Ái Cửu Sinh Tình

Chương 52

1. Về chuyện vì sao Dung thiếu lại biết đến Ultra Mother. (chi tiết này xuất hiện ở chính văn chương cuối).

Tiêu Nhân kết hôn với một thiên kim tiểu thư ôn nhu thiện lương xinh đẹp động lòng người, sinh được một đôi long phượng bảo bối đáng yêu. Có khi mọi người tụ hội ở Tiêu gia, một đám người lớn cùng hai đứa nhỏ ngồi xem Ultraman là tiết mục không thể thiếu.

2. Về chuyện sau này giữa Tiểu Dương và đại lang.

Tiểu Dương chiến tình bi thảm, bỏ chạy đến Mỹ. Tiêu ca hoàn toàn tỉnh ngộ, bỏ của đuổi lấy người.

( Dung thiếu: …. Hai người câu dẫn cùng phản câu dẫn, hấp dẫn cùng phản hấp dẫn, ngươi tới ta đi hư tình giả ý lẫn lộn. Tiêu Kiệm xuất ra đòn ngoan độc muốn cùng người khác kết thông gia, đúng lúc người nhà Tiểu Dương ở Mỹ gặp chuyện không may, cậu ta liền quyết định sang Mỹ giúp em gái vượt qua khủng hoảng tâm lý, Tiêu Kiệm chẳng khác gì đem đá tự đập chân mình…. 500 vạn đô la Mỹ kia sao? Là Tiểu Dương xứng đáng có được).

3. Về chuyện Tiêu lão gia có biết Dung thiếu bị bắt cóc hay không.

Tiêu lão gia không biết, vậy có còn là Tiêu lão gia nữa không? Đây cũng là nguyên nhân sau này Tiêu lão gia gặp gỡ Dung thiếu còn nhiều hơn cả đứa cháu nhà mình.

4. Về chuyện Dung thiếu có bị Tiêu tổng trói chặt cả đời hay không.

Kỳ thật…. Về sau, cách nửa năm Dung thiếu lại xin ‘nghỉ đông’ một lần, đi du lịch trong nước hoặc ngoài nước, một lần đi là kéo dài tận hai tháng, có đôi khi Tiêu tổng cũng cùng đi một hai tuần, có khi thì một mình một người. Nhưng chiếu theo lời y nói thì, nếu y là con diều, vậy thì sợi dây nắm giữ y cuối cùng vẫn nằm ở trong tay Tiêu tổng.

5. Về chuyện mọi người có biết gian tình giữa Tiêu tổng và Dung tổng hay không.

Cái này…. Người biết nội tình không nhiều lắm, người đoán ra thì cũng không ít. Nhưng cho dù nói toạc cả ra thì cũng không ảnh hưởng lắm, trong làm ăn quan trọng nhất là kiếm được tiền thôi.

6. Về chuyện Dung thiếu cuối cùng có đứng trên ngôi vị quyền quý hay không.

Sự thật thì, chuyện khiến Dung thiếu vui vẻ nhất là được kế thừa phòng trà của Tiêu lão gia.

Phiên ngoại (2) – Không thể buông tha.

Màn đêm buông xuống, đèn lên rực rỡ, thành thị này lại bắt đầu náo nhiệt ầm ĩ.

Từ xưa đến nay, bóng đêm luôn là tấm màn che đi sân khấu hoa lệ mà xấu xí phía sau. Dưới ánh đèn mờ ảo, mọi người đều không thèm kiêng dè mà tán tỉnh lẫn nhau.

Dung An Trúc ngồi ở một góc phòng, trên tay cầm ly thuỷ tinh, bên trong có chứa chất lỏng màu đỏ nâu.

Bên cạnh có hai vị tiểu thư, dường như nhìn ra y không có ‘ý tứ’ kia, cho nên động tác cũng không lớn mật trêu ghẹo như những nữ nhân khác.

La tổng ngồi ở đối diện ôm một nữ nhân điện nước đầy đủ, bàn tay không ngừng bóp nắn bộ ngực tuyết trắng đầy đặn, một tay khác cùng Dung An Trúc chơi đổ xúc xắc.

Vương tổng ở bên cạnh hát xong mấy bài, sau đó cũng ngồi lại đây, cùng bọn họ hàn huyên.

Có người đẩy cửa tiến vào, là Lý tổng vừa mới ra ngoài nghe điện thoại.

Vương tổng tiếp đón: “Ra ngoài lâu như vậy, bà xã kiểm tra đột xuất hả?”

Lý tổng cười nói. “Mọi người đoán xem tôi gặp ai?”

Hắn không cho người ta nhiều thời gian để đoán đã liền đứng dịch ra, để mọi người thấy rõ người mới tới.

La tổng buông nữ nhân trong tay ra, đứng dậy cười nói. “Tiêu tổng cũng đến tiêu khiển sao?”

Dung An Trúc cũng theo mọi người đứng dậy, nhìn nam nhân thành thục anh tuấn đi tới gần, cùng mọi người bắt tay.

“Đã lâu không gặp, La tổng, Vương tổng”. Nam nhân cười nói. “Dung tổng”.

Lúc bắt tay với Dung An Trúc, trước khi buông ra, nam nhân còn dùng ngón út gãi gãi trong lòng bàn tay y một cái.

Thủ đoạn tán tỉnh lão luyện lại quen thuộc.

Dung An Trúc bất động thanh sắc rút tay về. “Tiêu tổng ở phòng nào vậy?”

Tiêu Luân cười nói. “Chuyện bên kia của tôi đã xong rồi, đang định đi thì gặp được Lý tổng”.

“Vậy không bằng ở lại chỗ chúng tôi chơi thêm một chút?” La tổng xoay người, tự mình rót cho Tiêu Luân một chén rượu.

“Được”. Tiêu Luân nhận lấy chén rượu. “Dù sao về nhà cũng chỉ có một mình”.

Tiêu Luân cởi nút áo vest ra, ngồi xuống bên cạnh Dung An Trúc.

Dung An Trúc đang hút dở một điếu thuốc, Tiêu Luân lấy ra một điếu khác từ bao thuốc trước mặt y, ngậm vào miệng rồi kề sát vào điếu thuốc bên miệng Dung An Trúc.

Một điểm lửa đỏ cháy thành hai, sau đó lại tách ra.

Vương tổng cười nói. “Sớm đã nghe nói quan hệ giữa Tiêu tổng và Dung tổng rất tốt”.

“Đúng vậy, quan hệ rất mật thiết”. Tiêu Luân cười nói, cánh tay theo thói quen lại gác lên thành sofa phía sau Dung An Trúc.

“Nghe nói Tiêu tổng đã mua được miếng đất phía tây thành, chúc mừng chúc mừng”. La tổng nói.

“Với tình hình hiện tại thì cũng không kiếm được bao nhiêu”. Tiêu Luân nói.

“Đó là tâm địa Tiêu tổng nhân nghĩa, bồi thường cho Kim Phó quá dày”. La tổng nói.

Tiêu Luân cười nói. “Là có người dạy tôi phải tích nhiều đức”.

Mọi người chân chân giả giả cười nói, mấy vị tiểu thư bên cạnh sát ngôn quan sắc, thay các ông chủ lớn rót rượu đùa giỡn.

Hàn huyên một lúc, mọi người lại tiếp tục ai uống rượu thì uống rượu, ai ca hát thì ca hát, ai cùng tiểu thư ôm ấp thì cứ ôm.

Tiểu thư bên cạnh Dung An Trúc tuy rằng không dán lấy y, nhưng là tuân theo chức nghiệp đạo đức cơ bản, vẫn bồi cười bồi rượu bồi chơi xúc xắc.

Sau đó dần dần, cũng không biết có phải uống nhiều sinh ra ảo giác hay không, vị tiểu thư này phát hiện nhiệm vụ của mình hình như đã bị người nào đó cướp mất.

“Cậu lại thua rồi”. Tiêu Luân cười, cầm cái chén trong tay tiến đến bên môi Dung An Trúc.

Dung An Trúc ý vị không rõ liếc hắn một cái, vươn tay nhận lấy cái chén, một hơi uống sạch.

Nhìn đến giọt rượu dính bên môi y, ánh mắt Tiêu Luân tối đi một chút, lại thấy y nói. “Đến tiếp”.

Nửa chai rượu ngoại rất nhanh đã thấy đáy, Tiêu Luân ngăn lại tiểu thư đang muốn mở một chai khác, miệng tiến đến bên tai Dung An Trúc nói. “Tôi nói này, chúng ta cứ nội chiến thế này, cũng không tốt đi?”

Khí nóng kề ngay bên tai, Dung An Trúc cười cười, quay đầu nhìn Tiêu Luân, trong ánh mắt hắn có thứ tình tự quen thuộc như vậy, y sao lại không nhìn ra.

Dung An Trúc nhìn Tiêu Luân, một tay lại kéo tiểu thư bên cạnh, đứng lên.

“Tôi đến WC một lát”. Dung An Trúc nói, thanh âm không lớn, nhưng mọi người đều nghe được.

Ánh mắt mờ ám cười hiểu rõ, ai chả biết y muốn đi làm gì.

Ý cười bên khoé miệng Dung An Trúc vẫn chưa biến mất, lại nhìn thoáng qua Tiêu Luân một cái.

Tiêu Luân bật cười đứng dậy. “Không ngại thì cùng đi đi, Dung tổng?”

Mọi người bật cười huýt sáo.

Dung An Trúc không đáp, chỉ cong cong khoé miệng, mang theo tiểu thư đến WC.

Tiêu Luân theo sau đi vào.

Nữ nhân tên là Tiểu Hồng, đương nhiên không phải tên thật.

Nữ nhân lăn lộn trong chốn làng chơi này đều có tên riêng của mình, có khi còn gọi là Yên Nhiên, Linh Nguyệt hoặc là Tiên Tử gì đó.

Nhưng Tiểu Hồng cảm thấy, nếu đã ở nơi này bán X, thì cũng không cần phải giả bộ X làm gì.

Tiểu Hồng cũng không phải tiểu cô nương mới vào nghề, dù không thể nói là đã trải qua trăm ngàn chuyện, nhưng chuyện từng thấy cũng không phải là ít, hai nam nhân cùng nhau lên đài cũng là bình thường. ( ý là 3p )

Nhưng tình huống lần này đúng là lần đầu tiên gặp phải.

Cái vị Tiêu tổng kia, cơ hồ là dán sát lên người Dung tổng. Sau khi khoá cửa lại, hai người đứng ở nơi đó, Tiêu tổng chôn đầu trên vai Dung tổng, chỉ cười, không nói lời nào.

Dung tổng lấy ví tiền ra, rút luôn một tập 100 tệ đưa cho Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng nhận lấy, nhướn mày.

Sau đó…. Nhìn hai nam nhân một trước một sau đi vào nội gian của WC (đây là điểm đặc sắc của Club này, khách hàng lâu năm đều biết). Trước khi đóng cửa lại, Tiêu tổng còn ném ra một bao thuốc lá cùng một cái bật lửa. “Cho cô giải sầu”.

Lại sau đó, Tiểu Hồng có điểm hối hận vì đã không mang theo Ipod của mình vào.

Nội gian cũng không lớn, tầm hai mét vuông, có bồn cầu, bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, trên tường có gương lớn.

Hai người không nói nhiều, tựa hồ cũng không quá cấp bách, động tác của Dung An Trúc thậm chí là rất thong dong bình tĩnh.

Y cởi áo vest, cà vạt, tháo ba chiếc nút áo sơ mi.

Sau đó quay đầu lại nói với Tiêu Luân, thanh âm có điểm khàn khàn. “Ngồi xuống”.

Tiêu Luân cũng đã cởi ra áo vest, nghe lời ngồi xuống nắp bồn cầu, nhìn gương mặt Dung An Trúc từ từ tiến lại gần, nhắm mắt, nhận lấy nụ hôn nóng như lửa của đối phương.

Hai tay Tiêu Luân nhẹ nhàng vuốt ve sau eo Dung An Trúc, đem áo sơ mi sơ vin trong quần lấy ra, sau đó bàn tay nóng rực chạm được đến da thịt đã quá quen thuộc kia.

Dung An Trúc rời khỏi môi Tiêu Luân, kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng manh, y vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau đó liếm khoé môi Tiêu Luân, rồi đến cằm, đến hầu kết.

Ngón tay linh hoạt cởi bỏ chiếc cà vạt mà lúc sáng chính y đã thắt cho hắn, tiếp đó là nút áo, từ trên xuống dưới, ngón tay như đang chơi đàn dương cầm, cuối cùng chạm đến da thịt đã nóng lên, bắt đầu khiêu khích vuốt ve.

Môi cùng đầu lưỡi trượt theo từng bước di chuyển của ngón tay, lưu lại xúc cảm ẩm ướt tình sắc.

Hô hấp của Tiêu Luân dần dần nặng nề, nam nhân này, luôn biết cách đem dục vọng của hắn khơi dậy toàn bộ.

Dung An Trúc lại hôn từ dưới lên trên, cuối cùng hôn đến môi Tiêu Luân, đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng hắn ma xát, cùng đầu lưỡi của hắn chơi đùa. Cảm giác hưng phấn quen thuộc từ sau lưng Tiêu Luân dâng lên, vật đã sớm không an phận giữa hai chân ngày càng căng trướng, kêu gào muốn giải phóng.

Một đôi tay chạm đến nơi đó, cởi thắt lưng, kéo khoá quần.

Tiếng kim loại ở không gian nhỏ hẹp này lại đặc biệt rõ ràng, càng gây kích thích thính giác người ta.

Hầu kết Tiêu Luân không ngừng trượt lên trượt xuống, nam nhân phía trên tạm thời rời khỏi bờ môi hắn, trên mặt y mang theo tươi cười mị hoặc quen thuộc.

Dung An Trúc vùi đầu giữa hai chân Tiêu Luân, miệng ngậm lấy vật cứng nóng kia của hắn. Tiêu Luân vói hai tay vào đầu y, động tác không mạnh, nhưng dường như mang theo điểm gấp gáp, hắn nhìn Dung An Trúc một hồi lâu, sau đó nhắm nghiền mắt, chuyên tâm cảm thụ sự phục vụ của y.

Đầu lưỡi ở khe đỉnh nhẹ nhàng liếm qua, hàm răng trên khi mạnh khi nhẹ cọ xát đỉnh linh khẩu, khoang miệng ngậm lấy trụ thể, nhanh chậm phun ra nuốt vào….

Hô hấp của Tiêu Luân ngày càng nặng nề, hơi thở của Dung An Trúc cũng dần hỗn loạn.

Sắp lên đến cao trào, hai tay Tiêu Luân đột nhiên dùng lực, ý bảo Dung An Trúc rời ra.

Dung An Trúc nhướn mi, giống như không muốn buông tha, cuối cùng hút mạnh một cái, Tiêu Luân nhẫn nhịn cảm giác muốn bắn, để Dung An Trúc đứng dậy, cho y dựa vào tường.

Tiêu Luân nửa ngồi nửa quỳ, cởi quần Dung An Trúc, bắt đầu hành động đáp trả.

Dung An Trúc ngửa đầu, dựa vào tường, hai mắt khép hờ, mái tóc vốn gọn gàng nay đã có chút tán loạn.

Tiêu Luân không chỉ ngậm lấy hành thể phía trước y, hai tay hắn cũng không chút khách khí mà mò ra phía sau.

“Ha….” Một ngón tay của Tiêu Luân đi vào phía sau y, Dung An Trúc khẽ hé miệng, thở hắt ra một hơi.

Ngón tay linh hoạt rất nhanh đã tìm được điểm yếu bên trong cơ thể, đâm chọc ra vào, cảm thấy nơi đó đã thả lỏng thì lập tức gia tăng ngón tay cùng lực đạo, một chút cũng không cho người ta cự tuyệt.

Trước sau đều bị công kích, Dung An Trúc rất nhanh đã mềm nhũn cả eo và chân, muốn đứng vững cũng không được. Hơi thở ướt át, trong cổ họng thỉnh thoảng cũng phát ra tiếng rên rỉ.

Động tác của Tiêu Luân chậm lại, Dung An Trúc giữ chặt đầu hắn, làm cho hắn phải ngửa đầu lên.

“Đứng lên”. Dung An Trúc chỉ nói hai chữ.

Thời điểm từ phía sau tiến vào, cả hai người đều căng cứng cơ thể.

Dung An Trúc cảm giác được độ mạnh của Tiêu Luân, Tiêu Luân cảm nhận được Dung An Trúc đang siết chặt.

Bất quá chỉ là vuốt ve, sáp nhập, co rút, bắn ở bên trong hoặc bên ngoài.

Hoặc là trước đó liếm liếm rồi hút hút, làm động tác chuẩn bị, sau đó thân thể tương liên cùng nhau chuyển động.

Hành động quen thuộc quá mức, từng bước đi của nhau đều hiểu rõ mồn một.

Điểm yếu của đối phương ở chỗ nào, làm sao để kích thích, cũng đều thuộc trong lòng; ở nhà, trong xe, trong văn phòng, trên giường hay là trên sofa đều đã từng làm qua.

Nhưng lần nào cũng vẫn đắm chìm vào trong đó, ngay cả hô hấp cũng quên mất, kích động không nhịn được mà phải cắn đối phương mấy cái.

Thực ra, trên vai Tiêu Luân thỉnh thoảng sẽ có vết cắn.

Dung An Trúc thích cắn người, đây là chuyện chỉ có Tiêu Luân mới biết. Bởi vì trước khi gặp được hắn, Dung An Trúc căn bản chưa từng cắn ai.

Mặc kệ là lúc tiến vào hay bị tiến vào, Dung An Trúc đều thích liếm hôn ở đầu vai Tiêu Luân, sau đó ở dưới sự hưng phấn mà đạt được cao trào của Tiêu Luân, y sẽ há miệng cắn một cái.

Trừ bỏ những lúc y quay lưng về phía Tiêu Luân.

Ví dụ như, hiện tại.

Dưới không gian không tỏ cũng không mờ, hai tay Dung An Trúc bám trên bồn rửa tay, quần áo không cởi hết, chỉ mở rộng lộ ra vòm ngực cùng cơ bụng rắn chắc.

Trên bồn rửa tay có một chiếc gương.

Dung An Trúc ngửa đầu, nhìn ánh mắt mình hơi híp lại, khoé mắt phiếm hồng, làn da đỏ ửng lan từ trên mặt trên cổ xuống cả ***g ngực.

Tiêu Luân vẫn không ngừng hoạt động sau lưng y, mỗi một lần va chạm đều hung mãnh hữu lực, làm cho y phải dùng hết sức mới có thể chống đỡ cơ thể, tiếng rên rỉ cũng không có cách nào nén xuống.

Một bàn tay Tiêu Luân lướt qua ngực y, thỉnh thoảng xoa nắn hai viên châu đã nổi lên, hoặc là chơi đùa xung quanh rốn y; một tay kia thì chăm sóc vật ngẩng cao đầu bên dưới, tốc độ ma sát cùng tần suất với nhịp va chạm phía sau.

Hình ảnh vô cùng *** đãng.

Tiêu Luân ghé vào tai y cười khẽ. “Đẹp không?”

Dung An Trúc nghiêng đầu, nhìn về hình chiếu hai người bọn họ trong gương.

Bộ vị kết hợp ra vào đã bị áo sơ mi của Tiêu Luân che mất, y chỉ nhìn được thắt lưng của Tiêu Luân không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng vì động tác quá mức mãnh liệt mà nhìn thấy khí quan cực đại mang theo cả niêm dịch.

Tiêu Luân đột nhiên rút ra, Dung An Trúc bị động tác của hắn biến thành nhũn cả chân, đang muốn quay đầu lại chất vấn, lại bị người kia mạnh mẽ xoay ngược một cái, rời khỏi tấm gương.

“Cậu đang nhìn chỗ nào?” Tiêu Luân nói, ngữ khí nguy hiểm, một tay đem một chân Dung An Trúc nâng lên. “Tôi muốn cậu chỉ nhìn một mình tôi…. Chuyên tâm….”

“Ưm….” Dung An Trúc lại phải cảm thán tuổi tác của mình, thế nhưng cũng có thể làm được động tác cần kỹ thuật cao thế này.

Tiêu Luân nâng chân y lên, lại bắt đầu mặt đối mặt hung hăng va chạm.

Đồng thời cũng mạnh mẽ cắn xuống đôi môi y.

Tuy rằng không bì kịp với xâm nhập từ sau lưng, nhưng có thể trực tiếp nhìn được biểu tình của đối phương, cảm nhận được hô hấp của đối phương.

“Ưm…. A….” Dung An Trúc ngửa đầu gấp gáp rên rỉ. “Nhanh nữa….”

Tiêu Luân càng thêm mãnh liệt, cắn môi y nói. “Như vậy…. đủ chưa?”

“A a….” Dung An Trúc cơ hồ không đứng vững được. “Nhanh nữa, dùng sức…. Ưm…. Tiêu Luân….”

Tiêu Luân gần như điên cuồng mà va chạm.

Thời điểm lên đến cao trào, tiếng kêu của Dung An Trúc bị Tiêu Luân dồn ngược lại hết trong miệng. Toàn thân y siết chặt, cánh tay ôm lấy Tiêu Luân, từ phía sau cảm nhận được chất dịch nóng bỏng chảy vào trong cơ thể.

Vẫn duy trì tư thế ôm nhau trong chốc lát, đợi cho hô hấp bình ổn lại, hai người mới bắt đầu thả lỏng.

Tiêu Luân rút ra mấy tờ giấy, lau đi chỗ bộ vị kết hợp, chậm rãi rút ra vật vẫn chôn trong cơ thể Dung An Trúc. Dung An Trúc không nhúc nhích, chẳng mấy lát chỗ giấy kia đã ướt hết, Tiêu Luân vứt đi, rút thêm mấy tời giấy khác lau nốt chỗ còn lại, trên bụng và ngực hai người vẫn còn rất nhiều dấu vết.

Sau đó chỉnh trang lại quần áo, vẻ mặt, nhìn nhau thấy không có kẽ hở nào rồi mới mở cửa, trước sau đi ra ngoài.

Tiểu Hồng đã hút hết hơn nửa bao thuốc lá, nhìn thấy bọn họ đi ra thì không chút khách khí trở mình xem thường.

Tuy rằng cách âm rất tốt, nhưng nhìn khoé miệng vị Dung tổng sưng đỏ lại có điểm rách da, khoé mắt ướt át phiếm hồng, động tác phần eo còn hơi cứng ngắc, xem ra là được người ta yêu thương đến triệt để rồi.

~ Toàn văn hoàn ~

Bình Luận (0)
Comment