Ai Đã Mang Đi Khúc Sênh Ca

Chương 17

Hoa Lộng Nguyệt là một nữ tử nổi danh xinh đẹp. Da thịt trắng nõn nà, mặt mày như tơ.

Bảo Nguyệt lâu là nơi bán tiếng cười số một kinh thành. Nàng ta xuất hiện trước mặt Hoắc Tiểu Ngọc ngăn bởi rèm châu ngọc, là một ngày sáng sớm mùa xuân. Chim chóc thay lông. Xuân về hoa nở.

Nàng ta nhất định là một người là dũng cảm. Tình yêu cho nàng ta dũng khí. Chỉ là, nàng ta còn non nớt, học còn chưa xong. Nàng ta chỉ nói thẳng, lang quân Lý Ích hiện ở trong nhà ta.Nữ tử phù hợp với chàng không phải ngươi. Ngươi xem, chàng tặng cho ta cái vòng độc nhất vô nhị ở Trường An này.

Hoắc Tiểu Ngọc hắt một chén nước. Nhìn thấy bọt nước từ trên mặt nàng ta, chảy trên mặt rơi xuống đất.

Biết rõ mình không nên tức giận với nàng ta. Lại nén không được, Lý Ích đã phản bội lại mình. Nữ nhân đều cho rằng, thương tổn bản thân mình, là một nữ nhân khác. Nàng nói, ngươi cút cho ta.

Nàng nói, nếu ngươi muốn chứng minh, hắn tới cùng là yêu ai, rất dễ dàng, chúng ta cùng nhau rạch mặt, xem hắn nguyện ý giữ ai bên cạnh liền hiểu rõ.

Nàng cho rằng Lộng Nguyệt rồi sẽ cự tuyệt. Không nghĩ, ý chí nàng ấy kiên quyết, nhặt lên mảnh vỡ chén trên mặt đất, rạch từng đường lên mặt.

Nháy mắt, trên gương mặt kia, máu đỏ sậm chảy ra. Nàng tựa hồ tin chắc, nam nhân đó, yêu chính là mình.

Thế bức đường cùng, Hoắc Tiểu Ngọc không cam lòng thua thiệt.

Hai gương mặt lấm lem đày máu, không còn xinh đẹp nữa. Lại chàng ngày thê lương.

Hai người chàng nghĩ càng sợ. Trong hai người, tất phải có một người rồi sẽ tuyệt vọng.

Chỉ là, không đoán được, tuyệt vọng, chính là cả hai người.

Lang quân Lý Ích lựa chọn rời xa. Không chọn một ai.Hắn ta đính ước với một nữ tử môn đăng hộ đối. Hắn nhìn các nàng nói, coi như ta chưa tùng qua lại với các nàng, cứ như vậy đi. Không đáng nhắc đến.

Nam nhân quả nhiên tuyệt tình, cho rằng mình không mang đi đám mây, lại không biết vô tình đã lưu lại trên đất đầy bụi bặm. Chờ cho hắn quên đi những người yêu hắn, chỉ còn người hận hắn, nhớ hắn.

Chỉ là, Hoắc Tiểu Ngọc, không muốn nhớ. Nàng lựa chọn hủy diệt. Lúc Lộng Nguyệt đối diện với Lý Ích, nàng hắt nước, giọt nước đã tràn ly rồi, khó mà quay đầu. Nàng ta nói, sau khi nàng ta chết, tất sẽ hóa làm lệ quỷ, ám theo phu thê hắn, cả đời cũng không được yên ổn.

Tình yêu trung trinh cứ như vậy mà đoạn tuyệt, nước mắt cũng không thể giữ nổi bước chân hắn. Hắn vẫn như cũ, tại Trường An thành, lấy Lư thị làm thê. Phụ lòng lại phụ tình.

Một nhà văn có thể sáng tác bài thơ tình ai oán nói lên nỗi lòng si tình ai uyển triền miên, chẳng hề có thể chứng minh được, hắn ta là người chung tình. Người học văn một khi thay lòng đổi dạ, so tướng quân, con nhà võ càng làm người ta cười chê.

Dương lịch năm thứ tám, Hoắc Tiểu Ngọc chết bệnh.

Tôi đến Trường An, là dương lịch năm thứ mười. Cùng với Hương nương.

Lúc đó, tôi đang ở trong Bảo Nguyệt lâu, là nữ tử bán tiếng cười. Không ai không biết hồng bài* ( thẻ đỏ) cô nương, Tần Yên Lương.

Nhìn xem phía dưới kia,những diện mạo phong lưu, hào hoa nhã nhặn. Tôi cười, thế gian này đầy rẫy những kẻ si tình ngốc nghếch.Tình yêu sao, là lừa gạt cả tín ngưỡng, là phản bội cả lòng trung trinh.

Tôi chỉ biết, thân thể một người, sẽ không vĩnh viễn thuộc về ai đó. Hương nương nói, đùng để rơi vào tình yêu với bất kì nam nhân nào.Điều duy nhất ngươi nên làm, chính là khiến cho nam nhân trên thiên hạ này, điên cuồng yêu ngươi, sủng ngươi. Ngươi lại không yêu bọn hắn.

Như thế, Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ*, tất cả quỳ dưới váy tôi. Dâng trâm ngọc, dâng châu bảo, dâng hoa tươi. Thường thường có những oán phụ, cùng thị nữ mang theo đám côn đồ, diễu võ dương oai mắng tôi là hồ ly tinh, là mê hoặc mọi người, là yêu tinh không biết xấu hổ. Muốn tôi cách xa tướng công các nàng.

* đây là một số tên thông thường ý chỉ rất nhiều nam nhân.

Tôi cảm thấy buồn cười. Nữ nhân khi gặp phải nguy cơ, luôn cho rằng thương tổn mình,lại là một nữ nhân khác. Lại xem nhẹ lời thề trời đất của nam nhân. Tôi không giận dữ cũng chẳng cáu gắt.

Lúc lang quân Lý Ích lang quân xuất hiện tại Bảo Nguyệt lâu, tôi đang nằm trong vòng tay của một nam nhân béo. Nghe hắn thao thao bất tuyệt nói về đám nữ nhân không có sắc lại cong ngu xuẩn trong nhà hắn.

Mắt tôi, chiếu thẳng đến trên người Lý Ích. Phảng phất nhìn xuyên như tóe lửa.

Hương nương mang hắn đến trước mặt tôi, nhìn hắn nói, công tử, đây chính là người đứng đầu trong Bảo Nguyệt lâu chúng tôi, Yên Lương. Không biết có hợp ý công tử hay không?

Lý ích nhìn chằm chằm tôi. Là trần trụi nhìn chòng chọc. Có lẽ, đôi mắt này, đã từng đánh giá qua, vô số nữ nhân.Giống như hắn đã từng đánh giá nữ nhân gọi là Hoắc Tiểu Ngọc như thế.

Hắn nhất định là con người thâm tình, lại tuấn lãng. Hắn nói, trong sinh mệnh, chẳng có cách nào khiến hắn Hoắc Tiểu Ngọc. Hắn nói, dù cho ngươi có dung nhan xinh đẹp như nàng, cũng sẽ không có hào quang của nàng.

Hắn nói đúng.

Tôi chỉ có gương mặt xinh đẹp. Hương nương nói, nam nhân cần nhất nữ nhân, cũng không cần hào quang, chỉ cần gương mặt tuyệt trần là được.

Tôi nói với hương nương, Lý Ích yêu Hoắc Tiểu Ngọc.

Hương nương gở xuống mảnh sa trên mặt, lộ ra khuôn mặt chằng chịt vết sẹo. Nàng không lên tiếng.

Từ nay, Lý Ích ở trong Bảo Nguyệt lâu, lưu luyến quên đường về. Không nghĩ trở về nhà.

Hắn nói, ta thích mùi hương nơi này.Đàn mộc nơi này, mang theo mùi hương cũ quen thuộc. Tựa như son phấn trên người nữ nhân, ngập tràn trong không khí.

Tôi nói, công tử, người yêu tôi sao?

Hắn đem tay tôi, lồng vào bàn tay hắn. Trực tiếp mà khẳng định nói, yêu.

Hắn nói, ta trước giờ chưa từng nói yêu nữ nhân nào. Trước kia không nói, bởi vì ta chưa gặp được người thích hợp. Chỉ là, sau đi ta mất đi triệt để, ta mới biết rõ, người mà ta yêu, chẳng biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ, ta không muốn khiến mình tiếc nuối như khi đó.

Tôi không biết rõ, hắn yêu, là ngắn ngủi hư ảo, hay chân thành cố chấp.Trong hiện thực, tình yêu là sự hòa lẫn của niềm vui và nỗi buồn. Tôi không muốn trở thành người đầu tiên.

Hay nói đúng hơn, người tôi yêu, đã sớm ở đây rồi.

Chính là Lý Ích, tựa hồ như chẳng rời xa. Hắn cả ngày ở bên cạnh tôi. Không cho phép những nam nhân khác, tiếp cận tôi. Có lúc tôi khuyên hắn, nên dành tâm tư mình cho công việc trong triều, nên dành cho thê thiếp ở phủ.

Hắn không chịu. Hắn nói, trừ phi nàng đồng ý cho ta giúp nàng chuộc thân. Nếu như nàng không để ý làm thiếp, ta sẽ nghênh đón nàng về nhà. Chỉ sủng một người duy nhất là nàng.

Bao nhiêu lời nói êm tai.

Có lẽ, tôi nên vui mừng, hắn đem tất cả tình yêu và sự quan tâm mà nữ nhân khác mong mỏi, toàn bộ đều dành cho tôi.

Đêm đó, tôi đứng trên con đường dài, nhìn thấy Lộng Nguyệt gần đất xa trời. Kéo lê thân thể bệnh tật, xiêm y năm màu sáu sắc, chói mắt rực rỡ. Lúc đó, nàng chẳng qua mới hai mươi lăm tuổi.

Mặt nàng, là đau thương mà năm tháng tích lũy. Vết sẹo dài nhỏ, kéo dài đến khóe miệng.

Nàng cho rằng mất đi Hoắc Tiểu Ngọc, liền có thể đến bên cạnh Lý Ích. Cho rằng chứng minh được tình yêu, kết quả là, từ đầu đến cuối đều đau thương.

Bất luận ra sao, vẫn là Hoắc Tiểu Ngọc, cho dù lang quân Lý Ích có phong hoa tuyết nguyệt.Sau cùng cho dù một chút cũng không. Ai cũng có thể bị cô phụ.

Chỉ là, Hoắc Tiểu Ngọc lựa chọn vĩnh viễn không tha thứ, lấy cái chết trả thù. Mà nàng, còn tiếp tục kéo chút hơi tàn đến già. Chỉ là sống. Cơn bão tố năm đó, mọi người trên thế gian này đều đồng tình cho Hoắc Tiểu Ngọc kiên trinh.Xem nàng như một người không biết liêm sỉ, là nữ nhân hèn hạ hư hỏng. Lại không biết, nàng cũng vật hi sinh trong cuộc tranh đoạt đó. Tình yêu không có, đường sinh cũng không có. Bảo Nguyệt lâu đuổi nàng đi. Thế là, nàng chỉ có thể ngày qua ngày đứng tại đầu đường, là một nử tử phong trần hạ lưu, sống quãng đời còn lại.

Đứng bên cạnh tôi là lang quân Lý Ích. Hắn đã nhận không ra nàng.

Lộng Nguyệt đỏa người, không kiêng dè cho hắn một bạt tai. Nàng nói, tại sao năm đó lại gạt ta? Ta vốn có thể gả được cho một người lương thiện, cho dù có hư hỏng đến đâu chăng nữa, cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều. Vì sao khiến ta trở thành người tham dự vào sự bất tín phụ nghĩa của ngươi. Vì sao gạt ta, nói người ngươi yêu chỉ có ta.

Lý Ích trước đó sửng sốt, sau, có lẽ là nhìn thấy vòng ngọc trên cổ tay Lộng Nguyệt. Hắn từng tặng nàng.

Hắn nói, ngươi là Lộng Nguyệt? Hoa Lộng Nguyệt?

Vốn là nữ tử đang căm giận nghe đến tên mình được Lý Ích gọi, đột nhiên bắt tay rụt về chôn tại mặt trong đó, bật khóc.

Nhiều năm oán hận như vậy, nhiều năm không cam. Nàng vẫn yêu hắn như trước. Mặc dù chưa từng được hắn yêu.

Nàng vẫn yêu hắn. Yêu thành đau, yêu thành oán. Yêu thành si.
Bình Luận (0)
Comment