Edit + Beta: Vịt"Anh vì sao thích em?"
Thích Thiên Bách một phát túm lấy tay Lư Ninh muốn rụt lại, trong âm thanh anh đè nén tức giận và thất vọng, làm cho người bị phản bội Lư Ninh đây cho rằng thực tế mình đã sai.
"Em có nghi ngờ nguyên nhân anh thích em, có phải rất quá đáng hay không?"
Lư Ninh nhìn Thích Thiên Bách, trong lúc nhất thời nói không ra lời, anh nói cũng có đạo lý, sau khi ở cùng nhau lâu như vậy, đột nhiên sinh ra nghi ngờ ngọn nguồn tình yêu của hai người, nghe ra chẳng những ấu trĩ, hơn nữa không có trách nhiệm. Nhưng cậu chính là nghi ngờ, loại nghi ngờ này xuất phát từ sự không tự tin đối với quan hệ của hai người, xuất phát từ sự sụp đổ tín nhiệm đối với Thích Thiên Bách.
Một khắc kia nhìn thấy anh hôn Hạ Quân Hoắc, Lư Ninh liền không có cách nào nghi ngờ quan hệ của hai người bọn họ.
Cái xác hiện tại của cậu là của Ninh Kinh Hồng, cũng không phải là người độc nhất vô nhị có thể làm cho Thích Thiên Bách ngủ nữa, từ trong tới ngoài, còn có lý do gì có thể làm cho Thích Thiên Bách thích cậu chứ......
Suy nghĩ của Lư Ninh tiến vào một vòng luẩn quẩn, quan điểm mâu thuẫn giữa "Hi vọng đối phương còn yêu mình" và "Căn bản không tin anh thấu hổi tình yêu" đấu tranh khó khăn, bên nào cũng không có cách chiếm được thắng lợi trọn vẹn.
Một người bất trung, sẽ có tình yêu sao?
Lư Ninh dùng sức rút tay mình lại, mỉm cười nhìn Thích Thiên Bách: "Xấu hổ quá, coi như em quá đáng, anh hiện tại có thể không cần trả lời vấn đề này nữa."
Thích Thiên Bách cũng không phải nhãi con như thế nào cũng được, có thể mặc cho người định đoạt, ý nghĩ đáng thương bị Lư Ninh làm sụp đổ, liền cũng không có tính tình tốt nữa, kéo cổ tay cậu mạnh mẽ ném lên giường, mình lập tức đè lên.
Lúc Lư Ninh cảm giác được môi mình bị cắn, có loại cảm giác không chân thực, thực thế nói với cậu đối phương vẫn là người trước kia, nhưng trong tiềm thức lại có một âm thanh luôn nhắc nhở cậu — Anh ta ngoại tình, là kẻ phản bội trong tình yêu, không nên nhận được tha thứ.
Nỗi nhớ xác thực tồn tại trên thân thể làm cho Lư Ninh không có cách nào tập trung tinh lực suy nghĩ chuyện Thích Thiên Bách ngoại tình, cậu theo bản năng hé miệng hùa theo đối phương, sau khi xâm nhập môi lưỡi dây dưa không rõ liền giống như trước kia, lúc hôn anh trước sau như một cấp bách mà nhiệt liệt.
Lư Ninh bị hôn đến cơ hồ hít thở không thông, Thích Thiên Bách lúc này mới từ từ ngẩng đầu, lúc anh nhìn cậu chặt chẽ cau mày, đáy mắt không có chút nào gọi là cảm xúc "áy náy".
"Anh không biết em tại sao lại đột nhiên sinh ra loại nghi vấn này, anh hiện tại nói với em nhé."
Lư Ninh bị ép nhìn Thích Thiên Bách, người sau vẫn niết hai má cậu, làm cho Lư Ninh không cách nào nhúc nhích, Lư Ninh lại nhịn không được nghĩ — Tên kia ở phòng khám của Hạ Quân Hoắc hình như cũng là niết mặt hắn hôn hắn như vậy.
"Vấn đề này đối với anh mà nói có chút khó khăn, bởi vì anh, anh thích em, nguyên nhân có rất nhiều, nhất định phải hỏi một nguyên nhân trong đó, anh cũng không trả lời được."
Thích Thiên Bách đoán chừng không thường treo "thích" ở ngoài miệng, hiện tại nghiêm túc hỏi tới, anh lộ ra vẻ có chút trúc trắc — Anh không giỏi nói lời như vậy.
Anh nhìn chằm chằm đôi mắt u tối của Lư Ninh, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Anh không rõ em muốn đáp án gì, cái này đối với anh mà nói có lẽ...... Đã giống như một loại bản năng."
Lư Ninh há miệng, cậu cảm giác lời mình hỏi cố tình gây sự, nhưng lại cực kỳ hưởng thụ dáng vẻ Thích Thiên Bách bộc bạch với cậu, tự mình trào phúng đồng thời dị thường si mê.
"Giống như sau khi nhận thấy được có người đứng sau người anh, sẽ theo bản năng quay đầu lại vậy."
Thích Thiên Bách cấp thiết mà muốn biểu đạt tình cảm của mình, Lư Ninh bình tĩnh dáng vẻ không gợn sóng càng làm cho anh cuống cuồng: "Anh thừa nhận, anh là bởi vì âm thanh của em thích em, nhưng đó chỉ là giới hạn trước khi gặp mặt."
Lư Ninh nhịn không được hỏi: "...... Sau đó?"
Thích Thiên Bách từ từ đỏ mặt: "Sau đó...... Thì...... Chỗ nào cũng thích."
Anh nói tới cuối cùng âm thanh trở nên rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ nhàng chôn mặt trên vai Lư Ninh, hô hấp từng cái đánh vào da thịt trên cổ, Thích Thiên Bách vào lúc nào đó giống như trẻ con, sẽ mưu đồ dùng ăn vạ che giấu ý nghĩ chân thật trong lòng mình, Lư Ninh ngược lại rất thích dáng vẻ này của anh, cho nên lúc Thích Thiên Bách ôm lấy cậu, Lư Ninh không có đẩy anh ra.
Thích Thiên Bách khẽ thở ra một hơi, nhỏ giọng lầm bầm: "Ở ngoài mấy ngày...... Em có nhớ anh không?"
Lư Ninh cười một cái, cậu vỗ vỗ vai Thích Thiên Bách, ra hiệu anh đứng dậy: "Lớn bao nhiêu rồi còn làm nũng, em đói rồi, để em ăn cơm tiếp."
— Đương nhiên nhớ, ngày nào cũng nhớ, mỗi ngày...... Đều nghĩ làm thế nào băm anh và bác sĩ Hạ thành thịt vụn đút chó.
(chỗ này ẻm Ninh chơi chữ, từ "tưởng" (想) vừa có nghĩa là nhớ, vừa có nghĩa là nghĩ)Thích Thiên Bách ngồi ở một bên nhìn Lư Ninh bưng hộp đồ ăn ngoài tống vào trong miệng, có chút mông lung — Đây là dỗ được rồi hay là chưa dỗ được?
"Mấy hôm nay không liên hệ với luật sư Phương, cô ấy có tìm anh oán trách không? Vụ án rốt cuộc tiến triển tới mức nào rồi em cũng không biết......"
Thích Thiên Bách lấy lại tinh thần, lầm bầm: "Em còn biết quan tâm vụ án, chẳng quan tâm anh trước."
Lư Ninh không tiếp lời, Thích Thiên Bách dứt khoát ỳ ở một bên: "Phương Á Nam rất tức giận, bất quá cũng may không bỏ lỡ thời gian, ngày kia mở phiên toà, em phải có mặt."
Động tác Lư Ninh nhét thức ăn vào trong miệng dừng lại, sau đó từ từ nhét miếng cơm vào trong miệng, gật gật đầu: "Được thôi."
Thích Thiên Bách ở một bên nhìn, cảm thấy hột gạo vừa lạnh vừa cứng, nhịn không được cầm tay cậu: "Đừng ăn nữa, chúng ta về ăn đi. Mấy hôm nay vì tìm em, anh cũng không làm sao ăn cơm ngon."
Xung quanh cằm, miệng anh mọc từng vòng râu màu xanh, trong đôi mắt có tia máu đỏ, lộ ra vẻ lôi thôi, quả thực không nhìn ra nghỉ ngơi tốt. Lư Ninh để đũa xuống, động tác nhai trong miệng vẫn không ngừng lại: "Đi về cũng là em nấu cơm, còn không bằng ăn đồ bên ngoài thuận tiện."
Thích Thiên Bách nhịn không được cười: "Là anh không tốt, để em cứ luôn phải nấu cơm, biến thành ông chồng nội trợ, vậy chúng ta tới nhà hàng em thích, Sơn Trân Hải Vị."
Lư Ninh liếc Thích Thiên Bách một cái không nói chuyện, người sau cười kéo cậu đi ra ngoài: "Nhanh lên chút, anh sắp chết đói rồi."
Lư Ninh lại lần nữa dọn về trong biệt thự của Thích Thiên Bách ở, nhưng mà Thích Thiên Bách cảm thấy cậu lần này có chút khác, cậu cư nhiên muốn chia phòng ngủ với mình! Suy nghĩ một chút mình không chỉ không trở lại cuộc sống hoang dâm vô độ, ngay cả hôn hôn sờ sờ cũng không có, Thích Thiên Bách liền cảm thấy khó chịu.
Anh hiện tại biết đáp án của vấn đề kia.
Chưa dỗ được?
Chưa dỗ được.
Thích Thiên Bách đứng ở cửa nhìn Lư Ninh trong nhà trải giường chiếu cho mình, trăm mối vẫn không có cách giải — Em ấy rốt cuộc tại sao tức giận? Hoàn toàn không có manh mối.
Lúc ăn cơm cậu vẫn giống như trước cuốn vịt nướng cho mình, cũng sẽ thản nhiên mà ăn tôm hùm mình bới thịt, sau khi ăn cơm xong, anh còn dẫn Lư Ninh tới bờ biển, đối phương cao hứng nói, nơi này, em có ấn tượng.
"Có ấn tượng là có ý gì? Em trước kia từng tới sao?"
Thích Thiên Bách như đinh đóng cột nói: "Cái này không thể nào, đây là trụ sở bí mật anh hồi bé lúc tới nhà cũ phát hiện, phải từ biệt thự nhà anh xuyên qua, chỗ khác không lách qua được."
Lư Ninh cười nói: "Nhưng căn biệt thự kia nhà anh cũng không phải luôn có người."
Cậu hình như hồi rất nhỏ đã tới nơi này một lần, không phải trải nghiệm gì tốt đẹp lắm, bên dưới là một cửa biển vào của một con sông lớn, quên mất là nguyên nhân gì, cậu lúc ấy thiếu chút nữa bị tạt vào trong biển.
Khi đó Lư Ninh còn nhỏ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì cũng không nhớ quá rõ, đương nhiên cũng có thể là đoạn trí nhớ kia theo đoạn thời gian bị quên mất cùng nhau biến mất, cậu chỉ nhớ tòa biệt thự này luôn là lâu đài không có người ở, xuyên qua biệt thự, có thể nhìn thấy biển lớn......
"Nói tới, nơi này thật sự tương khắc với em, lần đầu tiên tới thiếu chút nữa bị tạt vào biển chết đuối, sau đó lại bị 3 người bắt cóc."
Lư Ninh ngồi ở trên một khối đá ngầm nhìn phía xa, mang trên mặt một tia hoài niệm Thích Thiên Bách nhìn không hiểu.
Thích Thiên Bách nghe cậu nói như vậy bắt đầu hoảng hốt mà cũng nhớ lại một vài chuyện, anh đột nhiên hỏi: "Lúc em rơi xuống biển là mùa đông sao?"
Lư Ninh tùy ý gật gật đầu: "Đúng vậy, suýt chút nữa chết rét em."
Thích Thiên Bách nhịn không được nhíu mày: "Nhưng...... Lần đó em là được cha em mang về nhà mà nhỉ."
Còn là anh đích thân vớt cậu lên, đặt trên ghế salon lầu 1, khi đó cả người cậu ướt dề dề...... Giống như gà con rơi vào nồi canh. Sau đó có người đàn ông không quen biết, mang theo người phụ nữ không quen biết chạy tới biệt thự nhà bọn họ, đem con gà rơi vào nồi canh này rời đi......
Lư Ninh quay đầu nhìn về phía anh: "Cái gì?"
Thích Thiên Bách vội vàng lắc lắc đầu: "Không có gì."
Thích Thiên Bách nghĩ tới, hồi đó Lư Ninh không phải là rơi vào trong biển, là rơi vào trong động băng mình đào.
Mùa đông năm ấy anh đi theo ông nội tới Hạng thành nghỉ, ông nội dạy anh ở trong động băng bắt cá, để bắt được càng nhiều cá, Thích Thiên Bách đào cái động rất lớn. Ông nội cũng khuyên can, nói cửa động lớn như vậy dễ có người rơi vào, Thích Thiên Bách cảm thấy sẽ không có ai đến đây, không nghe......
Sau đó đương nhiên không bắt được cá, bất quá trẻ con chỉ cần chơi vui là được rồi, sẽ không để ý kết quả, mà trong nhà sẽ không thiếu anh ăn chơi, cái động kia liền bị vứt bỏ. Mấy đêm trôi qua, mặt ngoài động băng đông cứng một lớp màng băng rất mỏng, từ bên ngoài không nhìn thấy, Lư Ninh một cước giẫm vào.
— Nhưng, cậu không phải không có cha sao?
Người phụ nữ trong ấn tượng cũng không giống mẹ Ninh, bọn họ ăn mặc đúng mực, mặc áo gió và khăn quàng cổ, giống như phần tử trí thức ngày trước, cho dù nhìn thấy con mình biến thành như vậy cũng vẫn duy trì phong độ không có mắng chửi người, ông nội một mực nói xin lỗi, cũng may con gà rớt vào nồi canh chỉ là ngấm nước, cũng không phát sốt.
Chuyện này không có vô trách nhiệm, Thích Thiên Bách bị ông nội đánh một trận, ông cụ bình thường thương anh cực kỳ, tới giờ chưa từng tức đến nổ phổi như vậy, dẫn tới ấn tượng của Thích Thiên Bách cực kỳ sâu sắc.
Anh đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Lư Ninh, bất luận thế nào cũng không có cách liên hệ cậu và "Con gà rơi vào nồi canh" kia cùng nhau.
— Hồi đó anh 8-9 tuổi, Ninh Kinh Hồng hẳn là chỉ có 2-3 tuổi, nhưng anh nhớ rõ...... Đối phương lớn xấp xỉ anh. Không thể nào là người khác, sau khi sự kiện kia phát sinh, ông nội liền cho người ở chỗ gần sông đào lối đi, dựng tường rất cao, không cho người đi tới chỗ này nữa, nhánh sông không cẩn thận chảy qua biệt thự kia cũng dần dần khô cạn.
Đây là xảy ra chuyện gì? Là anh nhớ nhầm sao?
Lư Ninh sau khi thu dọn xong giường, phát hiện Thích Thiên Bách vẫn đứng ở cửa, liền hỏi: "Anh còn đứng đấy làm gì? Về phòng anh đi."
— Vì sao hả?! Anh là chuyện gì sai?!
Thích Thiên Bách tức chết đi được, trong đầu còn có rất nhiều dấu hỏi chấm, lại không thích hợp hỏi, hỏi vấn đề này anh còn phải hỏi cái khác, ví dụ như báo cao giám định người thân...... Chuyện này là anh giấu Lư Ninh vụng trộm làm, bị cậu biết nói không chừng lại sẽ tức giận!
Thích Thiên Bách nghĩ nửa ngày, cắn răng nói: "...... Anh muốn ngủ cùng em."
Lư Ninh nheo mắt lại nhìn chằm chằm anh: "Em muốn ngủ một mình."
"Nhưng mà...... Tại sao? Anh rốt cuộc chỗ nào đắc tội em?"
Lư Ninh trong lòng cười lạnh — Vị đại thiếu gia này khả năng cảm thấy ngoại tình cũng không tính là tội nhân đi? Nhịn thêm mấy ngày, chờ cậu tống Ninh Tuyết Phong vào tù, liền dọn về nhà mình.
"Anh không đắc tội em, đi ra ngoài!"
Lư Ninh một tay đẩy anh ra, một tay khóa cửa lại. Thích Thiên Bách nhìn cửa đóng chặt trước mặt nhất thời không biết phản ứng thế nào, anh giơ tay liền muốn đập cửa, do dự một chút vẫn là không có làm như vậy — Lần trước cậu có thể lén lút chạy đi, lần này ép chặt quá, lại chạy thì làm sao đây.
"Mẹ kiếp, em kiếp trước khẳng định là chuột, biết trốn như vậy!"
Thích Thiên Bách ở cửa chuyển động hồi lâu, chạy tới phòng ăn dịch tới một cái ghế, nhẹ nhàng đặt ở cửa, sau đó mình giẫm lên len lén từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong.
Trong phòng kéo rèm cửa, Lư Ninh đang đưa lưng về phía cửa thay quần áo, mấy ngày không gặp cậu hình như lại gầy rất nhiều, eo mảnh khảnh, làm cho người ta rất muốn tới nắm lấy, một thân hình xăm ở lưng dưới ánh đèn hôn ám cũng trở nên ẩn ẩn hiện hiện, Thích Thiên Bách nhịn không được che mặt — Nhìn thấy được nhưng lại không ăn được, thật sự cực kỳ tự mình hành hạ mình.
Thôi vậy, chờ em ấy hết giận......
Nhưng em ấy rốt cuộc tại sao tức giận chứ?!
Thích Thiên Bách đang định từ trên ghế xuống, lại một cái liếc thấy cảnh tượng khác — Lúc hình xăm trở nên không rõ ràng, vết bớt sau lưng Lư Ninh lại hiện rõ ra, một mảnh xanh xanh, tích ở chỗ eo.
Anh đột nhiên nghĩ tới, ngày đó lúc bọn họ ở trong xe quấy rối chính là tình huống như vậy, bởi vì ánh đèn mờ mờ, Thích Thiên Bách mới mơ hồ cảm thấy trên người Lư Ninh có vết bớt, sau khi bật đèn lại cái gì cũng không nhìn thấy.
— Em ấy hình như rất để ý vết bớt này, nói với em ấy, có thể để mình vào hay không?
Nghĩ thông suốt điểm này, Thích Thiên Bách vội vàng gõ cửa sổ, một bên gõ một bên gọi: "Dư Ôn! Mở cửa! Vết bớt của em lại xuất hiện!"
Lư Ninh thay xong quần áo nghe thấy tiếng gõ cửa sổ, quay đầu nhìn thấy vị đại thiếu gia kia giống như cuồng nhìn lén dính ngoài cửa sổ, nhất thời nhăn mày, Thích Thiên Bách thấy cậu rốt cục phản ứng mình, toét miệng cười, lại thấy Lư Ninh cầm trong tay một bộ quần áo, giẫm lên ghế, cùng anh cách một lớp thủy tinh nhìn nhau.
Thích Thiên Bách nghiêm túc mà nhìn cậu: "Vết bớt sau lưng em......"
Lư Ninh khẽ mỉm cười, trực tiếp treo quần áo trong tay lên cửa, triệt để chặn tầm mắt anh.