Ái Cửu Sinh Tình

Chương 47

Bởi vì điều tra có tiến triển, hành động ‘mê dạng’ của Tiêu Nhân cũng tạm thời bị gác qua một bên, dù sao Tiêu Luân tin tưởng, Dung An Trúc sẽ không gặp bất lợi.

Thám tử tư lần trước bị chụp ảnh ý thức tự bảo hộ phi thường tốt, nhưng lần này gặp được một đối thủ hiếm có khó tìm, ít nhất cũng đã đào ra được một tin tức hữu dụng, tỷ như tốt nghiệp X đại.

Tiêu Luân nheo mắt, X đại…. sao nghe quen quen?

Hắn nhìn về phía Dương Tập, tròng mắt Dương Tập vội lảng sang chỗ khác.

Tiêu Luân nhíu mày hỏi. “Cậu với Dung tổng đều là tốt nghiệp X đại đúng không?” Cũng bởi vì thế nên Dương Tập mới được tuyển vào Khao trúc.

“Tôi vô tội!” Dương Tập lập tức giơ tay thề.

“Vậy cậu có biết người này không?” Tiêu Luân chỉ chỉ tập văn kiện.

“…. Ngoại hiệu thần côn”. Dương Tập do dự nói. “Học dưới Dung tổng hai khoá, hai người có quan hệ cá nhân…. Lão bản, chúng ta, có phải đi sai hướng rồi không?”

Tiêu Luân một phen đẩy ra một đống văn kiện trước mặt, mặt không chút thay đổi, xoay ghế hướng ra ngoài cửa sổ, Dương đặc trợ trở về chỗ của mình, không đi trêu chọc hắn.

Buổi tối, Tiêu Luân sau khi nhìn đống tư liệu suy tư nửa ngày vẫn là quyết định tìm người giáp mặt hỏi rõ ràng. Đối với Dung An Trúc, hắn vẫn tuyệt đối tín nhiệm. Nếu Dung An Trúc dùng thủ đoạn với hắn, kia cũng là tuyệt đối có lý do của y, nhưng lý do này, hắn phải biết.

Dừng lại trên đường mua hộp thuốc cảm mạo, buổi sáng lúc ra khỏi cửa Dung An Trúc có điểm hắt hơi sổ mũi.

Về đến nhà, đèn phòng khách quả nhiên vẫn còn sáng, chỉ có từ cửa phòng ngủ khép hờ lộ ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Quả nhiên là không thoải mái nên đi nghỉ ngơi. Tiêu Luân thả nhẹ động tác, lúc chuẩn bị đẩy cửa phòng ngủ ra thì dừng lại.

Khoé miệng run rẩy, đầu óc lại phản ứng đặc biệt minh mẫn, lập tức lấy ra điện thoại di động. “Tách” một tiếng đem hình ảnh hai người trên giường chụp lại, lần này đến phiên Tiêu Nhân quần áo không chỉnh tề run rẩy.

Dung An Trúc mơ mơ màng màng ngủ, không hề biết trong phòng ngủ nhà mình đang có sóng ngầm. Tiêu Luân nhếch miệng, Tiêu Nhân kinh hãi, muốn lao đến ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Luân gửi ảnh chụp đi.

Góc độ chụp của bức ảnh rất gian xảo, chỉ có thể nhìn đến mặt Tiêu Nhân, Dung An Trúc lộ ra chưa đến một nửa.

Tiêu lão gia cùng cha mẹ Tiêu Nhân đồng thời mở ra điện thoại của mình.

“Mặc kệ cậu an bài thế nào, cái này cũng khiến cậu thoả mãn rồi đi”. Tiêu Luân cười nói.

Tiêu Nhân căm giận đứng dậy, một bên đem tay áo vừa xắn lên kéo xuống, một bên nói. “Anh ta bị cảm còn bị người chuốc quá chén, hiện tại phát sốt, em chỉ đo nhiệt độ cho anh ta”.

“Đã nhìn ra”. Tiêu Luân đi vào, cởi áo khoác ra. “Cảm ơn cậu, kế tiếp giao cho anh là được rồi”.

Tiêu Nhân chỉ tay vào hắn. “Xem như anh lợi hại”.

“Anh đã nói cậu ta là của anh, cậu đừng có mơ tưởng”. Tiêu Luân xắn tay áo, cầm khăn lạnh ở tủ đầu giường nhẹ nhàng lau người cho Dung An Trúc.

“Em cho tới bây giờ chưa từng muốn có anh ta, anh cho là ai cũng yêu nam nhân à?” Tiêu Nhân một bên mặc áo khoác, một bên trợn trắng mắt.

“Vậy cậu việc gì phải dây vào với y?” Tiêu Luân cũng trợn mắt.

“Chuyện ông nội giao phó, dù sao vẫn phải tỏ ra hứng thú một chút a!” Tiêu Nhân từ lỗ mũi hừ ra một hơi.

Tiêu Luân bừng tỉnh đại ngộ. “A…. vậy cậu càng thảm rồi”.

“………” Tiêu Nhân tức giận rời đi, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa còn quay đầu lại. “Bất quá, anh ta đúng là rất thú vị”.

Tiêu Luân cười cười. “Cút đi”.

Ngày hôm sau, Dung An Trúc ngủ mê mệt tỉnh lại, nghe Tiêu Luân kể lại mọi chuyện, sau đó cực kỳ tán thưởng hắn cơ trí hơn người, từ nay đã vứt đi được một cái phiền toái. Tiêu Luân thay y xoa bóp huyệt thái dương còn đau, cười cười không nói nữa.

Dương đặc trợ như thường lệ ôm đầu ngẩn người, trên tai còn có một dấu răng rõ ràng. Tiêu Luân không thèm quản, tự mình xem văn kiện, thỉnh thoảng khoé miệng lại khẽ nhếch.

Dương đặc trợ phát ngốc xong liền nhìn đến biểu tình quỷ dị của lão bản.

“Tiêu tổng, phiền toái giải quyết xong rồi?” Dương Tập hỏi.

“Phiền toái nhiều như thế, sao mà xong cho được?”

Dương Tập nghĩ nghĩ. “Anh có hỏi qua Dung tổng chưa?”

“Cậu ấy muốn nói cho tôi biết lúc nào thì sẽ nói lúc ấy”. Tiêu Luân trả lời.

“Vậy anh đang cao hứng cái gì?” Dương Tập hỏi.

Tiêu Luân buông báo cáo trong tay. “Phiền toái tuy nhiều, nhưng vẫn có thể giải quyết từng cái một”.

Dương Tập cười cười, không hỏi thêm nữa.

Dung An Trúc dưới sự giám sát của Tiêu Luân ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng cảm mạo cũng hết, lại tinh thần phấn chấn chạy đến công ty tiếp tục múa đao diệt ma, chém giết rồi đem chôn, không vì vài chuyện ầm ĩ lúc trước mà bớt phóng túng.

Cứ như vậy qua ba tháng sau, Dung tổng ở văn phòng nhà mình vừa duyệt xong một phương án thu mua thì nhận được điện thoại của Tiêu lão gia tử. Trước kia được Tiêu lão gia tử triệu hồi cũng không phải đích thân ông gọi tới.

“Ba giờ chiều mai đến Tiêu gia gặp ta”. Lão gia tử nói đơn giản.

“Được”. Dung An Trúc trả lời rồi cúp điện thoại.

Theo lệ cũ không báo cho Tiêu Luân biết, giữa hơi thở lạnh lẽo của mùa thu, Dung An Trúc một thân thường phục đến Tiêu gia.

Y đại khái biết lão gia tử sẽ nói với mình chuyện gì, cũng biết mình phải trả lời ra sao, nhưng lúc bước vào cửa, cước bộ vẫn hơi dừng lại. Tiêu lão gia tử nhìn ra một chút chần chừ từ nam nhân đã càng thêm thành thục ổn trọng, nhưng không có châm chọc hay cười nhạo, chỉ khẽ thở dài.

“Ngồi đi, uống trà gì?” Tiêu lão gia tử nói.

Dung An Trúc lịch sự làm lễ rồi mời ngồi xuống.

Hơi nước lượn lờ trước mặt lão gia tử, ánh mắt sáng quắc, không nhìn ra chút nào dáng vẻ của người già.

“Khách tuỳ chủ tiện”. Dung An Trúc nói.

Thời tiết lạnh dần, là thời điểm thích hợp để uống hồng trà, nhưng lão gia tử lại pha một bình trà xanh.

“Cậu gần đây phải bực tức không nhỏ, nên tiêu hoả trong người”. Tiêu lão gia tử nói.

Dung An Trúc rũ mắt, thản nhiên cười nói. “Tôi cũng không xốc nổi, lão gia tử yên tâm”.

Tiêu lão gia hừ một tiếng. “Cậu xốc nổi tôi mới yên tâm”.

Dung An Trúc không trả lời, trong chốc lát chỉ nghe được tiếng nước đang sôi.

“Thiên hạ về sau, chung quy vẫn là của người trẻ tuổi mấy cậu”. Tiêu lão gia tử nói.

Dung An Trúc cười cười. “Suy cho cùng cũng không phải người trẻ tuổi chúng tôi, bởi vì chúng tôi đều sẽ già đi. Thế hệ này đi xuống thế hệ khác đi lên, thời đại không ngừng thay đổi”.

“Cậu nếu đã chắc chắn có được rồi, vì sao bây giờ còn muốn cấp tiến?” Tiêu gia hỏi.

“Tôi không cấp tiến, mà là làm từng bước. Mọi việc đều có nhân quả, tôi bất quá chỉ thuận thế mở đầu thôi”. Dung An Trúc nói.

“Cậu cứ nói thẳng, cậu với Tiêu Luân là đang tính toán cái gì”. Lão gia tử hừ lạnh.

Dung An Trúc nghĩ nghĩ, thành thực nói. “Tôi không biết”.

Lão gia tử trừng y, Dung An Trúc giải thích. “Tuy tôi không phải là người sẽ bị người khác dắt mũi…. Nhưng là tính toán của tôi, đa phần đều sẽ được quyết định theo tính toán của Tiêu Luân. Tôi lại không biết cậu ấy đang tính toán cái gì, hoặc là nói, không xác định”.

Lão gia tử rót trà cho y. “Chuyện của Tiêu Kiệm cậu có biết không?”

Dung An Trúc cảm ơn, rồi mới thành thực nói. “Tôi không biết”.

Lão gia tử nhìn y một cái. “Ta chỉ muốn nhắc nhở cậu, hoặc là nói nhắc nhở vị học đệ kia của cậu, để cậu ta cẩn thận với Tiêu Kiệm. Tiêu Kiệm chưa bao giờ là người ra tay nhân từ”.

“Người tàn nhẫn đến đâu cũng sẽ có nhược điểm”. Dung An Trúc nói rồi mới thầm nghĩ, không có cũng phải biến ra cho có…. Đúng là lúc trước y bày đặt mưu kế cho Tiểu Dương, nhưng lão gia tử nói cũng đúng, sau này phải quan tâm Tiểu Dương nhiều một chút.

“Hiện tại cậu làm những việc này, là bởi vì lời ta nói lúc trước sao?”

Dung An Trúc thầm thán, cùng lão gia tử nói chuyện đúng là quá mệt, một chút cũng không thể lừa gạt.

“Tôi không biết”.

Y nói không biết ba lần, Tiêu lão gia tử bị làm cho tức cười, cũng không biết là ông có thực sự tức giận hay không.

Dung An Trúc nói. “Ai cũng sẽ có ảnh hưởng tới người khác, chính là nhiều hay ít mà thôi. Tôi trở thành như hiện giờ, có thể là vì Tiêu Luân, cũng có thể hoàn toàn là vì bản thân tôi. Có lẽ tôi bất quá chỉ muốn nhìn xem, đời người có thể làm lớn được đến đâu, một kẻ xuất thân bình thường như tôi, liệu cũng có thể nắm giữ một phương hay không”.

“Lại nói tiếp, cậu thật ra quen biết không ít người, trong đó cũng không thiếu người có thể trợ giúp cậu đi lên…. Lúc trước chưa từng thấy qua cậu làm lớn chuyện như vậy”. Lão gia tử nói.

Dung An Trúc cười cười. “Tôi quen biết không nhiều mà cũng không ít người, người có khả năng giúp tôi cũng có, trong đó đại đa số đều là người bình thường, chỉ có một hai người là nhà giàu quyền quý…. Nếu không phải quen biết Tiêu Luân, những kẻ nhà giàu này đối với tôi mà nói cũng không khác gì người thường”.

“Không muốn báo đáp, vẫn phải báo đáp. Không muốn so đo, vẫn phải so đo”. Lão gia tử nói như thế.

Dung An Trúc cười cười, không phủ nhận.

“Rất nhiều chuyện chỉ là thay đổi quan điểm mà thôi….” Lão gia tử tựa hồ giận dữ nói.

“Đúng là như vậy”. Dung An Trúc nhún nhún vai, lại giống như bất đắc dĩ nói. “Tôi vốn đi cầu độc mộc của tôi, ai ngờ nửa đường gặp phải Tiêu Luân, còn bị cậu ấy kéo lên hoạn lộ thênh thang này”.

Tiêu lão gia nhìn y, hừ một tiếng. “Vì tiểu tử kia, cậu liền cam tâm nhiễm bụi trần, đáng giá sao?”

“Đáng giá hay không, đợi đến cuối cùng rồi nói sau”. Dung An Trúc thản nhiên cười nói.

Lão gia tử khoát tay, không cùng y tiếp tục dây dưa.

Uống xong một buổi trà, Tiêu lão gia tử mới từ bi tha cho y đi. Ra khỏi cửa Tiêu gia, Dung An Trúc nhìn sắc trời đã tối dần, sau đó lên xe.

Xe có tài xế riêng, Dung An Trúc ngồi ở ghế sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài.

Một ngày liền như thế trôi qua.

Bình Luận (0)
Comment