Edit + Beta: Vịt**** Tự dưng hôm nay tui nghĩ tới một vấn đề đi ngược lại quy luật edit của tui =))))) đó là bộ này tui làm quá ư là lâu luôn =))))) thề luôn không phải bộ này tui ghét bỏ gì nó đâu, ngược lại tui cực thích nó luôn ấy chứ =)))) nhưng không hiểu sao tui toàn lùi nó lại để làm mấy bộ khác, kể từ thời gian bắt đầu đào hố chắc cỡ phải 1 năm rồi ấy mà mới mần tới chương 37 =)))) chắc bộ này trở thành lịch sử edit trong nhà tui luôn mất =))))Lư Ninh ăn vạ trong nhà Thích Thiên Bách ăn cơm trưa, sau đó nghiêm túc cự tuyệt đề nghị của anh dùng xe mình đưa cậu về quán bar Ánh trăng.
"Phiền toái Thích thiếu gia mãi xấu hổ lắm, có câu nói tiền nợ dễ trả, nhân tình khó trả, tôi nhưng không muốn nợ anh càng nhiều nhân tình."
Lư Ninh đứng ở cửa, hai tay túm cửa chặn Thích Thiên Bách ở bên trong, cười hì hì nhìn anh: "Mặc dù tôi cảm thấy không có gì cần thiết, nhưng vẫn là muốn cám ơn anh hôm qua đặc biệt tới cục cảnh sát đón tôi về, bất quá hôm nay để tôi tự lái xe về thôi."
Thích Thiên Bách đột nhiên vươn tay, dùng sức niết mặt Lư Ninh: "Cậu có phải sợ chuyện của chúng ta bị người trong quán bar biết, từ đó mất đi càng nhiều cơ hội kiếm tiền hay không."
Lư Ninh tùy ý anh ở trên mặt mình nhéo vài cái, nụ cười trên mặt không chút nào thay đổi, chờ Thích Thiên Bách rốt cục niết đủ rồi, cậu mới híp mắt: "Thích thiếu gia, nói rõ ràng như vậy cũng rất không có ý nghĩa, lúc anh mua tôi chả phải đã biết sao."
Cậu đột nhiên kiễng chân, ghé đôi môi tới bên tai Thích Thiên Bách, khẽ cười nói: "Anh có thể tiêu tiền mua, người khác tiêu tiền cũng có thể mua."
"......"
Lư Ninh sợ Thích Thiên Bách nổi đóa, sau khi nói xong liền vội vàng lui về: "Tôi hiện tại phải đi, nếu không đi làm bà chủ sẽ trừ tiền lương của tôi. Hôm nào gặp, Thích thiếu gia."
Thích Thiên Bách từ trong tiếng cười nhàn nhạt của Lư Ninh lấy lại tinh thần, trước mặt đã không một bóng người, anh đột nhiên bạo phát ra một tiếng giận dữ: "Ninh Kinh Hồng!"
Lư Ninh sau khi từ trong nhà Thích Thiên Bách trốn ra, nhận được một cú điện thoại, là một số cậu không quen, cậu có chút do dự có nên nhận hay không — Lư Ninh rất lo lắng bị người quen của Ninh Kinh Hồng tìm tới cửa.
Bất quá không có hiển thị người gọi, hẳn cũng là người Ninh Kinh Hồng không quen biết đi?
Lư Ninh nhận điện thử "Alo" một tiếng: "Xin chào?"
"Tôi là Trang Việt. Cậu là Ninh Kinh Hồng đi."
Lư Ninh sửng sốt một chút — Thằng cha này, cư nhiên lại đổi số điện thoại. Theo cậu biết Trang Việt trước kia không phải là người cẩn thận như vậy a, chả lẽ một năm không gặp hắn trở nên thành thục?
Loại ý nghĩ này chỉ ở trong đầu Lư Ninh hiện lên trong nháy mắt mà thôi, cậu lập tức lộ ra nụ cười theo thói quen: "Anh Trang? Sao anh sẽ tìm tới em?"
Trang Việt đối diện lười biếng thở dài: "Không phải cậu nói sao, nếu có chỗ nào cần quan hệ xã hội, nhất định phải tìm cậu giúp đỡ, cũng coi như cổ vũ cho cậu."
Lư Ninh nhớ tới mình hôm qua lúc gặp Trang Việt vì loại trừ hiềm nghi của mình, dưới tình thế cấp bách cố ý nói, nhịn không được cười một tiếng: "Anh Trang thật là đủ nghĩa khí. Vậy anh bên đó có chỗ nào em có thể giúp đỡ?"
Cậu kiếp trước từng tiếp xúc với Trang Việt, không biết có phải bởi vì thời gian ở giới giải trí dài hay không, Trang Việt lúc ở chung với người khác rất ghét quanh co lòng vòng, hắn nếu như muốn giúp một người, cũng rất trực tiếp, thẳng thắn mà tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn vui vẻ hơn giả vờ từ chối.
Thanh âm Trang Việt trước sau như một cao ngạo, Lư Ninh thậm chí có thể tưởng tượng dáng vẻ hắn ở bên kia điện thoại khẽ nâng cằm, híp mắt lại nhìn về phía trước: "Trong điện thoại nói không rõ ràng, cậu nếu có thời gian, chúng ta gặp mặt. Tôi trước mắt đang gây dựng lại một team quan hệ xã hội để đắp nặn hình tượng công chúng, tạm thời còn chưa tìm được quan hệ xã hội đáng tin, lần trước gặp mặt, tôi thấy cậu tuổi mặc dù nhỏ, ngược lại rất cơ trí, cậu tới đây thử chút đi."
Hóa ra là nguy cơ quan hệ xã hội a, chả lẽ lúc hắn từ cục cảnh sát rời đi bị người chụp được?
"A, có thể, anh Trang anh như tin tưởng em như vậy, thật là rất cảm tạ. Xin hỏi lúc nào, ở chỗ nào gặp mặt?"
"2 rưỡi chiều, quán cà phê SENA đối diện Thiên Kiều. À, đúng rồi, số điện thoại chính của tôi khả năng đã bị cảnh sát quản chế, đây là số người đại diện của tôi, tạm thời dùng số này liên lạc."
Lư Ninh lúc này mới chợt hiểu hiểu ra — Đã nói mà, Trang Việt hẳn không phải là người cẩn thận như vậy, nếu không hắn cũng sẽ không nhận được nhiều đánh giá khen chê không đồng nhất như vậy, hắn rất tùy tính.
Bèn cười nói: "Vâng, 2 rưỡi, quán cafe SENA, em sẽ đến đúng giờ."
Lư Ninh sau khi gọi điện thoại cho Liên Hồng Nhất báo bình an, liền trực tiếp tới quán cafe Thiên Kiều tìm người, bà chủ mặc dù sau khi biết cậu bị cuốn vào sự kiện buôn lậu thuốc phiện, liền chọc phải cái vị thích bận tâm kia, gầm gào một trận, nhưng biết Lư Ninh bởi vì sự kiện này có cơ duyên gặp được Trang Việt, Liên Hồng Nhất vẫn là rất vui vẻ.
Có vài tầng lớp khách hàng, ngay cả Liên Hồng Nhất cũng không có cách nào đụng vào, Lư Ninh có thể tự mình phát triển khách hàng thì không thể tốt hơn.
Quán cà phê SENA không khí rất tốt, trong nhà ấm áp, lại mở nhạc nhẹ như có như không, tìm góc tâm sự, không thể tốt hơn. Lúc Lư Ninh đến Trang Việt thế nhưng đã đến, hắn đeo kính râm, ăn mặc rất tùy ý, là jacket cao bồi nhìn qua rất bình thường, lúc này đang ngồi ở trong ghế, trong ngực còn ôm một con mèo nhỏ.
Hắn chọn chính là một góc cách cửa sổ khá xa, ngồi ở chỗ này không dễ dàng bị người chú ý tới.
Lư Ninh đi tới, cười chào hỏi với hắn: "Anh Trang, xấu hổ quá, để anh đợi lâu, trên đường có chút tắc."
"Không sao, tôi tới sớm."
Lư Ninh sau khi ngồi xuống, Trang Việt mới buông tay ra, con mèo nhỏ ôm trên đùi nhảy tới trên mặt đất, ưu nhã vòng qua bên chân Lư Ninh.
Quán cà phê này là quán cà phê mèo, rất nhiều người cho dù không muốn uống cà phê, cũng sẽ tới đây vuốt mèo, Trang Việt vừa nãy ôm chính là một con Ragdoll, con ngươi xanh lam, lông trên cổ và bụng trắng như tuyết, xinh đẹp giống như nữ thần.
...... Thằng cha Trang Việt này, sao lại muốn hẹn ở đây.
Lư Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua con mèo nhỏ còn đang cọ ống quần mình, thuận miệng hỏi: "Anh Trang thích mèo?"
Trang Việt nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Thích chơi, không thích nuôi."
Lư Ninh có chút kinh ngạc: "Em xem weibo của anh thường xuyên phơi nắng mèo a."
Trang Việt cười gỡ kính râm xuống — Chỗ này hắn chọn ít người lại nghiêng, không dễ bị người phát hiện: "Mấy con mèo kia đều là người đại diện nuôi, hắn cũng không cho phép tôi tùy tiện nuôi, cắt sửa móng tay, tắm...... Những chuyện này đều là hắn làm."
Biểu tình trên mặt Trang Việt càng thêm làm cho người ta không hiểu, Lư Ninh không có phụ họa, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
"Hiểu chuyện hơn nữa cũng là súc sinh, đặc biệt là mèo...... Bị cào thương cắn thương rất phiền phức. Bởi vì vết thương ở dưới ống kính sẽ lộ ra cực kỳ rõ ràng, người xem cũng sẽ cảm thấy kỳ quái. Người trên weibo đại đa số chỉ muốn xem ngươi vì thú cưng ngốc nghếch vụng về cỡ nào, càng sủng thú cưng lên trời, bọn họ càng cao hứng, nhưng kiểu tính cách của tôi ngay cả chăm sóc người cũng lười, huống chi là một con mèo. Nhưng trên mạng càng ngày càng phát triển, fan có thể nhanh chóng tâng bốc nổi tiếng thần tượng, cũng sẽ bởi vì một chuyện nhỏ ào ào cởi fan, nổi tiếng hay không nổi tiếng, giống như bong bóng dễ nổi vậy, càng dễ vỡ vụn, loại chuyện này chỉ có để cho người đại diện làm."
Trang Việt cầm lấy cà phê uống một ngụm, đột nhiên cười cười: "Xấu hổ quá, nhịn không được nói nhiều."
Lư Ninh lắc lắc đầu: "Vốn cho rằng anh Trang là người trong giới văn nghệ hiếm thấy sống tới tiêu sái, không nghĩ tới ngay cả nuôi con mèo cũng nhiều cách như vậy. Bất quá...... Anh Trang nói với em những thứ này, không sợ em ra ngoài nói lung tung sao."
Trang Việt liếc cậu một cái: "Cậu không sợ bị fan của tôi xé thành hai nửa thì cứ nói lung tung, cậu cảm thấy bọn họ tin tôi, hay là tin cậu?"
Lư Ninh lẩm bẩm tự nói: "Về điểm này em thật sự rất bội phục anh Trang, fan nhà anh dáng vẻ gì em đã lĩnh hội, không dám nói lung tung."
"Ha! Cậu bình thường còn rất chú ý tôi nha, có phải muốn ký tên hay không."
Lư Ninh cười nói vâng.
Trang Việt nhìn qua thật sự rất thích Lư Ninh, hai người tán gẫu hồi lâu, hắn mới bắt đầu tiến vào chính đề: "Tôi cũng không vòng vo nữa, tôi bằng lòng cho cậu cơ hội chủ yếu là bởi vì chuyện ngày đó, nhờ có cậu biết tùy cơ ứng biến, mới để cho tôi dễ dàng ra ngoài như vậy, bằng không tôi sẽ bị tiểu tử Trần Huy kia liên lụy thảm. Hmmm, hiện tại nếu nói trong giới văn nghệ có vài chuyện sẽ có thể làm cho người vĩnh viễn không trở được người, hít thuốc phiện tuyệt đối đứng mũi chịu sào."
Trang Việt tuổi còn trẻ, đôi mắt lại lộ ra cảm giác bi quan chán đời nồng đậm, điều này làm cho hắn lộ ra vẻ không coi ai ra gì. Bất quá đây cũng là điểm bán của Trang Việt, quốc sư thoát tục tuyệt trần trong tác phẩm điện ảnh, tu sĩ tị thế ẩn cư, thế ngoại cao nhân hoặc là thượng tiên, toàn bộ đều là kiểu nhân vật của hắn, chỉ bởi vì ánh mắt kia, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy chỉ có hắn mới có tư cách bễ nghễ chúng sinh.
(bễ nghễ: nhìn đời bằng nửa con mắt)
Lư Ninh lại cảm thấy hắn là đơn thuần gặp phải quá nhiều chuyện, trở nên bi quan chán đời.
Lư Ninh cười một cái: "Anh Trang...... Anh có thể nhìn thấu những chuyện này đã rất lợi hại. Lúc ấy em kỳ thực cũng không hoàn toàn là vì anh, em cũng phải tự vệ. Cũng may em vốn là không định mua thuốc phiện cho Trần Huy, chuyện phạm tội trái pháp luật em không dám dính vào."
"Mặc kệ nói thế nào, chúng ta đây coi như là bạn cùng chung hoạn nạn đi, tôi vẫn luôn rất thích người trẻ tuổi có năng lực."
Lư Ninh không phát biểu ý kiến với cái này, trong lòng lại đang nghĩ, mình hồi còn sống còn lớn hơn Trang Việt mấy tuổi, bây giờ lại bị hắn gọi là người trẻ tuổi, có loại cảm giác thời không sai chỗ.
"Vậy anh Trang, chuyện anh muốn em hỗ trợ, cũng là có liên quan với ngày đó?"
Trang Việt gật gật đấu: "Quả thực, chúng ta mặc dù là ngồi xe cảnh sát rời đi, nhưng khó tránh khỏi bị một hai cẩu tử đáng ghét chụp được bộ dạng tôi ngồi trong xe cảnh sát, lúc ấy tôi vừa vặn tâm tình không tốt, biểu tình bị chụp được cũng có chút một lời khó nói hết."
Hắn nói xong đặt một tờ báo lên bài, để cho Lư Ninh nhìn ảnh bên trên: "Đây là báo giải trí sáng nay vừa mới đăng."
Đầu đề trang đầu chính là một bức ảnh màu lớn, là bộ dáng Trang Việt ngồi ở trong xe cảnh sát, bên cạnh hắn còn ngồi một cảnh sát. Hơn nữa hắn không có vươn tay ra, từ góc độ này nhìn, giống như là hắn bị bắt, dùng còng tay khóa hai tay lại vậy.
Lư Ninh cầm tờ báo lên, tỉ mỉ xem qua nội dung, nhịn không được nhíu mày: "Những người này thật biết làm văn."
Trang Việt ngược lại dáng vẻ không sao cả: "Hiện tại internet phát triển như vậy, tin tức kia rất nhanh liền sẽ truyền đi, tới lúc đó hình tượng của tôi cũng sẽ suy giảm lớn. Cậu cảm thấy giải quyết chuyện này thế nào?"
Trang Việt vốn là bởi vì làm người quá thẳng, tính cách táo bạo, dễ dàng đắc tội người, hiện tại ra loại ảnh này, quả thực là đưa dao tới trong tay anti fan của hắn.
"Người đại diện của anh Trang có đề nghị gì?"
"Hắn đề nghị đi theo trình tự pháp luật, dùng danh nghĩ phỉ báng bôi nhọ gửi thư luật sư cho công ty đưa tin này."
Lư Ninh nhịn không được cười một tiếng: "Hiện tại có vài người căn bản không tin loại vật thư luật sư này nữa rồi, bắt đầu từ một năm trước, đại đa số người đã đối với thư luật sư khinh thường, huống chi hiện tại đưa tin này là công ty báo giải trí lớn, có thể lấy ra bằng chứng mạnh mẽ hơn, là có thể hóa nguy cơ thành chuyển cơ."
Trang Việt nghe cậu nói vậy, giơ một tay lên nâng cằm, hứng thú mà nhìn về phía Lư Ninh: "Vậy ý của cậu là?"
Lư Ninh xoay xoay mắt: "Có lẽ đây là một cơ hội lăng xê."
"?"
Cậu có chút khó xử mà nhìn Trang Việt: "Chuyện này thao tác tương đối đơn giản, em vừa nãy nói ra anhTrang đã hiểu rồi."
Trang Việt rốt cục nghe hiểu ám hiệu của Lư Ninh, cười nói: "À — tôi hiểu, trước kia cũng là khách quen của quán bar Ánh trăng, quy củ tôi vẫn là hiểu. Bất quá loại tiểu tâm tư quanh co lòng vòng muốn tiền với người khác này của cậu, ngược lại khiến tôi nghĩ tới một người bạn cũ."
Lư Ninh khẽ mở to hai mắt, chỉ nghe Trang việt nói tiếp: "Cậu hẳn là nghe nói qua hắn, hắn cũng từng là quan hệ xã hội của quán bar Ánh trăng...... À, không, là quan hệ xã hội kim bài, đáng tiếc trẻ tuổi chết sớm."
Lư Ninh rốt cục lộ ra một tia cười thật lòng — không nghĩ tới Trang Việt còn nhớ được cậu. Con người sợ hãi cái chết, phần lớn đến từ quên lãng, không nghĩ tới hiện tại vẫn còn có người có thể nhớ tới cậu.
"Hắn tên là Lư Ninh."
Lư Ninh trầm mặc một hồi, gật gật đầu: "Em biết. Anh Trang, cám ơn anh đã nhớ."
Trang Việt sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: "Hắn là thần tượng của cậu?"
Lư Ninh mặt không đỏ tim không đập nói: "Đại đã số quan hệ xã hội mới đều sẽ coi anh ấy là thần tượng đi, anh ấy tiền lương cao như vậy."
Trang Việt bị một câu nói của Lư Ninh chọc cười, cười hồi lâu mới nói: "Tôi thấy cậu cũng rất có tiềm lực, sau này tiền lương nói không chừng còn có thể cao hơn hắn."
"Nhờ vào may mắn của anh."
Sau khi uống một ly cà phê, Trang Việt từ trong túi mang theo tùy thân lấy ra một xấp tiền mặt, đặt ở trên bàn: "Đây là tiền đặt cọc, chuyện kết thúc, tôi lại trả phần còn lại. Quy tắc của các cậu không đổi chứ?"
Lư Ninh nhìn xấp Mao gia gia dày cộp dùng báo bọc kia, mặt mày hớn hở: "Không có, quy củ của "Ánh trăng" có mấy năm rồi, vẫn như vậy, anh Trang yên tâm, em nhất định tẫn khả năng giúp anh."
Trang Việt gật gật đầu: "Bất quá tôi còn một yêu cầu, chuyện này cậu phải đích thân theo vào, có chuyện đều tự mình làm, team quan hệ xã hội hiện tại của tôi chính là một đám phế vật, copywriting không biết làm, chuyện tốt đều có thể bị bọn họ làm hỏng, tới lúc đó cũng không phải là xào mấy con mực là có thể đền bù tổn thất của tôi. Tôi hiện tại dùng cậu, cậu liền giúp tôi làm đại đầu đi."
(Xào mấy con mực: ý là vung bút viết)Lư Ninh có chút do dự: "Bộ phận thủy quân cũng trực tiếp ở "Ánh trăng" mời sao? Tôi có thể sẽ dùng đến."
Trang Việt thở dài: "Ở "Ánh trăng" đi, mời mấy người đáng tin chsut, tôi nhớ chỗ các cậu có người tên...... tên Cindy gì nhỉ? Hình như copywriting rất lợi hại, giao cho cô ta làm."
— Giang Hiểu Văn quả thật rất lợi hại, miệng lợi hại, copywriting cũng lợi hại.
Lư Ninh gật gật đầu: "Vâng, em hiểu."
Buổi tối hôm đó, Lư Ninh liền để cho Trang Việt đăng một cái weibo, là ảnh hắn giơ máy ảnh chụp triển lãm tranh, đây là weibo đầu tiên của Trang Việt sau sự kiện "Hít thuốc phiện", hơn nữa đăng tin này vẫn là công ty báo giải trí kia, bản thân tự mang theo nhiệt độ, không tới mấy phút, phía dưới bức ảnh kia đã nhiều hơn mấy vạn comment, phần lớn đều là hỏi thăm Trang Việt rốt cuộc có chuyện hít thuốc phiện hay không."
Cách năm phút lại đăng một cái, ảnh chụp màn hình chính là caption của tờ báo kia, caption "Vừa mới biết được tin này, nhìn thấy nó phản ứng đầu tiên của tôi là dở khóc dở cười, truyền thông hiện tại thật là lợi hại, trắng cũng có thể nói thành đen, tôi có thể kiện bạn tội phỉ báng không?"
Tin này vừa ra, Giang Hiểu Văn nhanh chóng phát ra comment dùng nick clone đã sớm chuẩn bị xong, cô nàng dùng thân phận người biết chuyện nghi ngờ bức ảnh đính kèm của tờ báo này không hợp, bởi vì cảnh sát bắt phạm nhân đều sẽ ngồi ở hai bên phạm nhân, mà trong bức ảnh bên cạnh Trang Việt chỉ có 1 cảnh sát, hơn nữa biểu tình trên mặt rõ ràng là cực kỳ mệt mỏi nghiêng ở ghế sau xe cảnh sát, bài báo chân tướng nói như vậy, sẽ không phải loại trạng thái này.
Sau khi cô đăng xong, liền dẫn theo thủy quân của mình nhanh chóng đẩy bình luận này thành top comment, vững vàng chiếm cứ vị trí thứ nhất top comment.
Dưới dẫn dắt của comment top này, rất nhanh cũng có người phát hiện ra chỗ kỳ quái — Trang Việt thật sự bị bắt, còn có thể vui vẻ đi xem triển lãm?
Cũng có người phát hiện chỗ càng kỳ quái — Trang Việt tại sao muốn nói "Trắng nói thành đen" chứ? Chả lẽ chuyện này còn có ẩn tình gì?
Câu hỏi này rất nhanh cũng đẩy thành thứ 2 top comment.
"Aizz, kỳ quái...... Kinh Hồng, thứ 2 top comment là ai làm?"
Giang Hiểu Văn sau khi làm xong công việc, chỉ vào màn hình máy tính để cho Lư Ninh nhìn: "Cậu còn mời thủy quân khác? Hay là Trang Việt tự mời?"
Lư Ninh nghe vậy sáp tới nhìn, vừa nhìn nội dung liền cười: "Chị à, chị làm copywriting lâu như vậy, quên thủy quân lợi hại nhất trên thế giới là gì?"
Giang Hiểu Văn nhìn chằm chằm cậu chớp chớp mắt: "Tự làm thủy?"
"Vẫn là chị lợi hại."
"Nhưng sao lại như vậy? Xảy ra loại chuyện này còn sẽ có người nói chuyện cho Trang Việt sao? Trong ấn tượng của chị fan rất dễ thay lòng đổi dạ nha."
Lư Ninh không nói chuyện — Nhưng so với fan, quan trọng hơn ngược lại là "Chân tướng", loại tình huống hôm qua của Trang Việt, nói hắn phối hợp cảnh sát bắt buôn ma túy cũng được a, Lư Ninh chính là chuẩn bị điểm này, thổi phồng hắn thành "Sứ giả chính nghĩa".
Cậu nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên nghĩ đến vị fan lúc trước biến mất lại lần nữa xuất hiện, thái độ của đối phương đối với cậu làm cho Lư Ninh nhịn không được muốn thay cô cãi lại: "Chị Hiểu Văn, kỳ thực cũng có fan...... Khá trung thành."
— Vị fan cuồng thổ hào nhà cậu, mặc dù nói chuyện đổi giọng, nhưng tóm lại không thay lòng đổi dạ với cậu.
— Cậu cũng hoàn toàn quên mất chuyện người ta mấy ngày đó biến mất cậu ở trong lòng mắng đối phương không lương tâm.
Lư Ninh mặc dù là người lạnh nhạt, nhưng người thật sự đối tốt với cậu cậu cũng sẽ không vong ân phụ nghĩa, cậu còn nhớ cô gái này ở phòng livestream bởi vì phản bác với từng màn đạn chiến đấu bôi nhọ kia, còn đặc biệt vì cậu mở quyền hạn "Kẻ trừng phạt"...... Fan trung thành như vậy, bị nói thế cũng quá ủy khuất đi.
"Hmm, phải không? Chưa tới lúc, sớm muộn gì cũng leo tường."
Lư Ninh bị chặn họng: "Vâng vâng vâng, chúng ta đừng cãi nhau nữa, chị vẫn là nhanh chóng lướt comment đi......"