Tôi bắt đầu tiếp cận Chân Lạc.Dùng những lời nói êm tai, đề cập Viên Thiệu từng có ân với tôi ra sao. Sau, nàng coi tôi như muội muội. Hai người chúng tôi thường nhốt trong phòng, ngâm thơ soạn ca. Nàng thật là nữ tử xinh đẹp. Cho dù từng gả làm vợ người khác, vẫn có thể khiến người khác say đắm vì dung mạo mình.
Ngày hôm đó gió thổi gào thét. Tôi thử hỏi nàng, về quyết định của tương lai. Nàng cười khiến cây bút trong tay run run, ưu thương ngẩng đầu nhìn tôi. Ngàng nói, ta yêu thừa tướng, nhưng, hắn cũng người mà ta hận, khiến ta tan cửa nát nhà. Hắn là anh hùng Đông Hán. Hắn gọi là Tào Tháo.
Tôi lại hỏi: ngươi có từng yêu nhi tử Viên Thiệu hay không, rượng phu ngươi. Nàng không có trả lời câu hỏi đó. Tôi đã biết rõ đáp án.
Có lúc, dù cho ngươi cùng một người sớm chiều chung sống, cũng không có cảm giác gì. Mà có thể có một người, lại có thể làm cho chúng ta, yêu đến không ngừng được. Tôi biết, nàng cũng biết.
Tào Tháo thấy tôi và Chân Lạc hòa hợp, hắn rất cao hứng. Thỉnh thoảng ba người chúng tôi sẽ ngâm thơ đối đáp, tôi luôn luôn thua Chân Lạc. Bị phạt rượu. Trong một năm đó, tôi bị uống thật nhiều rượu. Khi tỉnh lại đầu đau đến khó chịu. Mà một năm đó, tôi bắt đầu biết rõ mình dần dần trưởng thành, cũng dần dần trở nên trăm phương ngàn kế.
Nhưng, trong phủ, người yêu mến Chân Lạc không phải chỉ một người. Tào Thực và cả Tào Phi cũng rất thích đến phòng nàng, tặng này tặng nọ. Tào Phi càng hận không mang được ánh trăng thiên hạ để cho mỹ nhân vui. Bất lực thôi, trái tim nàng không phải trên người hắn. Hắn cũng không dám trắng trợn táo bạo bày tỏ cùng nàng. Dù sao, đó là người nữ tử mà phụ thân hắn đánh giá cao.
Lúc đó Tào Tháo say mê trong bá nghiệp của mình, Tào Phi thân là trưởng tử, có chức quan chính, chỉ có Tào Thực có thể bận tối mắt mà vẫn thong dong tiếp thiếu phụ xinh đẹp đa tình này, trôi qua từng ngày gió sớm chiều mưa bên nhau, cùng ngắm trăng nơi hoa cỏ; vành tai và tóc mai chạm vào nhau, một chút cũng không cần đoán, đương lúc phụ thân hắn vì đại nghiệp thiên hạ mà bôn ba ngược xuôi, Tào Thực và Chân Lạc tình ý nồng nàn như mật đường, đã nhanh chóng lên cao đến đỉnh điểm.
Tôi vẫn yên lặng nhìn trăm ngàn bể dâu. Nhìn thấy Chân Lạc dần dần chuyển trái tim mình từ Tào Tháo sang Tào Thực ra sao. Cũng mừng thầm.
Vương Đồ luôn khuyên tôi, không nên quá cố chấp. Hắn nói, trên đời này người nam nhân xứng đáng với nàng rất nhiều. Không đáng.
Tôi có sự kiên định của tôi. Tôi nghĩ chỉ cần mình nguyện ý chờ, thừa tướng rồi sẽ quay đầu nhìn thấy tôi.
Làm sai ý nguyện. Chân Lạc đã không trở thành thiếp của Tào Tháo, cũng không được gả làm thê cho Tào Thực. Không lâu sau, nàng được gả cho Tào Phi. Mà tôi, hoàn toàn bị Tào Tháo quên lãng. Nhiều năm trước, hắn đã từng nói, hắn để cho tôi giúp hắn, cho tôi đứng bên cạnh hắn, cũng chẳng qua chỉ là câu chuyện đùa, chẳng qua hy vọng thiếu một người phản bội. Cho dù tôi là một nữ nhân không có chút uy hiếp gì.
Vương Đồ bắt đầu tới tìm tôi. Số lần càng nhiều lên. Thậm chí thừa dịp không ai chú ý, tay hắn nhẹ nhàng lướt qua mái tóc tôi.
Vương Đồ là tên gọi một thị vệ trong phủ thừa tướng. Có bề ngoài tuấn lãng, cưỡi ngựa thành thạo, tuấn tú lịch sự, trong phủ Thừa tướng rất được Tào Tháo đánh giá cao.Những nữ nhân trong phủ cũng rất thích hắn.
Ngày hôm đó hắn thả một con diều. Tôi biết hắn là dẫn dụ tôi. Diều cao hơn nóc nhà, hướng về bầu trời thăm thẳm xa vời trên thành Trường An mà bay đi. Đột nhiên, nó bắt đầu lảo đỏa buông xuống. Vương Đồ đi tới nói với tôi, sợi dây đã đứt. Phải xử lý thế nào. Thả nó đi đi. Lạc buột càng chặt * ( ra nghĩa từ câu lạt mềm buột chặt), chưa hẳn là chuyện tốt. Thế là, rất nhiều buổi tối sau, tôi luôn nhớ về con diều đó. Nghĩ đến người thị vệ chơi diều. Nghĩ đến một câu nói.
Hắn bình thường, dung tục, nhưng hắn dùng một trái tim bình thản để sống. Chí ít, khi tôi nói chuyện với hắn tôi không cần suy đoán mệt mỏi như vậy. Mới cảm thấy bản thân mình không phải là con cờ để người ta lợi dụng.
Sau, ở trong hoa viên tôi trồng một bồn hoa. Màu tím nhạt. Tôi tự nhủ bản thân, nếu như bồn hoa khô héo chỉ còn thân rễ, tôi sẽ đồng ý với Vương Đồ.
Hai tháng sau, tôi và Vương Đồ lén lút ở cùng một chỗ. Bởi vì bồn hoa chết héo. Tôi liền biết rõ, tôi đối với Tào Tháo không nên có bất kỳ quyến luyến nào nữa. Vương Đồ toàn tâm toàn ý đối với tôi rất tốt. Hắn mỗi ngày điều làm diều. Phóng cả phòng.Tôi cũng dần dần vui vẻ.Múa cho hắn xem.Mỉm cười tóc bay.
Vào mỗi sáng sớm Vương Đồ đều nhìn tôi phát ra lời thề, chân thành từ trái tim hắn. Hắn nói, dù cho thành Trường An có sụp đổ, ta đều sẽ mang ngươi ở bên người.
Hắn nói, ta không phải là người tùy tiện chỉ nói không làm. Khi hắn nói chuyện, gương mặt nghiêm túc. Hắn nói, chúng ta về sau chắc chắn rất hạnh phúc. Chúng ta hãy rời thành Trường An, đến nơi nông thôn không người, trải qua những ngày tháng sinh hoạt nam cày nữ dệt.Dễ chịu làm sao.
Tôi liền cười. Chỉ có khi đang cười, mới có thể nhớ về một khuôn mặt. Có đoạn thời gian,Vương Đồ biểu hiện rất tốt. Tào Tháo có ý cho Vương Đồ có cơ hội lên chức, thế là phái hắn dẫn dắt một tổ người ngựa, thâm nhập vào kho quân lương của địch, dò xét thực tế kẻ địch, cùng với nơi để quân lương. Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhiệm vụ gian khổ, nhiệm vụ có thành công hay không còn chưa biết, toàn mạng mà lui, phần nắm chắc không lớn. Vương Đồ đem tình huống đó nói cho tôi, nghĩ đến tương lai mờ mịt xa xôi, tôi ôm hắn không buông, nước mắt rơi đầy mặt, bất giác gà gáy trời sáng, đã bỏ lỡ thời gian xuất phát đêm khuya. Quân lệnh như sơn, Vương Đồ bị dây thừng trói chặt giao đến đại lao, bị phán tội tử hình, lệnh chém đầu trước công chúng.
Tôi cảm thấy nên vì hắn làm chuyện gì đó. Tôi quyết định đi cầu xin Tào Tháo.
Thế là, chuyện xưa vũ công và thị vệ truyền ra. Tôi cho rằng, Tào Tháo dùng một đao giết chết tôi. Nhưng hắn không có. Hắn nhìn tôi lúc đó làm một bài từ. Từ tả cực kỳ ai uyển. Đem những ngôn từ mỹ lệ để tả sự yêu thương của một nữ tử. Hắn không biết rõ, người ta yêu thương thật ra là hắn. Hắn hỏi, ngươi thật sự yêu Vương Đồ? Tôi đáp: phải. Hắn liền không hỏi điều gì nữa. Lúc đi, hắn hỏi ta, ngươi thậm chí nguyện ý vì hắn chết. Nếu như ngươi đáp ứng dùng mệnh ngươi trao đổi, ta liền tha cho hắn.Dầu tôi không một chút rung, nhận lời không do dự. Với tôi mà nói, chết không còn tiếc nuỗi, chí ít, chết, chỉ còn một người còn sống. Chí ít, có thể chết ở trong tay một người.
Tôi nhớ được, buổi tối ấy, tôi xoay người sang bên cạnh Tào Tháo, thấy ánh mắt hắn không chớp vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Hoặc giả hắn đang ngẫm nghĩ về tình yêu. Hoặc là hắn bị rung động.