Thẩm Anh vừa tán thành, ngay sau đó trong điện lại có Ngự sử Đại phu bước ra khỏi hàng tán thành, tiếp theo vài vị quan trong lục bộ cũng lần lượt kéo nhau đứng ra biểu thị tán thành. Trong số đó có một nửa là người hiểu biết, nửa còn lại chẳng qua chỉ là lắc lư theo gió nhưng biết nhìn tình thế, vì vậy mọi việc cũng dễ thương lượng.
Tân hoàng nói: "Tông ái khanh."
Tông Đình bước ra khỏi hàng nói: "Thần ở đây."
Tân hoàng khép cuốn tấu chương trong tay lại, giọng nói nhàn nhạt: “Cứ làm theo ý của Đổng đại nhân, soạn thảo điều lệ nữ học, đưa vào chương trình giảng dạy trong Thái học viện ở kinh thành, mau chóng thi hành đi."
Tông Đình phụng mệnh đáp ứng, vẻ mặt hờ hững.
Tân hoàng vội vàng phán quyết như thế, triều thần liên can đều nghẹn họng nhìn trân trối. Lúc này đã có người hô to bệ hạ thánh minh, tiếng phụ họa không dứt bên tai, tân hoàng cũng đã đứng lên: “Không còn chuyện gì thì bãi triều đi.”
Triệu công công bấy giờ mới cao giọng tuyên: "Bãi triều......"
Sau khi quần thần cung tống tân hoàng rời khỏi, lại quay sang ngơ ngác nhìn nhau, sau đó ngó ngó Đổng Tiêu Dật vẫn quỳ dưới ghế rồng rồi nhao nhao đi ra ngoài. Ra đến ngoài điện, bọn họ mới dám nhỏ to bàn luận. Tân hoàng cường thế, không thể so được với tiên đế có thiên tính rộng lượng nghĩ trước lo sau, xem ra cuộc sống sau này không thể yên ả rồi.
Đổng Tiêu Dật đi cùng với Thẩm Anh ra đến cửa điện, Thẩm Anh lại nói: “Sao lại nhắc đến chuyện này sớm như vậy? Thật sự là —— hơi bất ngờ.”
Đổng Tiêu Dật hí mắt nhìn ánh nắng trên đỉnh đầu, cổ hơi đau nhức, cười nhạt: “Nhưng biểu hiện vừa rồi của ngươi lại có vẻ như là đã biết trước rồi.”
Thẩm Anh tự giễu: “Không làm thế thì còn thế nào được nữa? Chẳng lẽ để ngươi nhạt nhẽo độc diễn một mình sao.” Hắn khẽ thở dài: “Thật sự không ngờ lại gấp rút đến thế, thấy hơi nhanh.”
“Nhanh một chút không tốt à?” Đổng Tiêu Dật liếc nhìn hắn một cái, “Tuổi ngươi không còn nhỏ nữa, mẫu thân ngươi cùng Thẩm Thời Linh luôn hy vọng Thẩm gia có con cháu, nhưng vị tiểu kiều thê nhà ngươi bây giờ lại đang chui rúc trong Đại Lý tự, đừng nói mang thai sinh con, ngay cả cuộc sống của mình cũng phải lo lắng đề phòng. Huống chi, ngươi đợi được, nhưng nàng ấy thì chưa hẳn.” Nàng bất chợt than nhẹ một tiếng: "Nữ tử rất dễ già, thời điểm tốt nhất cũng chỉ trong vòng vài năm này thôi.”
Thẩm Anh trầm mặc, đi ra ngoài cùng với nàng. triều phục của nàng có màu đỏ đậm, tuy không chói mắt nhưng lại mơ hồ có cảm giác áp bách. Nàng với tân hoàng là cùng một loại người, lại hấp dẫn nhau đến mức khó bỏ khó rời.
Đi thêm một đoạn, đến lúc sắp chào tạm biệt, Thẩm Anh mới nói: “Nhưng nếu cứ như thế này, trong triều chỉ biết ngươi được sủng, thậm chí cho rằng ngươi kiêu căng càn quấy không ai bì nổi, không sợ à?” Nói không chừng lại có ngay một lời đồn đãi bảo là Đổng Tiêu Dật dùng lời nói mê hoặc Hoàng thượng, mà trong triều lòng người hiểm ác, có ai đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân, bây giờ lại còn cô độc, ngay cả một kẻ tùy tùng cũng không có, thực sự rất khó đề phòng.
Chuyện hôm nay sẽ đẩy Đổng Tiêu Dật lên trên đầu sóng ngọn gió, chỉ trong khoảnh khắc đã trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích.
Đổng Tiêu Dật lại thấy rất nhạt nhẽo: "Năm đó ta không để ý hậu quả, kiểu gì cũng nhất định phải ra làm quan. Một người đã có gan đi ngược lại với chế độ cũ, vậy cũng nên có gan gánh vác hậu quả. Chẳng hạn như vị kiều thê nhà ngươi, ta nghĩ nàng ấy cũng từng nghĩ đến kết cục sau khi bị vạch trần, mà lúc đó tất nhiên cũng không đếm xỉa gì đến loại chuyện sống chết này. Hơn mười năm nay, ta đã sống đúng với ý nghĩ của mình, cho dù bây giờ có bị thương vì trúng tên bắn lén, cũng không có gì là ghê gớm cả. Huống chi chuyện này cũng không phải bệ hạ đẩy ta đi làm, mà là quyết định của ta, hắn cũng không có lý do gì để phản đối. Thay vì bó tay bó chân khiến chuyện không đạt thành, không bằng đi cược một lần, hiền chất nghĩ sao?"
Cuối cùng còn không quên lây dính một chút hào quang của Thẩm Anh ở ngoài miệng, nàng nói xong, cười nhạt: “Giả nam ngần ấy năm, ta cũng đã mệt rồi. Không biết có phải đã lớn tuổi rồi hay không, bây giờ càng lúc càng muốn quay về dáng vẻ như trước kia. Đôi khi ta nghĩ, có thể an tâm giúp chồng dạy con cũng là một chuyện may mắn trong đời người. Bây giờ đụng phải cảnh đầu rơi máu chảy chỉ vì giành lấy một chút vinh quang trong phút chốc, thật ra cũng không phải là điều gì thú vị.”
Thẩm Anh kiên nhẫn nghe nàng nói xong, cuối cùng chỉ đáp lại: “Chẳng qua là cầu không được mà thôi.”
Đổng Tiêu Dật nghe vậy, không trả lời hắn nữa. Lúc còn sống, một khi con người phải đối mặt với lựa chọn, hiển nhiên cũng phải đối mặt với khả năng mất đi thứ còn lại. Lựa chọn chỉ có một, nếu muốn bao hết mọi mặt, hiển nhiên phải trả một cái giá càng lớn hơn, mà cái giá này không phải ai cũng có thể gánh được, cho dù có thể gánh, cũng chưa chắc đã có thể chu toàn tốt mọi mặt.
Một câu cầu không được, vừa vặn đâm vào trong lòng Đổng Tiêu Dật.
Thẩm Anh không nhiều lời với nàng nữa, vái chào nàng một cái rồi ung dung bước ra ngoài cửa cung.
***
Khi Mạnh Cảnh Xuân biết được chuyện này đã là buổi chiều, Từ Chính Đạt ước chừng thật sự nhịn không nổi, thầm thì to nhỏ với Thôi thừa đại nhân, lúc này mới biến thành tất cả mọi người trong Đại Lý tự đều biết. Nàng biết chuyện may gấp nữ triều phục, cho nên cũng không có gì bất ngờ, chỉ là cũng giống với Thẩm Anh, nàng cảm thấy chuyện này tới quá đột ngột, không khỏi lo lắng cho Đổng Tiêu Dật.
Công việc trên tay cũng sắp làm xong, nàng muốn thừa dịp sắc trời còn sớm, đi một chuyến đến quan xá tìm Đổng Tiêu Dật, nhưng lại bị Nghiêm Học Trung liếc mắt nhìn thấu. Nghiêm Học Trung nói: "Về nhà sớm đi, đừng đi quấy rầy người kia.”
Cũng đúng, nếu gặp Đổng Tiêu Dật, nàng cũng không biết nên nói gì.
Trên đường về nhà, Nghiêm Học Trung thoáng nhắc nhở nàng: “Sợ là Đổng Tiêu Dật ao ước được giống như ngươi còn không kịp, gặp ngươi có thể nàng còn ngột ngạt hơn.”
Câu này khiến Mạnh Cảnh Xuân càng hổ thẹn hơn. Trong ván cờ này, từ đầu đến cuối nàng đều bị động, chả làm được chuyện gì. Chuyện của Đổng Tiêu Dật, đứng trên lập trường của Mạnh Cảnh Xuân mà xét, quả đúng là nhiều lời vô ích. Nếu lập tức đường đột tới tìm nàng ấy, cho dù không phải là được tiện nghi mà còn khoe mẽ, nhưng cũng sẽ khiến cho Đổng Tiêu Dật cảm thấy không được thoải mái.
Nghiêm Học Trung lại nói: "Cho nên đừng cho rằng người đó rộng lượng, thật ra lòng dạ nàng ấy cũng rất hẹp hòi, luôn luôn tính toán chi li. Ở bên ngoài có thể bày ra thái độ khoan dung, nhưng trong lòng có khi đã ghen tị gần chết.”
Vẻ phóng khoáng kia chỉ là mặt nạ ngụy trang sao?
Mạnh Cảnh Xuân quen biết nàng ấy không lâu, càng không cần nói tới hiểu rõ. Trong mắt nàng, vị cô cô trên danh nghĩa này là một truyền kỳ, chỉ có thể tôn sùng kính trọng, tốt nhất vẫn đừng nên trở thành đề tài câu chuyện để mọi người tùy ý nhắc tới thì hơn.
Nàng biết điều ngậm miệng, Nghiêm Học Trung cũng không nhiều lời, tận đến khi về phủ cũng không nói thêm một câu nào.
Hôm nay Thẩm Thời Linh về phủ sớm, đầu bếp bận rộn chuẩn bị một bàn thức ăn đầy ú ụ, cực kỳ thịnh soạn. Mạnh Cảnh Xuân đã sớm đói meo râu, nhìn một bàn đầy thức ăn mà choáng váng. Nàng ngồi xuống nuốt nước bọt, nhưng lại ngại không dám ăn, vất vả lắm mới đợi được Thẩm Anh về phủ, Thẩm Thời Linh bấy giờ mới nói: "Ăn thôi."
Thẩm Anh nhìn lướt qua, cau mày nói: “Sao lại nhiều đồ bổ như vậy.”
Thẩm Thời Linh nhíu mày nhìn nhìn hắn, đầy mặt đều là "Ngươi còn không biết ngượng mà đi chất vấn, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao”.
Nghiêm Học Trung ngồi bên cạnh lại cực kỳ hờ hững giải thích: "Lập thu."
Có bữa ăn lập thu nào như vậy sao? Bữa ăn lập thu nhà các ngươi sẽ đem lộc tiên đi chưng canh, cẩu kỷ nấu cật heo à?
Thẩm Anh khó chịu chọn đồ chay để ăn, Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ thức thời múc vài miếng măng xào trứng cho hắn. Thẩm Đại Duyệt ngồi bên cạnh nàng, cũng rất biết điều gắp đồ ăn cho Mạnh Cảnh Xuân, ngọt ngào cười.
Thẩm Thời Linh ăn xong, mở miệng nói: “Bình thường Tiểu Mạnh ở Đại Lý tự không được ăn uống đầy đủ, về nhà đương nhiên không thể chịu thiệt thòi, cần bổ phải bổ.” Nàng nói xong liền duỗi tay qua, nắm nắm tay trái của Mạnh Cảnh Xuân: “Thời tiết bây giờ cũng chưa đến nỗi nào mà tay đã lạnh đến thế, phải bồi bổ khí huyết mới được."
Mạnh Cảnh Xuân liều mạng gật đầu, Thẩm Thời Linh mới buông tay nàng ra, lại nhìn nhìn Thẩm Anh: “Đừng có suốt ngày thức đêm ở nha môn nữa, có chuyện gì không thể giải quyết dứt điểm vào ban ngày à? Đã lớn tuổi mà còn phải chịu đựng như vậy, một ngày nào đó kiểu gì cũng sẽ bị ốm cho mà xem.”
Thẩm Anh còn đang ăn cơm, biết nàng có ý tốt, nhưng lại cảm thấy hơi phiền, cuối cùng đặt chén đũa xuống nói: "Thẩm Thời Linh, ngươi có thể đừng nói gần nói xa như vậy nữa được không?”
Ý hắn là muốn nàng đừng nói nữa, Thẩm Thời Linh lại trả lời: “Lúc bàn chuyện làm ăn, mọi người không thích vạch trần mọi chuyện. Nói huỵch toẹt ra sẽ không còn gì thú vị.” Nàng lại nói: “Không phải các ngươi làm quan cũng giống thế sao? Đạo lý này ngươi phải hiểu rõ hơn ta chứ.”
Đương nhiên Thẩm Anh biết nàng muốn nói gì, lập tức mở miệng: “Ngươi đừng nói nữa.”
Thẩm Thời Linh thong dong uống một ngụm trà: "Có thể, nhưng buổi tối các ngươi nỗ lực như vậy, ta muốn biết khi nào các ngươi mới có thể......"
Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc ngẩng đầu, Thẩm Đại Duyệt cũng mang vẻ mặt hiếu kỳ nhìn nàng.
Thẩm Anh lập tức duỗi tay qua bịt tai Mạnh Cảnh Xuân lại, nhìn thoáng qua Đại Duyệt, ra hiệu là có tiểu cô nương ở đây, Thẩm Thời Linh không nên nói lung tung: "Dừng ở đây."
Thẩm Thời Linh thấy thế thì ôm bụng cười như điên, Thẩm Anh làm vậy là xem Mạnh Cảnh Xuân như kẻ ngốc à. Tên đần này, có bịt tai cũng vô dụng thôi! Nhưng rốt cuộc nàng vẫn còn bận tâm đến Thẩm Đại Duyệt chưa xuất giá, nên cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Thẩm Anh nhìn nàng, chỉ thấy Thẩm Thời Linh chậm rì rì lấy một lá bùa từ trong tay áo ra, thả lên bàn.
Tai Mạnh Cảnh Xuân vẫn bị Thẩm Anh bịt lại, tuy nghe thấy tiếng nhưng không quá rõ ràng, nhưng đến khi nàng nhìn thấy lá bùa trên bàn, bỗng nhiên nghĩ đến lá bùa mà mình cầu cho Thẩm Anh năm ngoái, sao nhìn hình dáng lại giống dữ vậy?!
Thẩm Thời Linh nói: "Nghe nói xin xăm cầu bùa ở Viên Giác tự rất là linh nghiệm, bùa con cái lại càng linh nghiệm. Ta cân nhắc không bằng đi thử xem một chút, lại không ngờ đến ——" nàng mở túi, lấy lá bùa ra, cho Thẩm Anh nhìn một cái: “Có phải rất quen không? Ngoài ngày sinh tháng đẻ không giống, có phải là y hệt như lá bùa mà ngươi làm rớt lúc trước không?”
Khoảng cuối tháng trước thì Thẩm Anh làm rơi mất lá bùa này, hắn cũng không dám khai thật với Mạnh Cảnh Xuân, loay hoay tìm nửa ngày trong phủ mà cũng không tìm được. Hắn đã suy nghĩ xem nên thành thật khai báo với Mạnh Cảnh Xuân thế nào rồi, không ngờ Thẩm Thời Linh lại thong thả lấy từ trong tay áo ra một lá bùa khác.
"Không khéo, bị ta nhặt được." Nàng chưa ngẩng đầu, cầm lá bùa kia trong tay, hơi cau mày lại nói thầm: "Ta buồn bực, bùa này cầu từ năm ngoái, nếu cầu bình an gì gì đó thì cũng thôi, nhưng lá bùa này nhìn thế nào cũng giống bùa cầu con, ngay cả pháp sư Viên Giác tự cũng nói vậy.” Nàng khom người, nhìn chòng chọc Thẩm Anh nói: “Năm ngoái ngay cả kết hôn còn chưa đạt thành mà ngươi đã muốn cầu con? Ngươi muốn có con cỡ nào vậy?”
Thẩm Anh nín thở không hé răng, hai tay vẫn bịt tai Mạnh Cảnh Xuân như trước.
Thẩm Đại Duyệt nhìn nhìn hai lá bùa kia, nhỏ giọng nói: "Phải ha, năm ngoái a huynh còn chưa thành hôn mà đã mang theo bùa cầu con này...... Là muốn làm cái gì?" Nàng còn giúp thêm mắm thêm muối một chút: "Xem ra lá bùa này của a huynh không được hiệu quả......"
Thẩm Thời Linh bày ra dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra, thở dài: "Không nhất định là bùa không hiệu quả, cũng có thể có khả năng là thân thể thật sự không được."
Cuộc đối thoại này Mạnh Cảnh Xuân mơ mơ hồ hồ nghe được hơn phân nửa, trong đầu ong ong. Năm ngoái Trần Đình Phương đã từng nói với nàng đây là bùa cầu con, nhưng nàng lại quên béng chuyện lấy lại từ torng tay Thẩm Anh...... Bây giờ lại còn rơi vào trong tay Thẩm Thời Linh!
Tiêu đời rồi, nếu bọn họ biết bùa cầu con này là nàng đi xin, không chừng sẽ cười nàng thối mũi.
Thẩm Anh là người hiểu rõ tình thế hiện giờ nhất, hiện tại nghe mấy lời chế giễu này, cũng chỉ có thể cắn chặt răng, một câu cũng không nói được.