Edit + Beta: VịtVừa vào cửa đã bị vị khách chỉ đích danh "Lên sân khấu" dùng loại tư thái phong tao này yêu cầu cởi quần áo, Lư Ninh trực tiếp mông lung, cậu cười xấu hổ hai tiếng: "Ha ha...... Cái, cái gì?"
— Lên sân khấu gì đó chỉ là cậu dùng để trêu chọc Liên Hồng Nhất, vị đại lão này chả lẽ thật sự cho rằng mình đang tiêu tiền để cho cậu lên sân khấu? Cũng không đưa tiền a.
Thích Thiên Bách có lẽ bất mãn phản ứng trì độn của cậu, không nhịn được từ trên mặt đất bò dậy.
Lư Ninh thấy anh đi về phía mình, cảnh giác mà lui về sau một bước, lúc Thích Thiên Bách lại đến gần, cậu theo bản năng muốn xoay người chạy trốn. Nhưng là động tác của Thích Thiên Bách nhanh hơn Lư Ninh rất nhiều, anh trước khi Lư Ninh kịp phản ứng đã bước nhanh tới trước mặt cậu, một phát túm lấy hai vạt áo khoác của Lư Ninh, dường như muốn xé mở áo cậu.
Lư Ninh bị dọa đến hồn phi phách tán — Má ôi động tác này nhìn thế nào cũng giống như đoạn mở đầu cưỡng gian a! Túi quần áo cậu xách trong tay "Bộp" một tiếng rơi trên mặt đất, Lư Ninh dùng hai tay nắm chặt áo mình, hoảng sợ nói: "Anh làm gì!"
Thích Thiên Bách trong đầu "Ong —" một tiếng, đầu óc đều sắp sôi ra rồi.
Anh mấy ngày nay muốn ngủ ngủ không được, thần kinh cực độ suy nhược, đột nhiên gặp phải loại công kích tiếng ồn dB cao như vậy, kích thích tới mức anh thiếu chút nữa bay lên trời.
(Cho những ai chưa biết hoặc học rồi không nhớ, dB làđơn vịđo cường độâm thanh)Thích Thiên Bách bị ép mở ra công tắc quỷ súc.
Anh buông lỏng tay, nhếch môi cười, bất quá anh cười tuyệt không hiền lành hữu hảo, Lư Ninh bị dọa ra một thân mồ hôi. Thích Thiên Bách lại đi lên phía trước một bước, vừa vặn chống Lư Ninh ở cạnh cửa, cánh tay anh từ bên hông Lư Ninh dò tới, nắm lấy tay nắm cửa.
"Cạch."
Cửa căn hộ bị triệt để khóa kín, Lư Ninh chăm chú nhìn khuôn mặt Thích Thiên Bách, trái tim cơ hồ ngừng đập — quá kinh khủng!
Thích Thiên Bách khoảng cách gần như vậy nhìn chằm chằm mắt Lư Ninh, một giây trước khi cậu bị dọa tới vỡ mật, túm lấy cổ tay cậu, khóe môi anh mang theo nụ cười, nhưng trong đôi mắt toàn là phẫn nộ, không biết lửa giận của anh rốt cuộc nhằm vào Lư Ninh hay là ai: "Cậu không phải đã nói, sau này tôi có việc, chỉ cần cậu giúp được liền sẽ hết sức giúp sao? Câu nói kia của cậu chả lẽ là tùy tiện nói chút?"
Lư Ninh muốn rút tay lại, trên mặt vẫn cố gắng duy trì mỉm cười: "Tôi từng nói câu kia, nhưng mà, nội dung hỗ trợ không bao gồm cởi quần áo...... Đặc biệt là trước mặt đồng tính luyến anh đây!"
Tâm tính Thích Thiên Bách bởi vì ba ngày ba đêm không ngủ mà dị thường táo bạo rốt cục lúc nghe thấy ba chữ "Đồng tính luyến" trong miệng Lư Ninh triệt để sụp đổ, anh kéo cổ tay Lư Ninh kéo cao, cười tới có chút đáng sợ: "Tôi hình như đã cảnh cáo cậu, không nên lại ở trước mặt tôi nói 3 chữ kia."
"......"
Nguyên nhân Thích Thiên Bách gần đây cố gắng khống chế mình không nên đi tìm Dư Ôn kỳ thực cũng có điểm này, anh vẫn luôn cho rằng mình cũng không phải là bởi vì thích nam nhân mới tới gần Dư Ôn, chỉ là bởi vì rất thích hắn, do đó có thể tiếp nhận giới tính của đối phương.
Nhưng cái điểm mà anh luôn tin chắc, hình như đột nhiên thay đổi...... Kể từ khi Ninh Kinh Hồng đột nhiên xông vào tầm mắt anh, Thích Thiên Bách liền có chút không rõ ràng suy nghĩ của mình.
Ban đầu anh cho rằng mình chỉ để ý khí tức của Ninh Kinh Hồng, cậu nếu như nằm bên cạnh, sẽ làm cho Thích Thiên Bách dễ dàng ngủ, nhưng tình huống phía sau trở nên càng không thể thu thập, anh thậm chí sẽ trong lúc vô ý nhớ tới dáng vẻ Ninh Kinh Hồng ngày đó uống nước, còn có hầu kết ở cổ yếu ớt lúc cậu nuốt xuống trên dưới hoạt động......
Thích Thiên Bách tiếp nhận không được, anh không tin mình là người nông cạn như vậy, chả lẽ chỉ bởi vì Ninh Kinh Hồng lớn lên thuận mắt, lớn lên đẹp mắt, anh liền nhớ mãi không quên như vậy?
Anh thích nên là Dư Ôn mới đúng, đối phương đối với anh mà nói là tồn tại không thể thay thế, loại xài tiền là có thể bao dưỡng, người đồ hữu kỳ biểu (*) làm sao có thể đánh đồng với nam thần của anh.
((*) đồ hữu kỳ biểu: ý là " bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa")— Anh càng ghét bỏ Ninh Kinh Hồng, liền càng thêm ghét bỏ mình không cách nào dời đi tầm mắt từ trên người cậu.
Thích Thiên Bách đột nhiên nhăn lông mày, Lư Ninh còn chưa kịp nói cái gì, đã bị một cỗ lực mạnh kéo vào phòng ngủ.
"A......!"
Tiếng thét Lư Ninh thốt ra bị người chặn ở trong miệng, bị dọa tới thét chói tai thật sự quá không đứng đắn, hơn nữa có chút biến thái — ví dụ loại như Thích Thiên Bách — nói không chừng sẽ bởi vì cậu kêu ra tiếng mà trở nên càng thêm hưng phấn.
Lư Ninh bị Thích Thiên Bách lôi kéo không ngừng lảo đảo, cậu cố gắng đè thấp giọng quát: "Thích Thiên Bách tôi cảnh cáo anh không nên quá phận! Tôi có thể nhịn anh lần một lần hai, anh lại làm tôi lần 3...... Sshh!"
Lời của Lư Ninh chưa nói xong, đã lại bị quăng tới trên cái giường không ngừng lắc la lắc lư, tứ chi vùi lấp trong cao su lõm xuống của giường nước, Lư Ninh căn bản không có biện pháp bò dậy.
Thích Thiên Bách đã bước chân bò lên giường, một chân vắt ngang trên thân thể Lư Ninh.
Bất quá động tác này của anh chỉ duy trì mấy phút, Thích Thiên Bách sau khi bước dài lên giường, liền trực tiếp lật người, tứ bình bát ổn mà nằm xuống bên cạnh Lư Ninh.
"Tôi nói, cậu có thể an tĩnh chút không."
Lư Ninh thật vất vả từ trong giường nước ngọ nguậy giơ nửa người lên, Thích Thiên Bách lại duỗi thẳng cánh tay phải vắt ngang dưới cằm cậu, vây Lư Ninh ở trên giường. Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm trần nhà đỉnh đầu, trong thần sắc mang theo mệt mỏi nồng đậm: "Tôi lại không làm gì với cậu."
Lư Ninh nằm ở nơi đó cố gắng thở dốc hồi lâu, mới từ từ đè cảm xúc mãnh liệt xuống, giống như Thích Thiên Bách nói, anh ngoại trừ đặt Lư Ninh trên giường không để cho cậu nhúc nhích, không có làm gì cả, chờ sau khi Lư Ninh bình tĩnh trở lại, anh thậm chí còn thu cánh tay mình trở về.
Qua hồi lâu, không có người nói chuyện nữa, không khí tĩnh mặc giữa hai người dần dần lan tràn, có chút lúng túng — Hai đại nam nhân giống như hai con cá mòi song song nằm trên giường, không nhúc nhích, không xấu hổ mới là lạ.
Lư Ninh đoán không được Thích Thiên Bách muốn làm cái gì, cậu lé mắt lén lút nhìn anh một cái, lại phát hiện Thích Thiên Bách đã sớm nhắm mắt lại, dường như đã ngủ.
...... Vị đại lão này xa xôi gọi mình tới chính là vì nằm song song với anh ta sao?
Lư Ninh quả thực Trượng nhị hòa thường không sờ được đầu (*), nói thực, cậu có chút sợ Thích Thiên Bách, cứng rắn là liều không được, giở mưu kế? Hình như cũng giở không được...... Thích Thiên Bách giống như con cún vậy, đối với tất cả nói dối của cậu đều có một loại trực giác của chó hoang.
((*) Trượng nhị hòa thượng không sờđược đầu: ý là mù mờ, không hiểu gì)Lư Ninh suy nghĩ lung tung hồi lâu, nghe thấy người bên cạnh hô hấp dần dần trở nên đều đều, giống như thật sự ngủ rồi. Cậu nhẹ nhàng nâng nửa người lên, Thích Thiên Bách bên cạnh đột nhiên rất không bình tĩnh mà nặng nề thở một hơi, tay vốn quy củ đặt bên người mạnh mẽ nắm lấy mu bàn tay Lư Ninh, người sau bị dọa tới hít ngụm khí lạnh.
"Sao anh còn chưa ngủ?"
"Cậu muốn bị lột phải không."
"......"
"Tôi hiện tại cho phép cậu mặc áo khoác lên giường của tôi, nhưng nếu cậu không an tĩnh, tôi nói không chừng sẽ thay đổi chủ ý."
...... Có phải bị bệnh hay không a?! Ai muốn lên giường của anh ta!
Thích Thiên Bách duỗi thẳng cánh tay, đè trên cổ Lư Ninh ấn cậu trở lại, lúc tay thu lại một cách tự nhiên mà cầm trên tay trái, giống như đang ngừa cậu chạy trốn vậy, "Được rồi, tôi muốn ngủ, không được lại phát ra tiếng."
"......"
Buồn ngủ tại sao còn muốn kéo mình lên?!
Lư Ninh biệt khuất nằm ở chỗ đó, từ lúc vừa vào cửa tới hiện tại mọi chuyện đều làm cho cậu cảm thấy không hiểu ra sao, hành động của Thích Thiên Bách làm người ta không cách nào hiểu, nhưng người trong cuộc hiển nhiên cũng không muốn giải thích gì việc này — mấy lần ở chung gần đây, Lư Ninh đã đầy đủ cảm nhận được người này chuyên quyền độc đoán và hỉ nộ vô thường, sau này loại chuyện khó hiểu như này có phải còn sẽ phát sinh hay không?!
Lư Ninh có chút hối hận hướng Thích Thiên Bách vay tiền, chủ nợ như vậy...... Quả thực gần vua như gần cọp.
Dường như vì xác minh ý nghĩ của Lư Ninh, Thích Thiên Bách đột nhiên mở mắt, anh từ từ quay đầu tới, nhìn chăm chú Lư Ninh, "Thuận tiện nói một câu, cho dù dB của bút chì xoẹt qua trên giấy cũng sẽ đánh thức tôi, cậu tốt nhất không nên động đậy, tôi nếu như tỉnh lại, cậu có thể sẽ xui xẻo."
"......"
Tu dưỡng tốt đã trở thành thói quen làm cho Lư Ninh không cách nào chửi "ĐCM" ra khỏi miệng, cậu định tìm vài từ văn nhã nói về hành động cực kỳ lưu manh bỉ ổi này của Thích Thiên Bách, sau đó lại lần nữa từng người tự mình ngủ — xác thực mà nói, sau khi anh nói những lời này liền lập tức nhắm mắt lại tiến vào giai đoạn chuẩn bị ngủ, tư thế cũng khôi phục thành tư thế nguyên bản mặt hướng trần nhà nằm thẳng, anh nắm tay phải Lư Ninh không có chút nào buông lỏng.
Trạng thái này...... Thật dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.
Lư Ninh tử khí nặng nề nằm bên cạnh Thích Thiên Bách, tuy nhiên cẩn thận suy nghĩ chút, đơn thuần mà sắm vai một cây gỗ ngủ bên cạnh, dường như cũng không thể làm cho cậu rớt mấy cân thịt, cũng hẳn có thể liệt vào trong hàng ngũ đủ khả năng của cậu, bất quá loại hành vi này quả thật khiến người khó chịu.
Thích Thiên Bách có phải còn để ý chuyện Lâm Tố Chi hay không, mượn cái đó đùa giỡn cậu giận cá chém thớt?
Càng nghĩ càng có khả năng, anh ta hiện tại khả năng đang giả bộ ngủ.
Lư Ninh tính tình tốt cũng nhịn không được, cậu tức giận quay mặt sang, muốn dùng dB "Cao hơn bút chì xoẹt trên giấy" làm ồn Thích Thiên Bách, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, đã thấy trước mặt một khuôn mặt to đè xuống.
"......?!"
Thích Thiên Bách ngủ như chết, anh muốn ở trong mơ tìm cái gì đó ôm...... Tỷ như gối ôm, ôm ngủ sẽ thoải mái hơn, mà Lư Ninh vừa vặn rất thê thảm mà biến thành cái gối ôm trong mơ của anh.
Ò, Lư Ninh hiện tại cuối cùng đã biết, tại sao đêm đó hai người bọn họ sẽ dùng tư thế triền miên như vậy ôm cùng một chỗ, cái tên đồng tính luyến chết tiệt này không yên tĩnh, ở trong mơ cũng đang tìm nam nhân.
Thích Thiên Bách cực buồn ngủ, anh cũng mệt mỏi cực kỳ, căn bản không biết mình có thứ gì không nên ôm hay không, anh nhắm mắt lại dùng cằm ở trên mái tóc dài mềm mại của Lư Ninh nhẹ nhàng cọ hai cái, còn rất hưởng thụ mà lầm rầm hai tiếng, sau đó lại ngủ giống như đầu heo.
Lư Ninh hiện tại muốn đánh thức anh cũng không được, miệng cậu bị cánh tay giống như kìm nhổ đinh của Thích Thiên Bách chặt chẽ siết lấy, căn bản không cách nào phát ra dB "Cao hơn chút xíu so với bút chì xoẹt trên giấy".
...... Thật đặc biệt mà.
Càng đòi mạng là tư thế hiện tại của cậu, Lư Ninh cơ hồ đang bị hai chân Thích Thiên Bách kẹp ở giữa, mà đầu gối cậu thì đỉnh ở đối phương...... Vị trí kia.
Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt Thích Thiên Bách, sắc mặt đổi tới đổi lui, không biết nếu như cậu hung hăng một cước hạ xuống, Thích gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn hay không.
...... Mấy kẻ có tiền chó má này.
Lư Ninh ở trong lòng yên lặng chửi, sau đó cũng mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
****
Lúc Lư Ninh nghe được tiếng nước chảy loáng thoáng, ánh đèn màu da cam chiếu vào trên mí mắt, rốt cục làm cho cậu từ trong ác mộng tỉnh táo lại.
— Thật sự là cơn ác mộng, Lư Ninh mơ thấy Thích Thiên Bách nắm tay cậu hỏi cậu có muốn yêu đương với anh hay không, một tay khác của cậu sờ giá pháo cối, Lư Ninh trong mơ không biết sợi gân nào trong đầu không đúng, run run rẩy rẩy nói, xấu hổ quá tôi không phải đồng tính luyến.
Sau đó liền bị một súng nổ nát đầu, chảy đầu đất hồng hồng trắng trắng......
Cậu mở mắt, cảm thấy có người từ chỗ nguồn sáng đi tới, chặn lại ánh sáng chiếu vào trên mặt cậu. Lư Ninh mạnh mẽ ngồi dậy, liền thấy Thích Thiên Bách chỉ mặc một cái quần dài đứng trước mặt mình, trên cổ anh vắt khăn lông trắng, trên người xích lõa còn đang chảy xuống thủy châu ướt nhẹp.
"......"
"Tỉnh rồi."
— Trong phòng ngủ của anh ta làm sao sẽ có phòng tắm? Chờ chút, trọng điểm là không khí có chút vi diệu, Thích Thiên Bách vì sao sẽ dùng câu này chào hỏi với cậu.
Lư Ninh ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm anh không nói chuyện, cậu không biết nên đối mặt với Thích Thiên Bách thế nào, nếu như có thể, tốt nhất là không có bất kỳ gặp mặt nào với tên vô sỉ này nữa.
Đáng tiếc trước mắt cậu còn thiếu tiền anh ta, Lư Ninh chỉ muốn giữ vững trầm mặc.
Thích Thiên Bách đã ngủ đủ tính tình thay đổi tốt hơn rất nhiều, anh thấy Lư Ninh không phản ứng, liền ở bên cạnh cậu ngồi xuống, giường nước bị đè tới lõm xuống, dư âm mang theo hai người nhẹ nhàng lắc lư. Lư Ninh cảm giác được nhiệt độ trên người Thích Thiên Bách, không biết là nhiệt độ bản thân anh hay là độ ấm nước nóng dư lại chưa lui, giống như bếp lò nóng rừng rực nướng mình.
— Tới hiện tại, thằng cha này còn chưa nói gọi mình tới đây rốt cuộc muốn làm gì.
"Cậu nếu muốn, có thể dùng phòng tắm."
"Tôi có thể về chứ?"
Lư Ninh cắt đứt lời Thích Thiên Bách, mặt không biểu tình nhìn đối phương, cậu hiện tại hay cả vẻ mặt tươi cười cũng không bày ra được. Lư Ninh luôn luôn ghét nhất loại gia hỏa không dựa theo mô típ cũ ra bài, mấy chiêu này của Thích đại thiếu gia liên tục đánh cậu tới ứng phó không kịp.
Thích Thiên Bách rất dễ nói chuyện: "Có thể a."
Lư Ninh liền vòng qua anh xuống giường.
Thích Thiên Bách không động đậy, ngồi ở bên giường nước, nhìn Lư Ninh tùy ý đi xa anh, người sau thậm chí cảm giác được tầm mắt anh, chặt chẽ dính trên lưng cậu, cũng không biết hỗn cầu này đang tính toán cái gì.
Lư Ninh lại đi lên trước 2 bước, ở chỗ gần cửa dừng lại, cậu đột nhiên sụp bả vai, bất đắc dĩ xoay người: "...... Thuận tiện, tôi hi vọng tình huống giống như hôm nay sau này không nên phát sinh nữa."
Quái lạ!
Thích Thiên Bách toét miệng, anh rõ ràng là một bộ tướng mạo chính phái, nụ cười lại có chỗ mùi vị tà nịnh không nói ra lời: "Mặc dù rất có lỗi, bất quá e rằng......"
"Anh không được được đằng chân lân đằng đầu! Tôi không phải đang thương lượng với anh, tôi là đang thông báo với anh!"
Lư Ninh sau khi nghe được lời Thích Thiên Bách lửa giận đè ép đầy bụng bị trực tiếp châm nổ, cả buổi tối này của cậu bị Thích Thiên Bách coi làm tấm đệm giường đè dưới thân, không đè chết cậu đã là cậu phúc lớn mạng lớn, huống chi đối phương đối với chuyện tối nay thậm chí ngay cả câu giải thích cũng không có, điểm này làm cho Lư Ninh không cách nào tiếp nhận.
Sau này lại xuất hiện loại tình huống này làm sao đây?
Thích Thiên Bách bị cậu rống một cái ngược lại an tĩnh, chỉ dùng đôi mắt dọa người kia nhìn chằm chằm Lư Ninh, chờ lúc Lư Ninh chuẩn bị xoay người rời đi, anh lại mở miệng: "Như vậy đi."
Lư Ninh chần chờ một chút, cậu nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhích lại gần cậu.
Thích Thiên Bách đi tới bên cạnh cậu, hơi rũ mắt nhìn chằm chằm Lư Ninh. Trong con ngươi của anh tối đen một mảnh, không biết đang làm chủ ý quỷ gì.
"Không bằng dùng phương thức cậu thích nhất, chúng ta làm một giao dịch."
Lư Ninh nhìn anh hồi lâu, nhịn không được hỏi: "Giao dịch gì?"
"Vẫn là giao dịch lúc trước tôi đề cập với cậu, lần này làm một hợp đồng cặn kẽ, tôi sẽ bày tất cả yêu cầu của tôi ra cho cậu xem, cậu đồng ý chúng ta liền dựa theo hợp đồng ký, song phương phải thực hiện nghĩa vụ hợp đồng quy định, đồng thời không thể phá quy tắc, để tránh lại phát sinh tình huống như hôm nay."
— Tình huống như hôm nay chả lẽ không phải hậu quả của Đại thiếu gia ngài tùy hứng sao?! Giải thích?! Gọi cậu tới đây chính là coi cậu thành đệm giường ngủ một đêm a?!
Lư Ninh hít sâu mấy cái, mỉm cười hỏi: "Hợp đồng gì?"
Thích Thiên Bách do dự mà, ánh mắt phức tạp nói: "Tôi muốn làm một khảo nghiệm, cần cậu phải phối hợp tôi."
"A?"
"Tôi muốn thử tính hướng của mình một chút."
"......"