Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 11

Edit + Beta: Vịt

"Ánh trăng" hôm nay rất vắng vẻ, trên quầy bar cũng không có ai — mặc dù quán bar Ánh trăng bình thường buổi tối mới náo nhiệt, ban ngày cũng hẳn có vài khách mới đúng, sẽ không thanh nhàn như vậy.

"Yo, chị Liên, sớm a. Dậy rất sớm."

Lư Ninh lần đầu tiên nhìn thấy Liên Hồng Nhất sớm như vậy đi làm, bình thường cô ngủ "Beauty sleep" (*) nhưng phải ngủ tới chiều, hơn nữa cái bộ dáng tối qua của cô, nhìn thế nào cũng không giống như ngủ sớm, lại có thể rời giường trước 10h?

((*) Beauty sleep: ngủ sớm trước nửa đêm, ngủ sớm nhan sắc mới đẹp =))))

Lư Ninh từ trong quầy thủy tinh lấy ra một chai nước mật ong và chén, đi tới trước mặt Liên Hồng Nhất. Trong lòng cậu chuyển qua 18 khúc cong, rót một chén nước, đưa tới cười hỏi: "Thấy chị tâm tình không tốt, sao thế?"

"Cái này cũng nhìn ra được?"

Liên Hồng Nhất miễn cưỡng cười cười, nhận lấy nước mật ong nhưng không uống.

Lư Ninh chống quầy bar, chỉ về phía dưới mắt cô: "Quầng thâm mắt nặng như vậy mà."

Liên Hồng Nhất theo bản năng sờ sờ dưới mắt mình, lườm cậu một cái, "Biến, nói hưu nói vượn." Make up che khuyết điểm rồi sao có thể có quầng thâm mắt.

Lư Ninh cười hì hì có lệ, càng cảm thấy quái dị.

Quán bar Ánh trăng hôm nay an tĩnh tới không bình thường, trước kia trong quán buôn bán dù vắng vẻ thế nào, lúc này cũng hẳn nhìn thấy vài quan hệ xã hội mới đúng, Lư Ninh ở trong quán bar không tính là nỗ lực nhất, rất nhiều tới sớm hơn cậu, nhưng hôm nay đồng nghiệp quen mắt không có ai tới, chẳng những không nhìn thấy bóng dáng khách khứa, ngay cả nhân viên làm việc cũng không có."

Cậu mơ hồ cảm thấy là có liên quan tới chuyện xảy ra gần đây của quán bar Ánh trăng, nhưng cô ta không nói cậu cũng không cách nào mở miệng hỏi, vừa hỏi hẳn làm cho cô ta nghi ngờ.

Liên Hồng Nhất lắc cái chén trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: "Cậu hôm nay sao tới sớm như vậy?"

Lư Ninh theo bản năng sờ lên cổ tay, không sờ thấy đồng hồ đeo tay mới nhìn đồng hồ treo tường: "Hiện tại cũng gần 10h rồi."

Liên Hồng Nhất thuận miệng nói: "Cách thời gian kinh doanh vẫn rất sớm đấy."

Cô nói tới đây, Lư Ninh cảm thấy kinh ngạc, Liên Hồng Nhất mặc dù không phải bà chủ keo kiệt, nhưng tuyệt đối không tâm mềm tay nhẹ, dưới tay cô ta không làm việc là tuyệt đối không thể nào, bây giờ sao đổi tính rồi?

Có lẽ ánh mắt chất vấn của Lư Ninh quá rõ ràng, Liên Hồng Nhất rốt cục thở dài: "Cậu sau này cứ tối tới đây đi, "Ánh trăng" hiện tại bộ dáng này, các cậu tới hay không đều giống nhau, tiết kiệm chút tinh lực dùng nhiều thời gian ở khách hàng."

— Nhưng một năm trước, cho dù sáng sớm nơi này cũng sẽ có khách tới a.

Lư Ninh suy nghĩ một chút, nói bóng nói gió hỏi: "Chị Liên, chị đừng buồn a, tình hình khả năng trong thời gian ngắn không có cách nào cải thiện, nhưng luôn sẽ có một ngày tốt hơn."

Liên Hồng Nhất nhịn không được cười ra tiếng, cũng không phải vui vẻ, mà là cười cậu ngây thơ: "Sẽ không tốt đâu, tôi đã hết cách rồi."

"Chị......"

"Cậu tới muộn, không biết "Ánh trăng" trước kia hình dáng ra sao, nửa năm này công việc cứ tụt dốc...... Bất quá cậu không cần lo lắng, chị hiện tại phủng cậu vẫn là sẽ phủng cậu, "Ánh trăng" là tâm huyết hơn nửa đời người của chị, chỉ cần nó vẫn có lợi nhuận, chị sẽ không đóng cửa. Vương Thiên Sinh thằng khốn kia! Nó đào mất người của lão nương, bây giờ còn tới đoạt làm ăn của "Ánh trăng", không lưu tình cảm thể diện, lão nương cũng sẽ không để cho nó sống tốt!"

Lư Ninh nghe tới đó coi như minh bạch chút, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc, cậu lúc còn sống vẫn nghe nói qua Vương Thiên Sinh, đối phương cũng mở một quán bar đối diện quán bar Ánh trăng, tên là Hàm Tố.

Vương Thiên Sinh này có chút đáng ghét, làm việc hình như hoàn toàn bắt chước Liên Hồng Nhất, "Ánh trăng" ban đầu chỉ là một quán bar, sau đó từ từ làm thành buôn bán quan hệ xã hội, "Hàm Tố" học theo, cũng làm như vậy.

Bất quá Lư Ninh đối với tranh đấu giữa hai bọn họ không quá chú ý, biết chỉ là bề ngoài, cậu thấy Liên Hồng Nhất tính cách tranh cường háo thắng, còn tưởng rằng cô ta đối với ai cũng không qua loa chứ, không nghĩ tới là kẻ thù cũ?

Vương Thiên Sinh cũng quá không phúc hậu, thọc gậy bánh xe, đoạt làm ăn, hai điểm này có thể làm cho quán bar hai nhà ra chiêu xé mặt nhau. Quan hệ ích lợi cá nhân, Lư Ninh không cách nào bình tĩnh, hỏi: "Hắn sao lại đoạt làm ăn của chúng ta?"

Liên Hồng Nhất liếc cậu một cái: "Chị sáng nay thấy Hoàng tiên sinh từ Hàm Tố đi ra, lúc nhìn thấy chị còn rất lúng túng, chị thuận miệng hỏi một câu, hắn nói muốn tìm quan hệ xã hội của Hàm Tố tiếp nhận dự án của hắn, không cần em nữa."

Hoàng tiên sinh chính là nam nhân tối hôm qua đưa danh thiếp cho Lư Ninh, hắn cư nhiên bị người kết thúc sao? Lư Ninh phản xạ có điều kiện nhíu mày, cái này...... đối với cậu mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã!

"Sao đột nhiên ra quyết định như vậy?"

Liên Hồng Nhất cũng rất bất đắc dĩ: "Lư Ninh khi còn sống có một bạn rất thân, năng lực cũng rất mạnh, lúc ấy hắn đi theo anh Lư của cậu cùng nhau phụ trách vụ giết người này, Hoàng tiên sinh cảm thấy hắn kinh nghiệm phong phú hơn."

Lư Ninh kinh ngạc mà nhìn cô, Liên Hồng Nhất gật đầu một cái: "Người kia bây giờ đang ở Hàm Tố làm việc."

Lư Ninh trợn mắt hốc mồm — cái này không thể nào, người keo kiệt lại mang thù như cậu, sao có thể có "bạn tốt"? Huống chi còn là "bạn rất thân"! Cậu bình thường thích một mình hành động, trong đồng nghiệp lại càng không có bạn bè, bọn họ đều là gặp dịp thì chơi mà thôi, từ trong miệng người khác nghe được "Bạn rất thân của Lư Ninh khi còn sống", thật đúng là rất có cảm giác ma huyễn thực tế.

"Chị Liên, người kia tên là gì?"

Liên Hồng Nhất kỳ quái mà nhìn cậu một cái: "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Lư Ninh cười đến rất ôn nhu: "Em tò mò." Ai mù như vậy muốn làm bạn rất thân với cậu?

Liên Hồng Nhất không biết nghĩ đến cái gì, khó chịu mà hừ nói: "Bạch nhãn lang kia, lão nương lười nói hắn. Được rồi, đã tới thì nhanh làm việc đi, đừng đứng ở chỗ này, đứng cửa kéo khách đi."

"...... Chúng ta cũng không phải làm ăn xác thịt."

Liên Hồng Nhất hung ác: "Bảo cậu đi thì cậu đi! Ít nói nhảm!"

Lư Ninh không thể làm gì khác hơn là ra cửa đứng, cậu thừa dịp Liên Hồng Nhất không chú ý, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Trần Huy, đối phương hiện tại phải cầu cạnh cậu, vừa nhìn thấy là "Ninh Kinh Hồng" gọi tới, lập tức nhận.

"Kinh Hồng?"

Lư Ninh không nói nhảm với hắn, đi thẳng vào vấn đề nói: "A Huy, anh mua được vé chưa?"

"Còn chưa mua ni, anh hiện tại......"

Lư Ninh ôn nhu mà nhanh chóng cắt đứt lời hắn: "A Huy, anh tan việc sau đó giúp em đặt vé ngày kia, để ra hai ngày, chỗ bà chủ em có chuyện không đi được, em phải xử lý chút, chờ chút em chuyển tiền cho anh. Cực khổ anh rồi."

Trần Huy sau khi đồng ý, Lư Ninh liền cúp điện thoại, sắc mặt khó coi. Lư Ninh rất tức giận, Hoàng tiên sinh trước khi Lư Ninh chết là khách hàng của "Lư Ninh", về tình, vẫn hẳn thuộc về "Lư Ninh", về lý, hiện tại được "Ninh Kinh Hồng" Kế thừa, liền thuộc về "Ninh Kinh Hồng".

Muốn từ trong tay cậu đoạt đơn, nằm mơ giữa ban ngày!

Kỳ thực Lư Ninh khi còn sống cũng gặp qua tình huống như vậy, nghiệp vụ của cậu làm rất tốt, khách nhiều, những quan hệ xã hội khác cũng muốn sinh tồn, khó tránh khỏi giở vài thủ đoạn. Nếu như là danh sách nhỏ không ảnh hưởng toàn cục cướp đi thì cướp, Lư Ninh không phải loại người mình ăn no mặc kệ người khác sống chết, giữa đồng nghiệp cậu sẽ lưu lại ba phần tính nhỏ mọn, sau này gặp nhau cũng không lúng túng, nhưng hiện tại người này triệt để chọc giận cậu, dùng danh nghĩa "Người đã chết" của cậu kiếm tiền, còn không biết xấu hổ nói là bạn của cậu?

Mà đối phương hiện tại đã không phải là đồng nghiệp của mình, không cần thiết tiếp tục nể mặt.

Lư Ninh cho tới bây giờ không cảm giác mình làm quan hệ xã hội có ưu thế được trời ưu ái gì, chỉ là biết khách hàng muốn cái gì, quan hệ xã hội nói tới khó nghe hơn, cũng không kém hơn giải quyết phiền toái để kiếm tiền, vụ án của Hoàng tiên sinh cậu khi còn sống đã xử lý qua, cũng xử lý rất tốt, muốn lấy lại không phải việc khó.

Khó khăn nhất là làm thế nào để cho Hoàng tiên sinh tin tưởng cậu.

Lư Ninh đứng ở cửa nghĩ một lát, trở lại trong quán, Liên Hồng Nhất còn chưa có đi vào ngủ, thấy Lư Ninh đi vào giống như nói giỡn hỏi cậu kéo được khách phải không.

"Có lẽ lập tức sẽ có khách tới cửa."

Lư Ninh cười cười, dùng điện thoại của bộ phận quan hệ xã hội bấm số điện thoại của Hoàng tiên sinh. Liên Hồng Nhất thấy cậu một bộ tràn đầy tự tin, tò mò sáp tới nhìn cậu. Liên Hồng Nhất làm chủ quán tự nhiên biết quy củ, lúc quan hệ xã hội gọi điện thoại người ngoài không thể chen mồm.

"Hoàng tiên sinh, xin chào. Tôi là Ninh Kinh Hồng, hôm qua chúng ta đã gặp mặt."

— Lấy thân phận của Ánh trăng liên hệ với đối phương, khẳng định chính thức hơn so với lấy quan hệ cá nhân liên hệ với đối phương, Lư Ninh thậm chí cảm thấy nếu như dùng điện thoại cá nhân liên hệ vị khách hàng này, đối phương sẽ không cho cậu cơ hội trò chuyện.

— Nhưng cho dù lấy thân phận của quán bar Ánh trăng liên hệ đối phương, cũng bị cự tuyệt, khách hàng bình thường sau khi chọn quan hệ xã hội, cũng sẽ không thay đổi, để tránh việc không thuận lợi.

"Xin ngài đừng vội từ bỏ tôi, hôm qua tôi đã xem tư liệu về trường hợp của ngài, vô luận thế nào cũng muốn nói ra."

Lư Ninh mỉm cười nói: "Nguyên nhân gia đình kia hết lần này tới lần khác khởi tố, tôi biết là cái gì."

— Dưới tình huống như vậy, chỉ có đánh thẳng vào lòng người, trực tiếp nhất, lời khuyên đâm trúng vào nhược điểm của khách hàng mới sẽ làm cho đối phương lại lần nữa đối với bạn sinh ra hứng thú.

Liên Hồng Nhất ở bên cạnh nghe tới ngạc nhiên, cô đột nhiên cảm thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của thiếu niên trước mắt có chút xa lạ, nhưng lại phi thường quen mắt......

"Có một số việc trong điện thoại nói không rõ ràng, không bằng như vậy, chúng ta hẹn thời gian, tỉ mỉ tán gẫu chút. Ngài muốn giải quyết phiền toái, mà tôi cần một cơ hội."

Lư Ninh sắc mặt bình tĩnh nói xong, sau đó cúp điện thoại, quay đầu chống lại mắt Liên Hồng Nhất trừng tới thật to, cậu sợ hết hồn, mạc danh kỳ diệu hỏi: "Chị Liên, chị dựa gần như vậy, nhìn cái gì đấy."

"Làm xong rồi?"

Lư Ninh mỉm cười gật đầu một cái.

Liên Hồng Nhất há mồm liền kêu: "A Ninh......"

Lư Ninh ngẩn người, Liên Hồng Nhất gọi xong tự mình cũng sửng sốt — A Ninh đều chết một năm rồi, gọi A Ninh cái gì.

Lư Ninh có chút xấu hổ cười cười: "Chị Liên, chị vẫn là gọi em là Kinh Hồng đi, cái tên A Ninh này...... Không phải gọi anh Lư đấy sao?"

Liên Hồng Nhất lúc này mới giống như tỉnh ngộ: "Chị gọi sai rồi......"

Cô dừng lại một chút, ngay sau đó lại nói: "Nhưng bộ dáng vừa nãy của cậu, thật sự giống cậu ấy."

Lư Ninh nhìn Liên Hồng Nhất, hồi lâu không nói chuyện, cậu biết tác phong làm việc của mình đã trở thành một loại thói quen, tùy tiện không sửa được, dưới tình huống không biết bất cứ chuyện gì của Ninh Kinh Hồng, càng không khả năng bắt chước hắn, cho nên cậu cũng không cố ý giấu diếm......

"Bởi vì, em rất bội phục vị tiền bối kia."

— Nhưng, phải cho người khác một lời giải thích.

"Em xem qua video đàm phán của anh ấy, cũng muốn trở thành người như vậy. Chị Liên, chị cảm thấy em bắt chước giống sao?"

Liên Hồng Nhất nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, mỉm cười vỗ vỗ vai cậu: "Giống, cực kỳ giống."

"Hi vọng chị không nhìn lầm người, hi vọng cậu cũng có thể có khả năng giống như A Ninh, mang đến cho "Ánh trăng" một chút cơ hội sống."

Lư Ninh nhìn chằm chằm cô câu lên khóe môi: "Cảm ơn bà chủ, tôi sẽ cố gắng."

"Leng keng —"

Chuông gió cửa quán bar bị thô lỗ mà đụng vào, có người từ nơi đó đi tới,

Lư Ninh nhanh chóng gật đầu một cái với Liên Hồng Nhất, sau đó bước nhanh đi ra ngoài nghênh đón: "Hoan nghênh tới đây."

"Tôi tìm Ninh Kinh Hồng."
Bình Luận (0)
Comment