Lư Ninh còn chưa kịp làm ra phản ứng, cửa phòng rửa tay đã bị hung hăng đụng mở, hai người mặc áo đen sát khí đằng đằng mà xông tới, khí thế như muốn giết người diệt khẩu.
Lư Ninh hai xay xách áo len ướt nhẹp, trên người cởi trần đứng ở trong toilet, có người xông tới phản ứng đầu tiên của cậu chính là đưa lưng về phía cửa, người tới nhìn thấy cậu sửng sốt một chút, há mồm liền hỏi: "Cậu là ai?! Ở chỗ này làm gì!"
Lư Ninh dùng khăn giấy lau khô sạch sẽ nước bên ngoài áo len, sau đó cầm ống tay áo dùng sức vắt một vòng, giọt nước tí tách chảy trên mặt đất: "Nơi này là phòng rửa tay, tôi ở đây đương nhiên là bình thường."
Cậu thong thả ung dung mà chụp áo lên đầu, xoay người một lần nữa treo lên nụ cười: "Xấu hổ quá, vừa nãy áo bị mưa xối, liền khóa cửa lại. Hai vị xin cứ tự nhiên, rất gấp a."
Hai người áo đen không phải là chính chủ, chính chủ đứng ở cửa, lưu lại cái đầu đinh, đeo kính râm, tay đút túi quần nhìn chằm chằm Lư Ninh. Trong quán bar Ánh trăng thường xuyên sẽ có khách nhanh kỳ kỳ quái quái, đại đa số không giàu sang thì cũng cao quý, có thể mang theo bảo tiêu như thế nào cũng coi như "Khách hàng tiềm năng", Lư Ninh không muốn đắc tội đối phương, lúc đi tới cửa gật đầu một cái với người nọ, ý bảo mình muốn đi qua.
Sượt qua vai, một câu nhẹ nhàng vào trong tai cậu.
"Rất tao a."
Lư Ninh cho rằng mình nghe nhầm, không dừng bước lại, nhưng nhịn không được nhíu mày. Cậu cảm giác được tầm mắt người kia không chút e dè mà rơi vào eo sau và trên lưng cậu, Lư Ninh khẽ nghiêng mặt đi một chút, dư quang nhìn về phía hắn, đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng — hôm nay quán bar Ánh trăng đang vì cậu cử hành tang lễ, khách khứa hẳn sẽ không tới cửa.
Lư Ninh chú ý tới, trước ngực người này đeo một bông hoa nhỏ màu trắng, hẳn là tới tham gia tang lễ. Nhưng tới tham gia tang lễ của cậu ít nhất hẳn là người quen biết đi, Lư Ninh không có ấn tượng với hắn.
Trong lòng cậu có chút buồn bực, bởi vì đoán không ra rốt cuộc là trí nhớ mình có vấn đề hay là thật sự không biết mấy người này, cảm giác mọi chuyện thoát khỏi lòng bàn tay cũng không dễ chịu.
"......!"
Lư Ninh đang suy nghĩ, đột nhiên bị túm lấy cổ tay, phản xạ có điều kiện mà muốn rút tay về, ngón tay đối phương giống như kìm sắt, chặt chẽ bóp xương cổ tay cậu.
Lư Ninh không thể làm gì khác hơn là dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía hắn: "Vị tiên sinh này? Ngài còn có chuyện gì?"
Nam nhân đứng ở cửa cũng không có buông tay ra, hắn lấy kính râm trên mặt xuống, nhìn về phía Lư Ninh: "Người chết kia, có phải tên là Lư Ninh hay không?"
Lư Ninh chợt cảm thấy hô hấp nghẽn lại một cái — lại lần nữa từ trong miệng người thứ hai xác nhận cái chết của mình làm cậu phi thường không thoải mái, huống chi còn muốn cậu chính miệng thừa nhận......
Lư Ninh trong lòng không tình nguyện, trên mặt mang ra mấy phần, cậu mặc dù vẫn đang cười, nhưng không tính là cười: "Ngài tới tham gia tang lễ, ngay cả người chết là ai cũng không rõ ràng sao?"
Nam nhân kia bị đốp lại không nặng không nhẹ như vậy, biểu hiện tới tương đối không vui, chỉ bất quá hắn không mở miệng, ngược lại bảo tiêu áo đen bên cạnh trước tiên mắng Lư Ninh: "Ít nói nhảm! Hỏi mày cái gì đáp lại cái đó!"
Là một người không thể hảo hảo nói chuyện.
Đối với lần này Lư Ninh không cảm thấy bất ngờ, kỳ thực hắn vừa gỡ kính râm xuống Lư Ninh đã chú ý tới, người này nhìn qua có chút tiều tụy, hắn đeo kính râm có khi cũng không phải là vì thời trang, mà là vì che giấu quầng thâm mắt nồng đậm trên mặt, hắn chân mày khẽ nhíu lại, mơ hồ có thể thấy được xung quanh mắt có chút gân xanh, cả người đều rất nóng nảy.
Lư Ninh giật tay mình trở về hai cái, đối phương ngược lại càng dùng sức nắm chặt cậu. Lư Ninh không thể làm gì khác hơn là dừng lại, bất đắc dĩ quay đầu nhìn thẳng người nọ: "Đúng là tang lễ của Lư Ninh."
Nam nhân kia sửng sốt một chút, không biết là bởi vì xác nhận "Lư Ninh" chết hay là bởi vì nhìn rõ khuôn mặt "Ninh Kinh Hồng". Lư Ninh cảm thấy là cái sau, dù sao lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt này, chính cậu đều cảm thấy kinh diễm.
"Cậu ấy vì cái gì sẽ chết?"
Vấn đề đang hỏi này ở trong lòng cậu đâm một cái, Lư Ninh cắn răng cố nén tức giận: "Tôi cùng Lư ca không quen, ngài nếu như muốn biết nhiều hơn, có thể đi hỏi bà chủ của chúng tôi, chị ấy cái gì cũng biết."
Lư Ninh thấy hắn lại không nói, mở miệng nhắc nhở: "Xin lỗi ngài có còn vấn đề nào khác không? Không còn nữa tôi muốn đi ra ngoài. Bà chủ vẫn ở bên ngoài chờ tôi."
Người nọ buông tay ra, đeo kính râm lại: "Không vấn đề gì, cậu đi đi. Lần sau đừng khóa trái phòng rửa tay."
Lư Ninh không để ý tới hắn nữa, trực tiếp đi ra ngoài, cậu muốn hung hăng đạp đổ phòng rửa tay, suy nghĩ một chút vẫn là thôi vậy, dù gì cũng là khách hàng tiềm năng, không nên gây sự với tiền.
Lư Ninh có chút cuồng công tác, trên bản chất mà nói là bởi vì tham tiền.
Một người nếu như đã đón nhận cái chết của mình, lại phát hiện mình lại sống lại, có lẽ còn có thể vui mừng, nhưng Lư Ninh chết tới mạc danh kỳ diệu, sống tới mơ mơ hồ hồ, cậu hiện tại đầy bụng đều là oán khí.
Không hề có loại người nhàn tạp quấy rầy cậu nữa, Lư Ninh có thể tĩnh tâm suy nghĩ ngọn nguồn sự việc, cậu sau khi đi ra phòng rửa tay dọc theo hành lang từ từ nhích tới gần về phía nơi đặt thi thể của cậu — cậu muốn nhìn một chút mình rốt cuộc là chết như thế nào, hiện tại đã không có chút đầu mối nào, từ thi thể điều tra cũng hẳn có chút đầu mối đi.
Cậu đến gần phát hiện có một ít từng người lục lục tục tục đi vào căn phòng bài trí linh đường, đặt bông hoa trắng lên quan tài, Lư Ninh nhìn bọn họ, lúc này ngược lại phát hiện rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Lư Ninh khi còn sống nhân duyên rất tốt, mặc dù tính tình tốt, có thể dưới tình huống đột phát bảo trì lãnh tĩnh là tố chất cơ bản của làm quan hệ xã hội, nhưng trên loại cơ sở này, Lư Ninh lại phá lệ tính tình tốt, biết chiếu cố người, khách hàng cùng cậu tiếp xúc qua không ai không đối với Lư Ninh tán thưởng.
Cậu kim bài quan hệ xã hội này cũng không phải là làm vô ích.
Bất quá Lư Ninh luôn cảm thấy khách hàng chính là khách hàng, không liên quan tới tình cảm, lại không nghĩ rằng lúc cậu chết, những khách hàng này cũng có thể nhớ tới cậu, tới đưa một đóa hoa.
Cậu nghe thấy tiếng khóc nức nở, Lư Ninh cảm thấy có chút khoa trương, bốn phía quan sát rốt cuộc tìm được cái người khóc kia. Cậu có chút ấn tượng, là khách hàng mình vừa tiếp nhận không lâu, chuyện của người này cũng không khó giải quyết, cậu cùng với chủ sự trao đổi qua mấy lần, đối phương thông tình đạt lý, không xảy ra ngoài ý muốn sẽ không xảy ra vấn đề gì......
Chỉ bất quá cậu không nhớ cụ thể kết thúc thế nào, lại hoặc là tới lúc cậu chết, chuyện này cũng không thể thể kết thúc viên mãn. Lư Ninh ở một bên nghe hắn khóc một hồi lâu, cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết cậu không nên cùng hắn có tình cảm sâu như vậy, liền nói: "Tiên sinh...... Anh cùng vị đã chết này rất quen thuộc ư, lại thương tâm như vậy."
Đối phương hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn cậu một cái: "Ngược lại không có......"
Lư Ninh hiện tại gương mặt này rất dễ dàng làm cho người ta lưu lại ấn tượng khắc sâu, khách này chỉ nhìn một cái đã bị cậu hấp dẫn lực chú ý, hỏi xong còn nhịn không được nhìn thêm hai cái.
Lư Ninh không quá để ý tầm mắt của hắn, đi về phía linh đường nhìn một cái: "Vậy ngài sao thương tâm như vậy a."
"Tôi đương nhiên thương tâm, A Ninh phụ trách vụ án của tôi, cậu ấy đi tới đột nhiên, tôi còn tưởng rằng cậu ấy đã xử lý ổn thỏa chuyện của tôi, không nghĩ tới đã qua một năm, những người đó đột nhiên muốn kiện tôi...... Ai, nghe nói Ánh trăng có rất nhiều quan hệ xã hội lợi hại, đặc biệt tới mời lần nữa, còn không biết tình huống gì đâu."
Lư Ninh khẽ mở to hai mắt: "Ngài nói gì? Một năm......"
Cậu cho rằng từ lúc sau khi tiếp nhận dự án người này nhiều lắm là qua nửa tháng, như thế nào đã qua một năm rồi chứ? Nói như vậy, cậu cũng chết ít nhất phải một năm rồi mới đúng? Tại sao hiện tại mới cử hành tang lễ?
Đối phương phát xong bực tức đột nhiên dường như nhớ tới cái gì đó: "Nói tới, cậu vậy là người nào?"
Lư Ninh không thể làm gì khác hơn là chỉ vào linh đường nói: "Bên trong là tiền bối của tôi."
Lư Ninh nói chuyện, đầu óc đồng thời cũng nhanh chóng suy nghĩ — nếu như đã qua một năm, còn muốn từ trên thi thể tìm đầu mối e rằng đã tới không kịp nữa, hơn nữa hiện tại coi trong tiết kiệm tài nguyên đất đai, sợ rằng mình sớm đã bị thiêu thành một đống tro cốt.
Quán bar Ánh trăng chẳng lẽ sắp không được nữa?
Trong ấn tượng Lư Ninh, Liên Hồng Nhất là một nữ nhân tuyệt đối lợi hại, cậu nhìn tận mắt trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, Liên Hồng Nhất đem "Ánh trăng" kinh doanh thành một quán rất có quy mô.
Lư Ninh còn nhớ rõ cậu lúc vừa tới nơi này, "Ánh trăng" còn lấy hình thức phục vụ mặt đối mặt làm chủ, sau đó phát triển thành quan hệ xã hội ngoại giao có quy mô, lại tới sau đó, lại sinh ra bộ văn án — lấy công cáo hoặc là internet làm vật trung gian dẫn dắt dư luận. Những thay đổi này đều gắn bó chặt chẽ với ánh mắt chiêm tính tương lai của Liên Hồng Nhất, căn bản hot cái gì cô xào cái đó, đây có thị trường cô làm cái đó.
Quán bar Ánh trăng phát triển tới bây giờ căn bản có thể hoàn toàn thoát khỏi loại hình thức kinh doanh đấu pháp luật cầu sát biên (*), nhắc tới Ánh trăng phản ứng đầu tiên mọi người nghĩ đến hẳn là nơi này team quan hệ xã hội lợi hại, mà không phải là "Một quán bar".
((*) một hình thức lách luật)Liên Hồng Nhất ngoài sáng cũng cấm mọi người ở trong quán tiến hành bất kỳ giao dịch bất chính nào, dù sao cây to đón gió, việc này một khi bị người đăng báo, sẽ mang tới cho quán phiền toái rất lớn. Nhưng dưới thầm kín cô ta quản không được, dù sao cũng là lấy danh nghĩa chung đụng cá nhân, bị chồng hoặc vợ nhà người ta đánh tới cửa, Liên Hồng nhất cũng có thái độ rất rõ ràng, khai trừ.
"Ánh trăng" thậm chí đã không sợ những người đó giận chó đánh mèo trong quán, có thể được xưng là đại thụ thâm căn, như thế nào hiện tại lại sa đọa tới loại trình độ này, phải dựa vào nhân mạch của người đã chết "Lư Ninh" này tạm thời làm kế?
Cậu rất nhanh phát hiện ra chỗ vấn đề, liên hệ tình cảnh hiện tại của "Ánh trăng", cậu dự định trước tiên ổn trụ người trước mặt này.
Liên Hồng Nhất từ trước tới giờ ánh mắt dùng người độc đáo, cô ta chẳng những coi trọng tướng mạo, càng coi trọng trình độ cơ trí của một quan hệ xã hội, Lư Ninh tới "Ánh trăng" không bao lâu đã bị cô ta chú trọng bồi dưỡng, hiện tại nhìn lên Ninh Kinh Hồng...... Chắc hẳn người này cũng là tân binh đồng thời đủ yêu cầu phần mềm và phần cứng đi.
"Tôi cũng là quan hệ xã hội của quán bar Ánh trăng, tên là Ninh Kinh Hồng."
Lúc trước cậu ngắn gọn mà đối với thân thể này tiến hành soát người qua, không có phát hiện bất kỳ một tờ danh thiếp nào, bằng không đã thuận tay đưa cho khách hàng dưới danh "Ninh Kinh Hồng" rồi, lời Liên Hồng Nhất dặn dò cậu cậu còn nhớ, "Lư Ninh" tương lai đều muốn do Ninh Kinh Hồng tiếp nhận, cậu làm như vậy chẳng qua là biết thời biết thế.
Huống chi, cậu khi còn sống Liên Hồng Nhất đối đãi cậu không tệ, hiện tại "Ánh trăng" có khó khăn, Lư Ninh không thể ngồi xem không để ý.
"Hóa ra là như vậy! Tôi thấy cậu tuổi còn trẻ, nói năng ngược lại rất có phong độ, trong quán các cậu làm được thế nào a?"
Lư Ninh nghe hắn hỏi như vậy liền biết đối phương có ý thuê cậu, càng thêm khiêm nhường cẩn thận: "Đương nhiên không dám so sánh với tiền bối A Ninh."
Vị khách hàng kia không lập tức đánh đánh nhịp, lại thuận theo lời của cậu nói tiếp: "A Ninh rất ưu tú a, thật là...... Như thế nào xảy ra loại chuyện này chứ, trong ấn tượng của tôi cậu ấy là người phi thường cẩn thận, như thế nào sẽ bởi vì uống rượu lái xe xảy ra ngoài ý muốn chứ!"
Uống rượu lái xe?!
Lư Ninh nghe tới đó mạnh mẽ ngẩng đầu, một đôi mắt hoa đào nhìn chăm chú người trước mặt — cái chết kia của cậu cư nhiên là bởi vì uống rượu lái xe?! Cái này không thể nào!