Ái Cửu Sinh Tình

Chương 15

Vì nhiều lý do trong ngoài, Tiêu phu nhân cuối cùng vẫn không gặp mặt Dung An Trúc, nhưng là đem tin tức này truyền lại cho Tiêu gia lão gia tử, mọi người hiểu lòng không nói.

Một công ty nho nhỏ, nếu như Tiêu thị không giở trò quỷ thì còn có thể yên ổn làm ăn, nhưng rất nhiều chuyện nếu Tiêu thị đã nhúng tay vào thì chẳng khác gì một tầng băng mỏng.

Tiêu Luân cảm thấy bực bội vô cùng, vì sao Tiêu gia lão nhân không thể để cho hắn một con đường sống?

“Có khiêu chiến, không phải mới có động lực sao?” Dung An Trúc cười nói.

Tiêu Luân uể oải dựa lưng ghế, nói. “Cậu cảm thấy tôi thật sự có bản lĩnh có thể gây dựng thiên hạ của chính mình sao?”

“Sao bây giờ lại thiếu tự tin như vậy?” Dung An Trúc nhướn mày.

Tiêu Luân không đáp. Mỗi lần tình trạng của công ty tốt lên, Tiêu thị đều sẽ chạy đến giẫm đạp một cái, là ai rồi cũng sẽ phát cáu.

“Thiên hạ của riêng cậu”. Dung An Trúc nghĩ nghĩ. “Cậu cảm thấy lớn bao nhiêu mới là đủ?”

Tiêu Luân im lặng.

“Rất nhiều chuyện không chỉ cần năng lực kiến thức, mà còn phải xem cơ duyên xảo hợp”. Dung An Trúc nói. “Ông nội cậu có thể làm cho Tiêu thị phát triển lớn đến như vậy, đó chính là thành tựu của thời đại ấy. Hiện giờ cậu muốn xây dựng một Tiêu thị thứ hai, không nói đến chuyện không thể, nhưng là so với thế hệ ông nội cậu thì bọn họ khó khăn hơn nhiều”.

Tiêu Luân cầm một cái khăn ném qua. “Hiện giờ cậu đang ra oai với người khác đấy!”

Dung An Trúc vững vàng tiếp được, thả lại chỗ cũ. “Cậu cảm thấy bao nhiêu mới đủ lớn?”

Tiêu Luân vẫn không nói, hoặc là nói không ra.

“Một người làm ăn tại trấn nhỏ có thể có được một cửa hàng che mưa chắn gió đã cảm thấy là đủ lớn, một người buôn bán nhỏ tại nông thôn có thể có được một quầy bán đồ ăn vặt cũng là đủ lớn”. Dung An Trúc cười nói. “Chân chính dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không dựa vào việc cậu là con cháu thế gia, có thể nắm giữ một phương đã là đủ lớn rồi”.

Tiêu Luân nhìn y, cũng dần dần có ý cười. “Ý của cậu là, nếu lần này bị chỉnh đến sụp đổ, không bằng rời đến một thị trấn nhỏ, chúng ta thuê một cửa hàng? Làm quán mỳ hay vằn thắn?”

Dung An Trúc nhún nhún vai. “Vậy phải xem cậu thích ăn mỳ hay vằn thắn”.

Khi hai người còn đang nghĩ lần này sẽ bị Tiêu gia lão gia tử chỉnh đến thảm hại, liền xuất hiện một bước ngoặt ngoài dự liệu. Cư nhiên lại có người không sợ áp lực từ Tiêu thị, liên hệ với Tiêu Luân, nói rất thưởng thức công ty của bọn họ, có ý muốn hợp tác, đợi gặp mặt rồi nói sau.

Thanh âm người nọ nghe ra vẫn còn trẻ tuổi, thái độ ôn hoà ổn trọng không khỏi khiến người ta nghi ngờ có phải có người đã đào sẵn một cái hố chờ bọn họ nhảy vào. Tiêu Luân cùng Dung An Trúc mặt đối mặt nhìn nhau một lúc lâu, Dung An Trúc cảm thấy nên cẩn thận một chút, Tiêu Luân lại nghĩ lúc này mà không theo, về sau vuột mất cơ hội thì chỉ có hối hận.

Cuối cùng Dung An Trúc không thắng được, đáp ứng cùng Tiêu Luân đi gặp người thần bí nọ.

Đối phương hẹn gặp tại một phòng trà cao cấp. Tiêu Luân một bước bước qua cửa lớn, liền nhìn nhìn nam nhân bên người, quả nhiên thấy y thiêu mi mang theo ý tứ vui vẻ.

Tiêu Luân bất động thanh sắc, chính là hai mắt trở nên thâm trầm, tổng cảm thấy có dự cảm không tốt.

Đến phòng hẹn đã thấy có người ngồi đợi trước. Người nọ mặc áo sơ mi trắng, quần bò màu lam, trông có vẻ đơn giản nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy bộ quần áo kia không hề ít tiền.

Nam nhân tuổi còn trẻ mở miệng. “Tiêu tổng, Dung tổng, hạnh ngộ”.

Tiêu Luân gợi lên khoé miệng, đi qua cùng hắn bắt tay. “Cảnh tổng, nghe danh đã lâu”.

Hoá ra là thiếu gia của gia tộc N thành, Cảnh Kiệt.

Lúc Tiêu Luân còn ở Tiêu gia, dù chưa gặp mặt nhưng song phương đều đã biết nhau, cũng hiểu rõ tương lai sau này giữa hai người sẽ là quan hệ nửa bạn nửa địch. Chính là ai ngờ nửa đường Tiêu Luân lại ‘xuất gia’?

Trước kia nghe nói Tiêu tổng tách khỏi gia tộc, tự mình ra ngoài gây dựng sự nghiệp, tôi vẫn hâm mộ và bội phục vô cùng”. Ba người vừa ngồi xuống, Cảnh Kiệt cười nói. “Cũng rất ngưỡng mộ anh có được sự giúp đỡ của Dung tổng”.

“Cảnh tổng hiện giờ tiếp quản Cảnh thị, việc làm ăn so với tôi không biết lớn hơn bao nhiêu lần, làm sao có thể hâm mộ bội phục gì ở tôi, nói đùa mà thôi”. Tiêu Luân trả lời.

“Tôi là dựa vào gia đình, Tiêu tổng tự lập môn hộ, chỉ nói đến dũng khí thôi cũng đủ để tôi bội phục”. Cảnh Kiệt nói.

Dung An Trúc ở một bên không chen vào, phụ trách nấu nước pha trà.

“Huống chi bên cạnh anh không chỉ có kẻ thù bên ngoài mà còn vướng phải cản trở từ người trong nhà, cho nên năng lực của Tiêu tổng đương nhiên là hơn người”. Cảnh Kiệt nhìn Tiêu Luân, lại nhìn nhìn Dung An Trúc. “Dung tổng pha trà tay ổn tâm ổn, Tiêu tổng đúng là có lộc ăn”.

Dung An Trúc cười cười. “Chỉ tiếc Tiêu tổng không thích uống trà”.

Tiêu Luân lập tức phản bác. “Cậu chưa từng pha cho tôi, làm sao biết tôi không thích?”

Cảnh Kiệt thích thú nhìn hai người. “Dung tổng và Tiêu tổng quan hệ tốt như vậy, khó trách hiệp lực đồng tâm”.

Dung An Trúc rót trà cho hai người. “Sao có thể tốt, còn chẳng phải vì hai chữ lợi ích mà thôi”.

“Nói đến thì”, Tiêu Luân uống xong một ngụm trà, giương mắt hỏi Cảnh Kiệt. “Cảnh tổng cũng biết hiện tại tôi gặp phải cản trở lớn, vậy mà vẫn muốn cùng tôi hợp tác?”

Cảnh Kiệt mỉm cười. “Tiêu tổng ở S thành, tôi ở N thành, lão gia tử nhà anh còn chưa quản được đến chỗ tôi”.

“Như vậy vì sao Cảnh tổng lại coi trọng cái công ty nhỏ này của tôi?” Tiêu Luân cười hỏi.

“Nói thật, vài năm nay bên chúng tôi vẫn luôn dõi theo tin tức chỗ cậu”. Cảnh Kiệt gõ gõ mặt bàn. “Ngã xuống rồi lại ổn định đi tiếp, ở trong nghịch cảnh vẫn có thể đứng vững hai chân, không vội không nóng, đến bây giờ mặc dù chưa thể sánh được với Tiêu thị, nhưng là đã có thể nắm giữ một phương S thành”.

“Cảnh tổng quá khen”. Tiêu Luân cười nói.

“Nhắc lại lúc trước”, Cảnh Kiệt cũng cười. “Cậu khư khư cố chấp thoát ly Tiêu gia, đám con cháu chúng tôi bên này cũng cảm thấy không có khả năng”.

Tiêu Luân cười không nói.

“Tiêu tổng còn trẻ, quá hăng hái lại tự đắc, khó tránh khỏi muốn mau chóng đạt được thành tựu”. “Cảnh Kiệt nói. “Nhưng hiện tại xem ra, lời đồn chỉ là lời đồn mà thôi”.

Tiêu Luân nhìn Dung An Trúc, người kia không hề để ý, chỉ chuyên tâm pha trà cho mình.

“Là tôi may mắn”. Tiêu Luân nói.

“Dung tổng trước kia làm ở chức vụ gì?”Cảnh Kiệt cũng chuyển hướng sang Dung An Trúc.

“Chỉ là dân thường, từng làm việc cho một công ty tư nhân, không có chức vụ gì cả”. Dung An Trúc nói.

“Vậy là Tiêu tổng có mắt nhìn người tài”. Cảnh Kiệt nói.

“Nhân duyên gặp gỡ thôi”. Dung An Trúc cười cười.

Ba người nói nói cười cười, còn có hương trà phiêu tán trong không khí, tuy là ngấm ngầm hoặc công khai đả kích, nhưng so với trước kia cứ phải bàn việc qua tiệc rượu thì vẫn còn tốt hơn ít nhiều.

Cuối cùng vừa lòng tan cuộc, Tiêu Luân vốn định chiêu đãi Cảnh Kiệt một bữa, nhưng Cảnh Kiệt nói đã có sắp xếp trước, Tiêu Luân cũng không miễn cưỡng, tiễn Cảnh Kiệt rời đi rồi mới cùng Dung An Trúc lên xe hồi phủ.

Trên đường về, Tiêu Luân lái xe, lơ đãng mở miệng. “Cảnh Kiệt rất vừa ý cậu”.

Dung An Trúc nhìn ngoài cửa sổ, mang theo ý cười nhạt. “Tôi cũng vừa ý hắn”.

Dọc đường không có tắc nghẽn, trong xe mở một ca khúc trữ tình không biết của ca sĩ nào, hai người đều im lặng, phảng phất như đang chìm trong thế giới riêng của mình.

Về đến nhà Tiêu Luân, lúc dừng xe Dung An Trúc dường như nhớ tới chuyện gì. “Lúc nào mới trả xe cho tôi?”

Xe của Tiêu Luân hai tháng trước đã mang đi sửa, Dung An Trúc liền đem xe của mình dâng cho ông chủ. Về sau xe của Tiêu Luân đã sửa xong nhưng vẫn không đem chìa khoá xe trả lại cho Dung An Trúc.

Tiêu Luân bĩu môi. “Của cậu còn không phải của tôi?”

Dung An Trúc nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu, cũng không nói thêm gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment