Sóc Mã đứng tại đỉnh núi cao, chỉ tay cho tôi nhìn, đâu là con đường phía Nam của Lạc Thủy, còn đâu là con đường phía Bắc, đâu là Vương thành.
Hắn nói, cung điện Huyền Vũ khổng lồ được xây bằng đá, màu trắng của lông chim, tựa như những đám mây, từng mảng lớn chiếm trọn một vùng xanh ngắt của bầu trời.Vương công đại thần mặc cẩm y tơ lụa, còn có Đông vương.
Tôi nhìn ở trong ánh mắt hắn, thấy bóng dáng mẫu thân. Ánh mắt sáng quắc dưới ánh mặt trời, nhìn thấu được bi thương.
Tôi hỏi hắn, ngươi đến cùng là ai. Ngươi đến từ nơi nào.
Hắn không nói. Thật lâu sau, mới nói, ta không thể nói cho ngươi. Ngươi chỉ cần biết rõ, trên mảnh đất này, tại bất kỳ nơi đâu, ta luôn luôn bên cạnh ngươi. Ta sẽ chờ ngươi ở núi Linh Thứu này.Ngươi hãy nhớ kỹ hình dáng ta.
Hắn hỏi, Muội Hỉ, vì sao ngươi không cười.
Tôi vì sao lại không cười nhỉ. Phụ thân cũng đã từng hỏi tôi như vậy, tôi vẫn chưa nói cho ông biết. Chỉ là dưới bầu trời này, khi chim huyền tung cánh trên núi Linh Thứu, tôi nói với Sóc Mã, bởi vì chưa gặp được người khiến tôi cười. Nếu như người đó xuất hiện, hắn nhất định là người tôi thích.
Tôi ngưỡng đầu nhìn, nhìn thấy Nguyệt thần nhìn tôi mỉm cười.
Chúng tôi hệt như đôi chim huyền ưu thương, cố chấp nhìn về ngọn núi. Chân núi là những nô lệ cường tráng bận rộn, bọn họ vì sinh tồn mà không ngừng cày cấy.
Tôi nói cho Sóc Mã, mẫu thân tôi đã chết. Phụ thân tôi đã giết bà.
Hắn nói, sẽ không, ông không giết được bà. Ngươi đã đoán sai.
Tôi hỏi Sóc Mã, vì sao phụ thân không thích mẫu thân, lại vì sao mà mẫu thân tưởng nhớ núi Linh Thứu này như thế. Vì sao mà bà không chịu gặp tôi, vì sao bà không thương tôi.
Hắn nói, khi sinh mệnh con người ta chấm dứt, không phải không thương chúng ta, họ không muốn chúng ta lưu luyến nên cáo biệt. Một ngày nào đó, bà ấy sẽ ở một nơi nào đó, đợi chờ, giống như chúng ta đang đứng chờ ở nơi đây.
Trong những tháng năm tuổi trẻ của tôi, Sóc Mã như tri kỷ, bằng hữu, ca ca, bóng dáng mẫu thân. Hắn không có lúc nào không trò chuyện cùng tôi. Hắn nói, Muội Hỉ, bất kỳ chuyện gì, ta sẽ cùng ngươi gánh vác, ta sẽ không bỏ lại ngươi, vĩnh vĩnh viễn viễn, mãi mãi.
Nhưng mà, sau hôm ấy, tôi chưa từng gặp lại Sóc Mã. Tôi gặp Túc Đan. Thợ săn đến từ phía Đông. Hắn gánh một gùi gỗ trên người, tay cầm trường đao, hắn hỏi tôi có gặp con hồ ly nhỏ hay không.
Hắn nói con hồ ly đó có bộ lông màu đỏ, nó sẽ gây hại cho người.
Tôi chưa từng gặp người thợ săn nào mi thanh mục tú (mày xinh mắt đẹp)như hắn. Như bức họa cầu nhỏ nước chảy ở Giang Nam. Trường đao và gùi gỗ của hắn phát ra âm thanh cọ sát vào nhau. Dưới bầu trời xanh thẳm, kéo dài không dứt.
Tôi nói với hắn, mẫu thân tôi đã chết, phụ thân tôi đã giết chết bà.
Hắn tiến lên chụp lấy bờ vai tôi, hắn nói, tôi rất khổ sở sao. Nhưng mà, người đã chết, họ sẽ hạnh phúc thôi. Mà ngươi, ngươi cũng phải hạnh phúc.
Hắn xoay người cáo biệt tôi. Tôi hỏi hắn, chúng ta có thể gặp lại hay không.
Sửng sốt nửa buổi, hắn nói, sẽ.
Hắn mang trường đao cho tôi giữ lại. Hắn nói, nếu chúng ta gặp lại, dù cho bộ dạng có già đi, trường đao của hắn, dù tôi có lẫn trong đám người, chỉ cần hắn nhìn thấy sẽ liền nhận ra tôi.
Hắn nói, ngươi gọi là gì. Vì sao ngươi không cười. Trước lúc cáo biệt, có thể mỉm cười tiễn ta không.
Ánh sáng trắng chói mắt. Nguyệt thần núp ở phía sau nói, hài tử, ngươi cười sao. Hắn là người mà ngươi yêu hết cả cuộc đời này. Hắn sẽ khiến ngươi cả đời khó quên. Này, là ý trời.
Tôi cười.
Tôi sẽ nhớ kĩ thợ săn Túc Đan. Hắn xoay người đi xuống núi Linh Thứu, hướng về Vương thành mà đi.
Mà tôi, chẳng có cách nào gặp lại hắn.
Phương bắc xảy ra chiến sự, kéo dài mấy năm không ngừng. Phụ thân dâng lên ngựa, trân bảo, tơ lụa, nô lệ, cũng không thể cảm động người gọi là Lý vương kia. Tôi đứng ở trên cổng thành, thờ ơ lạnh nhạt.Tôi nghĩ xem ông rồi sẽ ra sao, có thê lương chết đi trên mảnh đất chính mình không.
Nhưng mà, Lý Quý* phát hiện ra tôi. Hắn hỏi phụ thân, cô nương mặc hắc y( quần áo đen) kia là ai? Nếu như ngươi có thể đem nàng dâng cho ta, như vậy, ta sẽ dừng cuộc thảo phạt này, mang lại thái bình cho Vĩnh Bảo của ngươi.
Tôi cho rằng phụ thân sẽ không do dự tống xuất tôi đi, bảo toàn chính mình. Không ngờ, ông quỳ ở trước mặt nam tử, cầu xin. Hắn nói, không thể, cầu ngài cầu ngài cầu ngài, van xin ngài.
Âm thanh thê lương, vang vọng trong không gian. Lần đầu tiên tôi cảm giác giọng nói ông già nua của ông, ông, là phụ thân tôi. Nhiều năm trôi qua như vậy, chúng tôi lại oán hận lẫn nhau.
Tôi đi xuống cổng lầu, nhìn nam tử nói, tôi sẽ đi cùng ngài. Nhưng xin ngài chấp thuận, mãi mãi không xâm phạm Thi quốc.
Tôi gọi là Muội Hỉ. Là đứa con gái lai lịch bất minh của phụ thân. Tôi yêu thợ săn Túc Đan đến từ phía Đông kia.Năm mười sáu tuổi, tôi trở thành vật hy sinh trong thời buổi loạn lạc, đi về vương thành.
*Lý Quý: Hạ Kiệt là con của Hạ Phát, vốn có tên là Lý Quý.Vì Lý Quý là người tàn ác nên bị gọi là Kiệt, nghĩa là kẻ độc ác ưa giết chóc.
Hạ Kiệt là vị vua thứ 17 và cuối cùng nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc. Ông được truyền thống coi như một bạo chúa và kẻ áp bức, người mang lại sự sụp đổ của một triều đại. Khoảng thế kỉ 16 TCN Kiệt bị đánh bại bởi Thành Thang dẫn đến chấm dứt của nhà Hạ, kéo dài khoảng 500 năm, và sự ra đời của nhà Thương.