Ai Bắt Nạt Ai?

Chương 56

Khụ Khụ Khụ

“Mặc dù có chút vô duyên nhưng anh vẫn phải nói. Gia Kỳ, Tiểu Khuê, hai đứa có thể bớt cải lương trước mặt anh được không? Ôi chao, sến súa thế không biết”

Tôi khinh bỉ nhìn anh rể “ Anh rể à, lúc em vẫn tá túc nhờ nhà anh, hai anh chị còn sến hơn cả cải lương, bây giờ xem phim trực tuyến không phải trả tiền, anh oan ức gì cho cam tâm”

Anh rể mặt đen như hơn than Quảng Ninh nguyên chất, liếc xéo tôi và Gia Kỳ rồi rút điện thoại ra, gọi cho ai đó một hồi. Lúc lâu sau mới thấy anh rể lên tiếng, chủ yếu là muốn dàn xếp vụ visa của tôi và muốn tôi phải nói chuyện rõ ràng với Thiện Vũ

Trong chuyện này, người sai là tôi chứ không phải Thiện Vũ. Khi quyết định đính hôn với Thiện Vũ, tôi không lường trước được sẽ có việc phát sinh. Nhưng tôi cam đoan, tôi không phải loại người lôi tình cảm làm thú vui, thích thì đồng ý cưới, không thích thì bỏ

Tính tôi có hơi bốc đồng, hơi nóng nảy, một chút gì đó ngu ngơ, một chút tự ti vào bản thân, thỉnh thoảng có những suy nghĩ rất ấu trĩ , nhiều khi tôi không hiểu nổi bản thân mình nghĩ gì

Suy cho cùng, người sai không ai khác là tôi, tôi phải xin lỗi Thiện Vũ

Thiện Vũ là một chàng trai tốt, đẹp trai tới mức không thể đẹp trai hơn được. Tính tình tốt hơn Gia Kỳ, không mặt dày, có những suy nghĩ biến thái như Gia Kỳ

Nhưng..

Người tôi thích thực sự là TRần Gia Kỳ, chỉ Trần Gia Kỳ mà thôi!

Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã có một phần hình bóng Gia Kỳ, lí trí tồn tại cậu ta như một thói quen xấu

Gia Kỳ xấu xa không ai xấu xa bằng

Gia Kỳ biến thái tới mức tôi không chịu đựng được?

Gia Kỳ thông minh tới mức tôi không ngờ tới

Gia Kỳ độc đoán tới mức sự gia trưởng của cậu ta không khác gì con thú hoang

Chung quy, Gia Kỳ trong mắt tôi không hề có ưu điểm..

Rất tiếc, thần tình ái đã vô tình để tín đồ khủng bố của tình yêu gắn kết với một tín đồ không chung thủy như tôi

Mama đại nhân nhà tôi từng bảo rằng “ Chỉ có những kẻ không có não mới nói rằng Gia kỳ không có ưu điểm”

“…” mặt mốc hơn rêu, ấm ức nhìn người nào đó

Hazzz

Hai sư đồ nhà họ tôi vốn không đấu lại, cho nên, im lặng là biện pháp tốt nhất

Buổi trưa, tôi không hứng thú vào bếp bởi tôi ghét dầu mỡ, một phần vì Gia Kỳ kêu la thảm thiết như thể nạn đại dịch

“Ôi, Giang Tiểu Khuê ơi là Giang Tiểu Khuê, kẻ hèn Gia Kỳ này xin cắn rơm cắn cỏ lạy người, người đừng nghĩ đến chuyện vào bếp nấu ăn, tôi không muốn ngắm lan can bệnh viện cả tháng đâu”

Tôi ấm ức kêu lên “ Hồi trước tôi nấu, cậu cũng đâu kêu, bây giờ thắc mắc gì???”

“Lúc trước là khi cậu chưa thừa nhận tình cảm của chúng ta, còn bây giờ, cậu thừa nhận tình cảm của mình rồi, việc quái gì tôi phải giả vờ nữa “

Tôi “…” Vâng,đây chính là bản chất của sói

Ngồi trên sô pha như một nữ hoàng, tôi tranh thủ giải quyết chuyện của Thiện Vũ cho xong, tránh sự việc phát sinh nghiêm trọng

Tôi vốn không định làm tổn thương Thiện Vũ

Nhưng..

Đã nỡ làm tổn thương rồi

Biện pháp duy nhất là làm tổn thương luôn một thể!

Lôi điện thoại ra, tôi định gọi cho Thiện Vũ thì kẻ nào đó vô sỉ đã nhanh tay cướp lấy điện thoại, không cho tôi gọi

Dĩ nhiên, tôi biết kẻ nào đó đang lồng lộn ghen tuông nhưng vẫn cố mặt tỏ ra từ bi hỉ sả

Hì hì

Vậy cũng tốt, dù sao cứ để cậu ta giải quyết chuyện này, tôi đây không nhúng tay vào nữa

Ngồi chẳng có chuyện gì làm,tôi vẩn vơ suy nghĩ một vài chuyên

Khoan đã

Hình như là..có gì đó không đúng cho lắm????

Là gì ấy nhỉ???

Tôi ráo ráo nhìn căn phòng một lượt rồi nhìn Gia kỳ, quay sang nhìn cửa sổ, nhìn trần nhà,địa điểm cuối cùng là sàn nhà

Rõ ràng có gì đó không đúng??? Ban nãy, mỉa chuyện trò với Gia Kỳ mà tôi quên mất, giờ nghĩ lại mới thấy lạ

Nếu tôi nhớ không nhầm, trước khi tôi cùng Thiện Vũ lên máy bay, rõ ràng anh rể có nói là Gia Kỳ gặp nguy hiểm, nhưng khi tôi đặt chân vào căn phòng này, có chút gì đó khó hiểu. Gia Kỳ thì có mặt nhưng tôi đâu ngửi thấy mùi gì nguy hiểm ở đây

Tôi nhìn lườm kẻ đang ung dung uống cà phê ở ghế, dùng thái độ đáng yêu nhất để hỏi

“Gia Kỳ này, chúng ta nói chuyện tình cảm chút nhỉ?”

Bạn nào đó ngốc ngếch cười sảng khoái, miệng ngoắc to cười

“Được,,,được…tình cảm thì tình cảm..dù sao tình cảm đang trong lúc thăng hoa mà!”

Tôi nghiến răng ken két, đạp một phát lên ghế, cười tơi rói

“Bạn Gia Kỳ, không phải do đầu óc tôi ngu si , không nhìn nhận ra vấn đề mà tôi muốn người ta thú nhận.Nói ngay! Cậu rốt cuộc đã giở trò bỉ ổi gì, nói ngay! Nói thật sẽ được khoan hồng, bằng không trừng trị nghiêm khắc..”

Kẻ nào đó tưởng tôi bản chất là thỏ ngu ngốc nên vẫn cố tình không chịu khai thành thật cho đến khi tôi phải dùng biện pháp khủng bố tinh thần

Hít một hơi dài, tôi vờ như trái tim bị chà đạp tới mức thê thảm, tiu nghỉu nói

“Tôi không buồn bởi cậu là một kẻ lưu manh, biến thái, vô nhân đạo nhất tôi từng gặp mà..tôi buồn vì cậu đã lừa dối tôi. Cậu biết không? Một người con gái đang yêu sợ nhất là điều gì không? Điều người đó sợ nhất không phải là bị phản bội mà người đó sợ nhất là bị người mình yêu lừa dối. Trần Gia Kỳ, tình cảm của chúng ta cũng nên chấm dứt tại đây, tôi không hứng thú với một kẻ dối trá như cậu..”

Nói rồi, tôi vờ toan ra đi thì một bàn tay đã nắm chặt lấy tay tôi. Tôi cười nham hiểm, dĩ nhiên, Gia Kỳ cũng không thể nào nhìn thấy nụ cười hắc ám của tôi

Mặt hắn méo xệch đi, trông thảm hơn bị lãnh ánh tử hình. Mặc dù tôi cũng không có cảm hứng lắm với kẻ lòng lang dạ thú như hắn, mặt dày hơn bê tông cốt thép nhưng tôi vẫn Ok, coi như được dự thính một vở kịch,mà nhân vật chính là tôi

Nắng chiều rực rỡ, màu vàng lan tỏa không gian, chiếu qua mặt hắn khiến tim tôi khẽ rung động. Nhưng cũng may, trái tim tôi bị hắn luyện tới mức trở lên chai lì từ lâu, cho nên, xin lỗi nhé, tôi cực kì không có hứng thú

Thời gian đã trôi qua, lòng người cũng lạnh lại từ lâu rồi, tim tôi cũng thế

Mặc dù tôi cũng không muốn giận hắn nhưng lòng tự trọng của tôi bị tổn thương mất rồi

Hít một hơi dài, tôi ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định mà tôi cho là đúng

Trần Gia Kỳ ơi là Trần Gia Kỳ, Giang Tiểu Khuê này đã nhịn cậu lâu rồi, đến lúc tôi cần phải trả thù, lấy lại công bằng cho bản thân mình rồi

Hắc Hắc

Tôi vờ lơ đãng nhìn kẻ đang ôm đầu hối hận

“Bạn học Gia Kỳ à, cậu nghĩ cậu là ai mà dám bắt nạt tôi?”

Kẻ nào đó chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lai tơ, ngây thơ thánh thiện

“Dĩ nhiên tôi là Trần Gia Kỳ, không lẽ tôi là người ngoài hành tinh “

Tôi ồ lên một tiếng vô cùng khảng khái, trợn mắt, lớn tiếng

“Trần Gia Kỳ, cậu được lắm!”

Bẻ tay rắc một cái, tôi thiện chí cười cười

“ Vâng! Bạn chính là đại boss của tôi, cậu sao dám lừa tôi, hả? Cậu nghĩ tôi vẫn là con ngốc đấy à? Cậu có coi tôi là gì không? Trần Gia Kỳ ơi, bây giờ, cậu muốn sao đây? Tôi cho cậu hai sự lựa chọn. Một là đồng ý làm nô lệ cho tôi, hai là làm ô sin cho tôi suất đời, chọn đi!”

Hắn nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt

“Thà cậu không đưa ra sự lựa chọn cho xong. Đằng nào cũng chết, chẳng thà một đao cậu chém tôi luốn đi cho rảnh. Nam nhi đại trượng phu không lẽ tôi lại để đò ngốc nhà cậu bắt nạt đấy à?”

Thở dài, tôi cười

“Được, là cậu nói đấy. Trần Gia Kỳ, cậu nhớ lấy cho tôi, từ nay về sau đừng có mặt dày mà tìm tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thư cho cậu. Nhớ lấy!”

Tôi bước thẳng ra ngoài

Cậu ta hoàn toàn không thay đổi bản tính của mình, rốt cuộc, bao giờ cậu mới chịu nhường tôi đây

Trong tình yêu không có sự thắng thua, người nào nhận thua trước thì người còn lại sẽ nhận được hạnh phúc

Tôi không phủ nhận bản thân mình ích kỉ, tôi càng không phủ nhận rằng mình quá yếu đuối, tôi bất chấp tự làm theo ý mình, tôi ngang ngược

Nhưng

Bao năm rồi

Thời gian cũng đi qua, lòng người cũng nguội lạnh từ lâu

Lần này, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho Trần Gia Kỳ, tuyệt đối không bao giờ tha thứ

Nếu trước kia, tôi từng ảo tưởng về cuộc sống đẹp như một giấc mơ, như bây giờ, tôi không cần nữa

Tôi cần một cuộc sống thực tại, tôi cần được yêu thương

Tôi không muốn trái tim mình bị tổn thương thêm một lần nào nữa

Mở điện thoại ra, tôi gọi cho chị

“Chị à, em xin lỗi, em mệt mỏi rồi, em không đủ khả năng nữa rồi, vĩnh biệt!”
Bình Luận (0)
Comment