệng thay nàng, Mạnh Cảnh Xuân liền nghĩ, vậy thì lãnh giáo một chút thôi.

Nàng lấy lại bình tĩnh, sắc mặt trầm ổn, không chút hoang mang hỏi: “Chu đại nhân nhậm chức Đại Lý tự khanh trong nhiều năm, gặp đủ loại vụ án, chắc là đã lĩnh hội được rất nhiều luật lệ cùng với nhân tình thế thái mà người bên ngoài không thể biết được. Vãn bối cả gan muốn hỏi một câu, trong lòng Chu đại nhân, luật và tình, cái nào nặng hơn? Khi kết thúc một vụ án, đối với cái mà người ta gọi là kẻ ác phải bị trừng phạt, lại có ý nghĩa gì?”

Thẩm Anh nắm chén trà trong tay, ngồi im như tượng đá.

Chu Dự Ninh lại vui sướng vì được hậu sinh nghiên cứu hỏi han, thản nhiên cười: “Đạo làm người chính là, luật pháp không bao che tình nghĩa, quy định cứng nhắc rõ ràng, có vẻ như không có cách nào lay động, nhưng cuối cùng thật ra lại rất mỏng manh. Có nhiều án, nếu khi phán quyết gạt bỏ mọi tình cảm, quá mức cứng nhắc thì cũng không nên.”

Mạnh Cảnh Xuân giật giật khóe miệng, nhưng không nói gì.

Chu Dự Ninh nói tiếp: "Về phần Thám hoa lang hỏi, trừng phạt như vậy có ý nghĩa gì, thời trẻ lão phu từng cho rằng, trừng phạt cái ác là vì để người đời hiểu được đạo lý ‘ác giả ác báo’, nhờ đó giảm bớt tội ác. Nhưng sau đó gặp phải vài chuyện, trừng phạt chẳng vì ý nghĩa gì, giống như có rất nhiều vụ án, khi đưa ra phán quyết cuối cùng, chỉ vì muốn chấm dứt vụ án mà thôi —— án kiện tích trữ ở Đại Lý tự ít đi một vụ, người bị hại nhận được một câu trả lời thỏa đáng, chỉ vì như thế mà thôi.”

Ông hơi ngừng một chút: "Thám hoa lang còn trẻ, lão phu không nên nói như vậy. Nhưng lão phu cũng từng trải qua độ tuổi như Thám hoa lang, hiểu rõ tấm lòng nhiệt tình của Thám hoa lang. Không chỉ có riêng Thám hoa lang như thế ——" Ông nhìn thoáng qua Tông Đình, lại nhìn sang Thẩm Anh: “Mà Thẩm đại nhân cùng Tông đại nhân cũng từng như vậy."

Lòng Mạnh Cảnh Xuân bất chợt lạnh lẽo, giống như bị người ta hắt một chậu nước giếng vào người vậy, thật sự rất khó lấy lại tinh thần.

Bàn tay nắm chén nước của Thẩm Anh bất giác tăng thêm sức, đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch.

"Vãn bối… hình như đã hiểu rõ hơn được một ít.”

Chu Dự Ninh ăn một miếng đồ ăn, cười nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Thám hoa lang phải biết rằng, thật ra xử án không chỉ là cân nhắc giữa luật và tình. Bên ngoài hai thứ này, còn có những thế lực không thể nói khác. Cái gọi là phán quyết, trên thực tế cũng không dễ dàng như vậy.”

Thẩm Anh ngồi một bên nghe, lại có chút hốt hoảng. Chu Dự Ninh từng là ân sư của hắn, đã dạy cho hắn biết rất nhiều đạo lý về thái độ của người làm quan, nhưng hôm nay ngồi nghĩ lại, đều chỉ là múc nước lạnh tưới vào lòng mà thôi. Để rồi qua một thời gian dài, lòng tê buốt chết lặng đến không thể nhận ra được nữa, âm thầm mặc nhận mọi chuyện chính là như thế, cứ làm theo là được.

Mạnh Cảnh Xuân không nói gì nhiều, chỉ thấy Chu Dự Ninh cáo già như vậy, dù cho có trực tiếp mở miệng hỏi, ông ta cũng sẽ không nhắc lại bản án cũ năm đó. Huống chi, cả đời này ông đã xử lý ngàn vạn vụ án, làm sao có thể nhớ được một mạng người đã được phán quyết ra từ trong tay mình.

Tối hôm nay nàng thật sự phiền lòng, nên cũng không có khẩu vị. Tông Đình nhìn nàng một cái, lại nói thêm một câu: “Ăn nhiều chút đi."

Một câu này lọt vào tai Bạch Tồn Lâm thật là quá kinh khủng, Tông Đình quan tâm đến mức này, xem ra ông ấy quả thật là cậu họ xa của Mạnh Cảnh Xuân rồi. Mạnh Cảnh Xuân này còn nhỏ như vậy, mà không ngờ lòng dạ lại sâu đến thế!

Thẩm Anh cũng không có khẩu vị, Chu Dự Ninh nói một vài chuyện, hắn cũng chỉ trả lời cho có lệ.

Bân bàn cơm hôm nay, ai nấy cũng đều ôm tâm tư của riêng mình. Chu Dự Ninh thấy thời gian không còn sớm, muốn cáo từ, Thẩm Anh đứng dậy tiễn ông, Mạnh Cảnh Xuân cũng vội vàng đứng lên theo. Tông Đình lười nhác liếc Mạnh Cảnh Xuân một cái, vẫn ngồi đó, không hề nhúc nhích. Ông chợt giương mắt nhìn nhìn Bạch Tồn Lâm, Bạch Tồn Lâm bị ông thình lình đưa ánh mắt tới đây mà hoảng sợ. Ai cũng bảo lòng Tông Đình sâu thẳm khó dò, lần này Bạch Tồn Lâm coi như đã được trải nghiệm qua. Hắn nói thầm trong lòng, may mà Tông Đình này bị điều đi tỉnh khác, tay có dài mấy cũng không vươn tới kinh thành được, sau này không cần phải gặp nhau nữa.

Hôm nay hắn vốn đường đột tới, giờ mà còn không chịu đi thì đúng là không biết điều, nên bèn vội vàng chắp tay thi lễ, nói với Thẩm Anh: “Hôm nay dựa hơi Mạnh hiền đệ mà ăn được một bữa cơm của Tướng gia, đã quấy rầy rồi, hạ quan xin được cáo từ."

Tông Đình quăng cho hắn một câu lạnh như băng: “Ở Công bộ toàn là mấy kẻ không có đầu óc, Bạch viên ngoại lang đừng nên kết giao quá thân với mấy người đó thì hơn.”

Bạch Tồn Lâm nghe mà khẽ run rẩy, vái thêm một cái rồi bước nhanh ra cửa.

Chu Dự Ninh cũng nói không cần tiễn nữa, Thẩm Anh liền dừng bước bảo Ngưu quản gia đưa Chu Dự Ninh về lại dịch quán.

Đến lúc này, trong phòng chỉ còn lại Tông Đình, Thẩm Anh cùng Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân thấy tình hình này, nghĩ chắc là hai người bọn họ có lời muốn nói với nhau, liền cực kỳ biết điều đóng cửa lui ra bên ngoài.

Nàng đứng trong gió đêm một lát, nghe thấy Tông Đình mở miệng nói trong phòng: “Hôm nay Chu lão đến đây góp vui, ngươi hình như có vẻ không thích?"

Thẩm Anh im lặng.

Tông Đình nói tiếp: “Bây giờ ngươi không thích gì cũng viết rõ hết lên mặt rồi, bản thân mình lại không phát hiện ra à?”

Thẩm Anh vẫn im lặng như cũ.

"Nghe nói trong phủ của ngươi gần đây có người tới ở, có liên quan đến nàng sao?” Tông Đình cầm lên chén trà trước mặt, chậm rãi uống một ngụm, "Ta nghe Hồ thái y nói, đợt trước có thấy một bình thuốc trong phủ Tả tướng……”

Thẩm Anh nhìn thoáng qua cửa, thấy bóng dáng Mạnh Cảnh Xuân còn ở đó, lập tức ra hiệu im lặng với Tông Đình. Khóe môi Tông Đình hơi cong lên, không nói gì nữa.

Hắn và Thẩm Anh là bạn đồng khoa, đấu với nhau hơn mười năm, rồi lại hiểu thấu lẫn nhau, những hành động của Thẩm Anh hôm nay, rõ ràng đã nói cho hắn biết, người đang đứng ngoài phòng lúc này, chắc chắn có liên quan với Mạnh thái y. Tông Đình là người thông minh, thấy bộ dạng thanh tú nhỏ xinh của Mạnh Cảnh Xuân, cũng đoán được nàng chính là nha đầu nhà Mạnh thái y.

Chỉ là không ngờ tới, nha đầu này lại có duyên phận với Thẩm Anh đến vậy. Hắn cúi đầu uống thêm một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Lại nói tiếp, nếu không phải năm đó ngươi tận lực đấu tranh, e là cả nhà bọn họ chẳng còn ai sống sót.”

Thẩm Anh cau chặt lông mày, ý bảo hắn không cần nói tiếp.

Tông Đình lại ác ý nhìn nhìn ra cửa, nói tiếp: “Nhìn ngươi sợ đến như vậy, bây giờ còn mơ thấy ác mộng không? Ngay cả ta mà ngươi còn nhẫn tâm kéo xuống nước cho được, vậy những chuyện trước kia, trong lòng ngươi có áy náy gì không? Nhưng mà cũng tốt, chờ ta rời khỏi Hộ bộ rồi, vậy người trong lục bộ đều là người của người kia cả, hắn cũng có thể ổn định một chút. Mấy năm nay bị giày vò kinh quá, ta cũng đã ngây ngốc trong triều đến mệt chết rồi, quay về Liễu Châu làm một viên quan nhàn tản cũng vô cùng thoải mái. Trong đám bạn đồng khoa, bây giờ cũng chỉ còn có một mình ngươi là còn trụ được ở kinh trành. Quan kinh thành khó làm, ngươi bảo trọng nhiều chút.”

Thẩm Anh không nói gì, thấy hắn đứng dậy, liền đưa hắn ra cửa. Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy tiếng đi lại bên trong, vội vàng bước nhanh tránh ra. Tông Đình đẩy cửa ra, còn liếc mắt về hành lang phía tây một cái, hạ giọng, vẻ mặt trêu cợt: “Trong nhà Mạnh thái y lại có một cô nương thông minh xinh đẹp như thế, năm đó ngươi cứu nàng một mạng, có đoán được duyên phận hôm nay không?”

Sắc mặt Thẩm Anh lại chẳng tốt tí nào.

Tông Đình nâng tay vỗ vỗ vai hắn: “Tình hình lúc đó, Mạnh thái y phải chết, ngươi cứu được gia quyến của ông ấy là đã coi như có công đức rồi. Nếu ngươi có thể nghĩ thông, thì cũng không cần phải chịu khổ qua nhiều năm như vậy nữa. Không thể vượt qua được chính mình, đúng là chẳng có ý nghĩa gì.”

Hắn lại nhìn thoáng qua hành lang phía tây, than nhẹ: “Nha đầu kia kết hợp với ngươi, tuy có hơi nhỏ tuổi, nhưng có khi lại là duyên trời định. Ngươi chưa từng động tâm với ai, luôn luôn đẩy người ra ngoài ngàn dặm, lòng đã chết nhiều năm như vậy, hiện tại được như thế này cũng không dễ dàng gì. Nhưng đường tình mênh mông, nàng lại trẻ người non dạ, không hiểu chuyện, không biết với tuổi của ngươi còn đợi nổi không.”

Thẩm Anh không muốn nghe hắn nói nữa, bèn cắt lời: “Đi đi, không còn sớm nữa.”

Tông Đình phát hiện giọng hắn có phần ủ rũ, đoán được mấy ngày này chắc hắn đã vì chuyện này mà buồn thúi ruột rồi. Nhớ đến trước đây Thẩm Anh lạnh lùng nhìn hắn vì hồng nhan tri kỉ mà uống say túy lúy, lại còn mở miệng ra bảo không đáng.

Nhưng hiện giờ bản thân Thẩm Anh cũng chả khá hơn là bao. Hóa ra khi gặp phải một chữ tình, thì ngay cả Thẩm Anh cũng không ngoại lệ.

Thẩm Anh khó lắm mới đuổi được Tông Đình, khi quay trở lại thì thấy Mạnh Cảnh Xuân thẫn thờ đứng dưới mái hiên.

Thẩm Anh hít sâu một hơi, nàng cũng đã xoay người qua, nhìn nhìn Thẩm Anh, nói: “Mới đến nhà bếp bảo đầu bếp nấu ít cháo trần bì. Hạ quan thấy hình như dạ dày Tướng gia không được tốt, tối hôm nay cũng chưa ăn gì. Cháo trần bì giúp lưu thông khí huyết, uống một ít cũng tốt."

Thẩm Anh không muốn khiến nàng lo lắng, cũng biết hôm nay những lời mà Chu Dự Ninh nói, nàng nghe vào tai e là không thoải mái, liền ấm giọng nói: “Những lời hôm nay Chu lão nói, nàng không cần đặt trong lòng."

Mạnh Cảnh Xuân nở nụ cười, giọng nói trong vắt lưu loát: "Sẽ không, hạ quan hiểu rõ mình muốn làm gì. Hạ quan......" Nàng vẫn gắng gượng duy trì nụ cười trên mặt mình: “Trong lòng hạ quan……”

Dường như đã rất lâu rồi Thẩm Anh không thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng có chút xúc động: “Mạnh Cảnh Xuân, chúng ta đang ở trong nhà, ta không phải là Tướng gia gì đó, nàng cũng không phải là Đại Lý tự Bình sự.” Hình như hắn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra những lời này: “Đổi cách xưng hô đi.”
Bình Luận (0)
Comment