Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 62

Edit + Beta: Vịt

"Ân Tiểu Dung hồi đó cũng tham gia "Đánh cược hai bên", chỉ bất quá cô ta thua cược, lúc ấy cô ta mới debut, còn chưa có năng lực kiếm tiền, liền bị Ninh Tuyết Phong uy hiếp......

Lư Ninh nhớ lại chút ký ức giống như mảnh vỡ, trong âm thanh mang theo oán giận: "Uy hiếp cô ấy muốn kéo cô ấy tới Nhật Bản, xuống biển chụp loại ảnh kia kiếm tiền."

Thích Thiên Bách nghĩ nửa ngày mới kịp phản ứng, nhưng lại không nói ra lời: "Cái này......"

Lư Ninh nằm nhoài trên người anh, nghiêng đầu dán sát vào ngực Thích Thiên Bách: "Cách này quả thực kiếm tiền nhanh."

Ân Tiểu Dung năm đó khóc chạy tới hỏi cậu làm sao đây, Lư Ninh cũng giật mình hồi lâu, cuối cùng cho ra kết luận — Báo cảnh sát đi. Lư Ninh nghe nói nữ thần tượng nào đó của Nhật Bản cũng gặp phải loại chuyện này, còn là hồi học sinh đã bị công ty mai mối lừa xuống biển chụp ảnh, không kiếm đủ tiền còn không cho trở lại, lại không nghĩ rằng ở trong nước cũng có loại công ty này.

Bất quá Ninh Tuyết Phong ngay cả tiền quyên góp từ thiện cũng dám trộm dùng, mở một công ty môi giới bẩn thỉu cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Nhưng Ân Tiểu Dung không dám báo cảnh sát, Lư Ninh liền tự mình ra mặt thương lượng với Ninh Tuyết Phong, hi vọng gã có thể bỏ qua cho Ân Tiểu Dung một lần, bất quá kết quả hỏng bét.

Lư Ninh từng vì Ninh Tuyết Phong làm Crisis PR, lúc ấy gã đương nhiên thế nào cũng nghe Lư Ninh, nhưng lúc bọn họ đứng ở phía đối lập, Ninh Tuyết Phong lập tức trở mặt, một chút mặt mũi cũng không cho.

Tình huống một lần lâm vào cục diện bế tắc, tới lúc Lư Ninh ngoài ý muốn phát hiện sơ hở của quỹ Đại Thịnh...... Cậu vốn tưởng rằng mình là bởi vì hồi còn sống làm quan hệ xã hội cho Ninh Tuyết Phong phát hiện bí mật mà gã không thể cho ai biết mới bị giết người diệt khẩu, không nghĩ tới vậy mà là lúc làm quan hệ xã hội cho Ân Tiểu Dung phát sinh loại chuyện này.

Lư Ninh luôn luôn chủ trương không thể chọn dùng thủ đoạn uy hiếp đạt được mục đích của mình, nhưng Ân Tiểu Dung hồi đó mỗi ngày dùng nước mắt rửa mặt, dáng vẻ thất kinh thật sự làm cho người ta đau lòng, cô không dám để cho cha mẹ biết, chỉ có thể nói hết với mình, Lư Ninh không có cách nào, đành phải bí quá hoá liều, đem chuyện này uy hiếp Ninh Tuyết Phong chút.

Dưới tình thế, Ninh Tuyết Phong đáp ứng yêu cầu của Lư Ninh, ba người bọn họ tối đó cùng ở Tụ Hợp Tiên ăn cơm, Lư Ninh uống nhiều mấy chén......

Chuyện sau đó, Lư Ninh không nhớ rõ, hình ảnh nhớ mơ hồ cũng khá vỡ vụn, chính là mình uống say bị nhét vào trong xe, từ từ đẩy xuống vách núi.

Bây giờ nghĩ tới, tất cả những cái này từ ban đầu đã có điềm báo trước, quán cơm là Ninh Tuyết Phong chọn, gã không chọn khách sạn lớn nội thành, lại muốn tới Tụ Hợp Tiên vùng ngoại thành ăn cơm, đường đi núi lớn hiểm trở, xảy ra ngoài ý muốn xác xuất cực kỳ lớn — Ninh Tuyết Phong ban đầu đã tính chắc chuyện này, muốn giết người diệt khẩu.

"Em hồi trước làm quan hệ xã hội của Ân Tiểu Dung, nhưng trong quá trình, xảy ra sai lầm...... Để em phát hiện bí mật của Ninh Tuyết Phong, cũng chính là bí mật về quỹ Đại Thịnh."

Lư Ninh nhắm mắt lại, lại chôn mặt vào trong ngực Thích Thiên Bách, người sau nhận thấy được tâm tình cậu xuống thấp, theo bản năng xiết chặt cánh tay, ở trên mái tóc dài của Lư Ninh nhẹ nhàng vuốt ve.

Thích Thiên Bách tự nhiên từ trong lời kể của Lư Ninh nghe ra ý tứ bất thường, anh mơ hồ có thể nghĩ tới kết tiếp sẽ phát sinh chuyện gì. Anh ôm chặt Lư Ninh, cúi đầu ở đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng hôn một cái: "Thật sự là ký ức làm cho người ta không vui."

Lư Ninh kéo kéo khóe môi: "Đúng á, làm cho người ta không vui...... Bất quá dù gì cũng coi như là một phàn ký ức của em, có thể nhớ được đã rất vui."

Cậu trầm mặc một chút, nói tiếp: "Anh nhớ chuyện em nói mình xảy ra tai nạn xe cộ chứ."

"Ừm, cũng có liên quan tới Ninh Tuyết Phong?"

Lư Ninh do dự một lát, gật gật đầu: "Mặc dù em không nhớ chuyện đã xảy ra lắm, nhưng mà...... Xác thực chỗ mà Ninh Tuyết Phong chọn xảy ra chuyện, hiềm nghi của gã rất lớn."

Thích Thiên Bách nhíu mày, dùng sức ôm chặt Lư Ninh: "Tên cầm thú này...... Đối với con trai mình cũng có thể ra tay độc ác!"

Lư Ninh nhắm mắt lại — Cậu không thể nói với Thích Thiên Bách toàn bộ chân tướng, chỉ có thể đem một vài bí mật nhào nặn giấu diễm, nói đại khái sự kiện với anh, dù sao thân phận thật của cậu đến bây giờ còn không có cách nào hoàn toàn công khai, nói với Thích Thiên Bách hồn phách của mình sống dựa vào trên người một thiếu niên xa lạ, anh sẽ cảm thấy mình điên rồi đi.

"Vậy em hiện tại dự định làm gì? Tiếp tục tra quỹ Đại Thịnh, là vì trả thù Ninh Tuyết Phong?"

Lư Ninh ngẩng đầu cười cười với anh, đôi mắt hoa đào chớp chớp giống như trăng non: "Đúng thế, em nhất định phải tống Ninh Tuyết Phong vào tù, dù sao, gã thực sự làm loại chuyện này với em."

— Gã nợ mình một mạng, không thể cứ thôi như vậy.

Thích Thiên Bách sửng sốt một chút, duỗi tay nhéo mũi Lư Ninh: "Có lúc cảm thấy em giống như tiểu yêu ma vậy."

"Cái gì?! Thời điểm như này không nên nói anh toàn lực ủng hộ em sao? Lại còn nói em là yêu ma."

Lư Ninh tức giận bò dậy, cưỡi Thích Thiên Bách dùng gối ném anh: "Em nói hết bí mật với anh rồi, anh nhưng đừng cản trở!"

Thích Thiên Bách ôm đầu lớn tiếng hét lên: "Biết rồi biết rồi! Anh sẽ toàn lực giúp em! Đừng đánh nữa!"

Mặc dù, trước mắt mà nói còn có rất nhiều chuyện không nghĩ ra, nhưng hung thủ thật có thể khóa trên người một người đã rất không dễ dàng, Lư Ninh cảm thấy kế tiếp chỉ cần chuyên chú đối phó Ninh Tuyết Phong là được rồi. Muốn tìm chứng cớ Ninh Tuyết Phong một năm trước sát hại mình mặc dù rất khó, nhưng muốn tìm kẽ hở của quỹ Đại Thịnh thì rất dễ dàng.

— Chiêu vây Ngụy cứu Triệu này, thật sự là trăm thử không sai.

Trong mấy ngày kế tiếp, Lư Ninh có thể nói là bận tới bay lên, khoản tích lũy mấy năm phải tra từ đầu, tìm ra hướng tiền đi, không phải một chuyện dễ dàng, hơn nữa Ninh Tuyết Phong cũng không phải là kẻ ngu, sổ sách thật cũng không có rõ ràng mà viết ra, rất nhiều thứ cậu còn phải tự mình tra.

Như vậy, cái chết của mình hẳn là không quan hệ với Hạ Quân Hoắc đi, dù sao trong trí nhớ hoàn toàn không có ấn tượng với người này, hắn cũng chưa từng quá quán bar Ánh trăng xuất hiện, một bác sĩ...... Cũng không kéo quan hệ với quan hệ xã hội bọn họ đi.

Lư Ninh thở dài lắc lắc đầu — Ban đầu mặc dù cậu cũng nghi ngờ bác sĩ Hạ, nhưng tìm hung thủ không thể luôn dựa vào trực giác, trực giác rất dễ dàng sai lầm.

Đợt trước cậu luôn nghi ngờ Hạ Quân Hoắc, hóa ra người ta không có liên quan gì tới vụ án. Bất quá có thể dời tầm mắt từ trên người hắn đi cũng tốt, tránh cho Thích Thiên Bách lại chõ mõm.

Nhưng, mấy trang giấy vẽ ký hiệu hồi ức kia, rốt cuộc là chuyện gì?

Lư Ninh tạm thời vẫn nghĩ không ra manh mối, quyết định trước đặt chuyện này qua một bên.

Như vậy qua khoảng 1 tuần, Hạ Quân Hoắc đột nhiên gọi điện thoại cho Lư Ninh, bảo cậu tới phòng khám bệnh của mình, nói một chút về chuyện bệnh tình của mẹ Ninh. Phòng khám tư nhân của Hạ Quân Hoắc mở ở bên cạnh bệnh viện, vừa vặn cũng phải tới bệnh viện lấy báo cáo kết quả giám định người thân, liền hẹn thời gian gặp mặt với Hạ Quân Hoắc.

"Cậu gần đây có phải không nghỉ ngơi tốt hay không? Sắc mặt kém hơn lần trước gặp nhiều."

Hạ Quân Hoắc một bên rót nước cho Lư Ninh, một bên tùy ý tán gẫu với cậu, cảm giác mà hắn cho người ta vẫn giống như lúc trước, thân thiết thì thân thiết, nhưng cũng chỉ là hợp ý...... Cho dù giải trừ hoài nghi đối với hắn, Lư Ninh cũng vẫn cảm thấy Hạ Quân Hoắc có chút kỳ quái.

...... Chẳng lẽ trực giác của cậu càng ngày càng kỳ quái.

"À, gần đây bận quá. Bất quá đơn vị bọn tôi vốn khá bận bản thân tôi cũng không cảm giác gì, quen rồi."

Lư Ninh nhận lấy cà phê Hạ Quân Hoắc đưa tới, cười gật gật đầu: "Cám ơn."

"Không khách khí. Cậu mới bao nhiêu chứ, phải chú ý nghỉ ngơi, nếu không tương lai lớn tuổi lại phải chịu tội."

Hạ Quân Hoắc từ trên giá sách sau bàn làm việc tìm một xấp văn kiện, sau đó ở đối diện Lư Ninh ngồi xuống. Lư Ninh nhìn tập văn kiện trong tay Hạ Quân Hoắc, nghi ngờ hỏi: "Đây là......"

"À, cái này, tuần trước tôi làm một vài kiểm tra cụ thể trạng thái tinh thần của mẹ cậu, đây là tình huống kiểm tra ra, cậu có thể cầm về xem xem, có chỗ nào nghi ngờ, cứ việc hỏi tôi."

Lư Ninh gật gật đầu, tại chỗ lấy cặp văn kiện kia ra nhìn, mới xem hai hàng, cậu liền cau lông mày: "Rối loạn hoang tưởng, kèm theo triệu chứng Alzheimer mức độ nhẹ......"

Lư Ninh ngẩng đầu nhìn Hạ Quân Hoắc một cái, đối phương đang đầy mặt có lỗi nhìn cậu: "Bệnh Alzheimer chính là chúng ta thường nói, bệnh tuổi già mất trí, mẹ cậu biểu hiện ra một vài triệu chứng kỳ đầu."

Lư Ninh kinh ngạc hồi lâu, mới lên tiếng: "Không thể nào, mẹ tôi rất trẻ tuổi a, bà ấy mới 40 tuổi, làm sao sẽ mắc loại bệnh này?"

Hạ Quân Hoắc an ủi: "Cậu không cần khẩn trương, đây chỉ là kết quả kiểm tra thời kỳ đầu, rốt cuộc có phải tình huống như vậy hay không, còn chưa xác định. Tôi hiện tại nói với cậu, là hi vọng người nhà có thể có chuẩn bị tâm lý nhất định."

Lư Ninh cắn môi gật gật đầu — Tuổi già mất trí, loại bệnh này ở trong mắt cậu gần như là phán quyết tử hình đối với ký ức của một người, nghe nói cũng không có biện pháp chữa khỏi triệt để, người mắc bệnh này sẽ theo thời gian trôi qua từ từ quên mất rất nhiều thứ, tới cuối cùng, quên hết mọi chuyện.

Hạ Quân Hoắc cho Lư Ninh một đoạn thời gian để suy nghĩ, sau khi chờ cậu phản ứng lại, mới nhẹ nói: "Là như vậy, kiến nghị của tôi là hi vọng bà ấy đồng thời làm một vài trị liệu phương diện tâm lý, so với bệnh Alzheimer, rối loạn hoang tưởng kỳ thực đáng sợ hơn, bởi vì người bệnh thường xuyên kèm theo khuynh hướng u uất. Cậu cũng biết, chứng u uất kỳ thực không có cách nào được phát hiện, chỉ sợ......"

Lời kế tiếp hắn không nói nữa, Lư Ninh nhưng ngầm hiểu, cậu thở dài gật gật đầu: "Được, vậy dựa theo bác sĩ Hạ nói để trị liệu đi."

Phương diện chữa bệnh Hạ Quân Hoắc mới là chuyên gia, phải nghe hắn mới được.

"Cậu......"

Lư Ninh bị gọi một tiếng, mạnh mẽ hồi thần, Hạ Quân Hoắc đang nghiêm túc nhìn cậu.

"Xin lỗi, tôi có chút thất thần, bác sĩ Hạ anh nói gì?"

Hạ Quân Hoắc cười cười: "Tôi nói cậu hình như luôn đề phòng tôi."

Lư Ninh theo bản năng phủ nhận: "Làm sao sẽ?"

"Tôi cũng không biết mình đã làm chuyện gì để cho cậu hiểu lầm, hay là...... Tôi lớn lên không đủ thân thiện, mới làm cho cậu sinh ra cảm giác khoảng cách với tôi."

Hắn nhìn thoáng qua chén cafe trước mặt Lư Ninh, cười nói: "Mấy lần trước gặp mặt tôi đã phát hiện, cậu hình như cho tới giờ chưa từng uống đồ uống tôi rót cho cậu, cũng không quan tâm nội dung đồ uống."

Lư Ninh nhìn hắn, giống như phản xạ có điều kiện nắm chặt quai chén cafe — Điểm này hắn nói cũng không phải nói bậy, Lư Ninh cho tới bây giờ chưa từng bất cứ thứ gì ở đây.

"Lần đầu tiên tôi rót nước trái cây cho cậu, lần thứ hai dạ nước trắng, lần này là cà phê...... Nhưng cậu hình như đối với chúng hết thảy không có hứng thú."

Hạ Quân Hoắc nói, đưa tay cầm lên chén cafe của Lư Ninh, tự mình uống một hớp, Lư Ninh bị hành động này của hắn dọa sợ ngây người, mở miệng hồi lâu cũng không nói ra lời.

Hạ Quân Hoắc lại biểu tình khoa trương nói: "Safe."

Lư Ninh bị hắn chọc cười: "Tôi chỉ là, không quen ở bên ngoài tùy tiện ăn uống cái gì, để cho bác sĩ Hạ hiểu lầm rồi......"

Hạ Quân Hoắc xòe xòe tay: "Được rồi, coi như là tôi hiểu lầm, chỉ bất quá trị liệu phương diện tâm lý tinh thần, chẳng những cần người bệnh hoàn toàn tín nhiệm tôi, cũng cần tín nhiệm của người nhà bệnh nhân, nếu như cậu đối với tôi có bất kỳ hiểu lầm nào, hy vọng có thể sớm nói ra chút."

Hắn nói xong dùng nĩa ở trong chén cafe dùng để quấy nhẹ nhàng gõ vách chén một cái, âm thanh phát ra giống như lúc thép góc bị gõ, "Ding" một tiếng, thanh thúy dễ nghe.

Lư Ninh có chút ngây người, chung quanh trở nên mơ hồ, chỉ có thể chú ý tới Hạ Quân Hoắc ngồi ở trước mặt, miệng đối phương lúc mở lúc khép, thành khẩn mà u buồn nói: "Hi vọng cậu có thể tin tưởng tôi."

Lư Ninh sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, ngay sau đó khẽ cười nói: "Đương nhiên, tôi đương nhiên tin tưởng anh, bác sĩ Hạ."

Cầm báo cáo bệnh tình của mẹ Ninh và báo cáo giám định người thân về đến nhà, đã là buổi tối, Thích Thiên Bách hình như đã ở nhà, từ rất xa đã có thể nhìn thấy ánh đèn nhu hòa trong nhà tản ra, Lư Ninh vội vàng chạy lên lầu, đẩy cửa, quả nhiên thấy vị Đại thiếu gia kia giống như cá chết ngồi liệt dưới chân ghế sofa, buồn bã ỉu xìu, héo rũ.

"Xìii!"

Lư Ninh nhịn không được cười ra tiếng, một bên đổi giày một bên cười nhạo anh: "Sao thế này Đại thiếu gia? Phạt ngồi hả?"

Thích Thiên Bách trở mình từ trên mặt đất bò dậy, gào khóc mà nhào về phía Lư Ninh: "Sao em giờ mới về! Anh gọi điện thoại em còn tắt máy!"

Lư Ninh bị ôm chặt cứng, một bên đi vào trong nhà một bên lấy điện thoại di động ra: "Em tắt điện thoại sao?"

Cậu cúi đầu nhìn một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hóa ra là hết pin...... Kỳ quái, em hôm qua quên sạc điện sao?"

Thích Thiên Bách giống như thuốc cao dán trên da chó dính sau lưng Lư Ninh, giam eo cậu, ủn mặt ở bên cổ cậu lẩm bẩm: "Anh đói rồi, anh đói rồi...... Anh sắp chết đói rồi, trong nhà cái gì ăn cũng không có."

"Rồi rồi rồi giờ liền nấu cơm......"

Lư Ninh bất đắc dĩ vỗ vỗ mặt anh, trên người cõng cái bọc hình người di động về phía phòng ngủ, hành động cực kỳ khó khăn, cậu ném cặp văn kiện đựng báo cáo của mẹ Ninh trên bàn.

Thích Thiên Bách liếc một cái, nhìn thấy trong cặp văn kiện lộ ra một góc tài liệu, viết giám định gì đó, liền thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì?"

Lư Ninh vừa đi về phía phòng bếp vừa nói: "Bệnh án của mẹ em...... Ê, anh đứng lên cho em, như vậy nấu cơm kiểu gì."

Thích Thiên Bách ở trên cổ cậu cọ xát lập tức bắt đầu hôn, cắn mạch máu bên gáy Lư Ninh liếm láp: "Cứ làm như vậy, anh không gây trở ngại em."

"......" Cái này con mẹ nói không gọi là gây trở ngại thì gọi là gì?!

Dưới dây dưa kiên trì không ngừng của Thích Thiên Bách, Lư Ninh một bước cũng không bước được, cuối cùng không biết làm sao bị anh quấn lấy liền hôn nhau, Thích Thiên Bách đặt Lư Ninhở trên thảm cách huyền quan không xa, từ phía sau cậu đè lên, một bên ấn đầu Lư Ninh cùng cậu hôn môi, một bên nói: "Dư Ôn, anh muốn mua bộ sườn xám cho em mặc."

"...... Sao anh không tự mua một bộ mặc!"

Thích Thiên Bách ở bên tai cậu cười khẽ: "Anh mặc không đẹp, hơn nữa em mặc anh liền có thể......"

Anh nói tới đây, đem môi hướng bên tai Lư Ninh ghé tới càng gần chút: "Vén lên làm rất thuận tiện."

"Có thể đừng giở lưu manh hay không...... Buông tay đê! Còn ăn cơm không?"

Thích Thiên Bách không nói, chuyên tâm gặm cậu, Lư Ninh bị anh gặm tới thở hồng hộc, qua hồi lâu, phát hiện vẻ mặt Thích Thiên Bách có chút rời rạc, liền nhỏ giọng hỏi: "Anh...... Nghĩ gì thế?"

"Tưởng tượng."

"Há?"

"Đang tưởng tượng dáng vẻ em chỉ mặc sườn xám lộ mông nằm nhoài trên mặt đất...... Áu u!"

Lư Ninh dùng sức niết trên mặt Thích Thiên Bách một miếng thịt, tức giận nói: "Anh thiếu đòn phải không!"

Thích Thiên Bách tóm được tay cậu, kiên trì không ngừng mà lầm bầm: "Còn muốn lộ lưng......"
Bình Luận (0)
Comment